Thay Đổi Ma Cà Rồng (Inuyasha Fanfic)

Chương 11




Nhận thấy InuYasha đang tiến dần về phía mình, Kagome trong lòng đầy hoang mang cố lùi về sau. Khi đã gần sát người cô, hắn dùng sức đè cơ thể cô xuống rồi nằm đè lên trên. Kagome hoảng sợ đưa hai tay yếu ớt cố ngăn hắn lại: " Anh, anh muốn làm gì? "" Cô còn hỏi sao, tất nhiên là tôi đang chuẩn bị ăn sáng rồi! "

Cúi xuống hôn khắp vùng cổ của cô, làm gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên nhìn thật dễ thương. Cô nhắm mắt, không hiểu sao lại vô tình rên một tiếng làm hắn thích thú lại càng quấy phá cô hơn. Xấu hổ quá đi mất, cô mím môi để không phải lặp lại việc nhục nhã đó.

" Đừng mà... sẽ rất bẩn đó! "

" Bẩn? Coi đang nói ta? Hay là đang tự nói chính mình? "

Hắn ngước lên trả lời, giọng điệu khinh khỉnh của hắn như đang chặn họng cô vậy, cô không thể cãi lại, vì quả thật là hắn nói không sai.

Không thể kìm chế được ham muốn, InuYasha lại vùi đầu vào hõm vai Kagome, nhe cái răng nhọn ra cắn phập vào vùng đó làm cô đau rát nên hét lên, nhưng hắn quan tâm sao? Cô nói nhỏ trong miệng chỉ để cho hắn nghe thấy, giọng cô run run yếu ớt thật khiến người khác thương cảm.

" Về nhà...tôi muốn..về nhà.. "

" Yên tâm đi, ta đã nói chỉ cần trở thành huyết phó của ta, ta sẽ không ra tay với em trai cô! Nhưng mà là trước khi ta hết hứng thú với cô! "

Ngưng việc uống máu lại, InuYasha đưa lưỡi liếm quanh vết cắn mình vừa tạo ra nhằm giúp cô đỡ đau. Hắn đứng dậy, chình lại trang phục rồi nhanh chóng bỏ đi, đương nhiên không quên dặn dò đám người hầu phải canh gác cô cẩn thận. Cánh cửa gỗ đóng lại, bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu, không gian ngoài tiếng "tít tắt" của đồng hồ treo tường, còn có âm thanh thút thít của Kagome tội nghiệp.

-------------------------------------------

Không khí buổi sáng thật mát dịu và trong lành. Bầu trời như được tô điểm những sắc màu kỳ diệu của thiên nhiên.

Dù đây là một phiên chợ nhưng vẫn còn rất sớm nên không có nhiều người qua lại lắm. Sota đứng trước cửa nhà, ánh mắt xa xăm hướng tới con đường lớn dẫn lên thành phố, trông cậu có vẻ như đang đợi ai đó.

" A, Sota đấy à? "

" Sớm như vậy mà đã dậy rồi sao? "

Trước mặt cậu là hai người phụ nữ trung niên, gương mặt nhìn rất phúc hậu. Cả hai đang đi chợ và bắt gặp cậu đứng thất thần trước nhà nên mới ghé lại hỏi thăm. Sota gãi đầu cười cười, trả lời: " Hôm nay là ngày chị cháu sẽ về nhà! "

" Nghe nói chị của cháu học ở học viện trên thành phố phải không? Thật là giỏi quá! "

Buông ra vài câu cảm thán, hai người phụ nữ không ngừng khen ngợi Kagome. Sota không trả lời, gương mặt thoáng đượm buồn khẽ cúi xuống, cố tránh né những đôi mắt đầy tia ngưỡng mộ đang chăm chăm vào mình. Bọn họ là người ngoài không hiểu chuyện, nên mới có thể dùng cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc đó để nói tới chuyện này.

Cậu chán ghét bản thân mình, tại sao vừa sinh ra đã phải mang trong người bệnh tim bẩm sinh, biến cậu thành gánh nặng cho gia đình, cho chị. Nếu Kagome không vì dùng tiền học bổng để lo thuốc thang cho cậu, thì đã không phải vào trường học của đám ma cà rồng kia rồi.

Không thể nói chuyện với bọn họ lâu thêm được nữa, nhỡ đâu họ lại vô tình đặt thêm những câu hỏi làm cậu đau lòng không trả lời được.

Cậu trả lời họ kiểu lãng tránh, nói là mình nên đi đón Kagome sớm, sau đó chào tạm biệt họ rồi quay bước. Hai người hàng xóm cũng không hỏi gì nữa, đồng thanh nhắc nhở cậu đi đường cẩn thận. Đợi Sota đi khỏi, hai người lại quay qua thì thầm to nhỏ với nhau:

" Đứa bé này tuổi còn trẻ mà đã mắc phải bệnh tim nghiêm trọng như vậy, thật là đáng thương..."

" Đúng đó, bằng không với vẻ đẹp của nó thì đã nhận được không ít sự tôn trọng của danh môn Huyết Tộc rồi phải không? Tiếc quá! "

Mặt ai nấy đều dấy lên vẻ tiếc nuối cho Sota. nhưng họ đâu biết rằng, nếu như Sota nghe được việc này, có lẽ sẽ tức giận đến nỗi làm bệnh tim tái phát mất. Cậu cũng như chị mình, đều cùng một lòng chứa đựng mối thù sâu sắc đối với Huyết Tộc, đều phải chứng kiến cảnh cha mẹ bị thảm sát.

Đứng chờ Kagome ở bìa đường lớn, Sota cứ chờ mãi, cứ trông ngóng mãi. Con đường nơi đây người qua kẻ lại rất nhiều, nhưng cậu tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người chị gái thân thương của mình đâu. Cứ như vậy cho đến khi mặt trời đã lên cao ngất. Nỗi bất an trong lòng Sota ngày càng lớn, cậu sốt ruột cứ đi qua đi lại, rồi quyết định đi lên thành phố tìm Kagome.