" Cố Nguyên Hy, tôi muốn cùng cậu thách đấu! Người thua phải tránh xa Hoa Hoa ra!"
Hoắc Công đợi giáo viên vừa ra khỏi phòng, lập tức chạy lại chỗ Cố Nguyên Hy muốn gây chuyện. Hoắc Công là người béo, trong số các học sinh trong lớp cậu ta mạnh khỏe nhất, tuy còn nhỏ nhưng đã biết bắt nạt bạn học khác. Lạc Kiến Minh chính là vì lý do này nên mới sắp xếp cho Hoắc Công đổi chỗ xuống cuối. Chỉ là anh ta không hề suy nghĩ, làm như vậy sẽ khiến Hoắc Công chán ghét Cố Nguyên Hy, khẳng định không để cậu được an lành suốt học kỳ tới.
Cố Nguyên Hy đang cúi đầu cất sách vở, cảm thấy mặt bàn rung mạnh cùng với tiếng hét hùng hồn của Hoắc Công. Cậu thoáng nhíu mày, không vui ngẩng đầu lên nhìn người bạn xa lạ trước mắt như muốn hỏi cậu ta là ai vậy. Không thể không nói, Cố Nguyên Hy cũng rất có năng lực khiến người ta tức chết người không đền mạng. Rõ ràng đã đụng phải Hoắc Công trước đó, nhưng lúc này lại hoàn toàn ném cậu ta ra khỏi đầu rồi.
" Này, cậu có nghe thấy không hả? Là một người đàn ông thì thách đấu đi!"
Hoắc Công chống hai bàn tay núc ních mỡ lên hét to, dám chắc cậu ta không hề biết ý nghĩa thật sự của " người đàn ông " là gì, nhưng lúc này nói ra có vẻ cũng rất có phong độ. Xung quanh lớp học vang lên tiếng hò reo ồn ào, một vài bạn nữ cũng kéo xuống, vây quanh trêu chọc Diêu Hoa Hoa. Nói cô bé quả là sung sướng, chưa gì đã có người vì cô bé mà thách đấu rồi. Diêu Hoa Hoa che giấu hai gò má đỏ như gấc, cũng thấy thật tự hào. Trẻ con hào môn mà, ai cũng có một lòng tham hư vinh mà thôi. Diêu Hoa Hoa cũng không ngoại lệ!
Ánh mắt Diêu Hoa Hoa đảo qua đảo lại giữa hai người Hoắc Công và bạn cùng bàn mới Cố Nguyên Hy. Xét về gương mặt, Cố Nguyên Hy rõ ràng trội lên thấy rõ, cô bé đương nhiên hy vọng Cố Nguyên Hy sẽ thắng, dĩ nhiên, chuyện Cố Nguyên Hy bỏ mặc mình lúc sáng đã bị cô bé quên mất triệt để.
Hoắc Công thấy xung quanh rất nhiều người ủng hộ, có chút dương dương tự đắc ngẩng cao gương mặt, ánh mắt nhìn Cố Nguyên Hy càng thêm nhỏ bé, hèn mọn. Muốn ngồi chung với Hoa Hoa, còn phải xem cậu có cho phép hay không a!
Cố Nguyên Hy đem sách vở bỏ hết vào cặp nhỏ, khoác lên vai, không thèm để tâm đến những người ở đây, trực tiếp lách mình đi ra ngoài. Ân Nguyên Thần nói anh ta sẽ đến đón cậu, hẳn là bây giờ đã đến rồi đi. Không hiểu sao, cậu không muốn khiến cho anh ta phải chờ. Tại vì sao ư? Không nhìn thấy cậu chắc anh ta sẽ lo lắng lắm a!
Hoắc Công không thể ngờ được Cố Nguyên Hy lại dám bỏ mặc mình như vậy, gương mặt béo tròn với mỡ thừa dồn lại đỏ gay lên, nổi giận đuổi theo Cố Nguyên Hy, muốn kéo cậu lại.
" Này, Cố Nguyên Hy, tôi nói tôi muốn cùng cậu thách đấu, có nghe không hả?"
Không riêng gì Hoắc Công, mọi người trong lớp cũng không theo kịp suy nghĩ của Cố Nguyên Hy, trong một thoáng liền thộn mặt ra, một hồi lâu mới bĩu môi khinh thường.
" Hóa ra là kẻ chết nhát a! Hoa Hoa, cậu không đủ sức hút rồi!"
Diêu Hoa Hoa bị bạn bè trêu chọc, sắc mặt ban đầu từ tự hào cũng hóa thành tức giận, đỏ gắt lên, đang định mắng bọn họ, thì đã nghe Hoắc Công quát.
" Tên họ Cố chết tiệt, chỉ vì mày mà Hoa Hoa xấu hổ! Cho mày chết!"
Cùng với tiếng nói của Hoắc Công vang lên, cậu ta vươn tay đẩy mạnh Cố Nguyên Hy từ phía sau lưng. Cố Nguyên Hy dĩ nhiên không ngờ Hoắc Công sẽ hành động như vậy, không có phòng bị liền bị đẩy xuống, theo quán tính văng vào chiếc bàn đầu tiên, phần bụng mềm cấn ngay góc bàn mang theo dư lực chưa hết, cú va chạm mạnh vượt xa so với sức chịu của đứa trẻ bảy tuổi làm Cố Nguyên Hy đau đến mức không thở nổi, cậu ôm bụng, trượt xuống mặt đất lạnh băng, sắc mặt gần như chuyển thành màu tím vì nhịn đau đớn.
Mọi người không ngờ Hoắc Công lại tấn công Cố Nguyên Hy như vậy. Sau lại nhìn thấy sắc mặt của Cố Nguyên Hy, cả bọn trẻ mới bảy tuổi tâm lý đều chưa chín chắn, khiếp sợ đến mức đứng cũng không vững, trân trối nhìn màn va chạm trước mắt.
Hoắc Công lúc đầu đang tức giận, lực sử dụng cũng mạnh hơn trước kia, nhìn thấy Cố Nguyên Hy ngã ngồi xuống đất, sắc mặt tím tái cũng sợ đến ngây người. Không kịp để cậu ta hoàn hồn lại, bên ngoài cửa đã có một âm thanh hốt hoảng cùng đau xót vang lên.
" Hy nhi!"