" Hai đứa nhanh đi học đi, Thần, con nhớ dắt em vào trường trước, có biết hay không?"
Cha Ân đứng ở bên ngoài, rất cẩn thận dặn dò Ân Nguyên Thần chiếu cố Cố Nguyên Hy. Cả ông và mẹ Cố dạo gần đây đều bị tình cảm của con trai dành cho Cố Nguyên Hy làm cho cảm động, nên giao cậu cho anh họ cảm thấy rất yên tâm.
Ân Nguyên Thần không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi cúi xuống xoa đầu Cố Nguyên Hy, hai bàn tay vẫn chưa có mấy lạng thịt dễ dàng nhấc cậu lên xe.
Ân Nguyên Thần dạo gần đây rất chăm chỉ tập luyện sức khỏe, nhưng có lẽ cơ thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn, nhìn qua vẫn là một bộ dạng thư sinh yếu ớt không hơn không kém. Bất quá mặc kệ như thế nào, việc ôm Cố Nguyên Hy anh vẫn nhất định dành cho bằng được, ai muốn thay anh cho dù là cha Ân hay mẹ Cố anh cũng sẽ không hài lòng.
Người của Ân gia từ trên xuống dưới đều hiểu được tính cách đặc biệt yêu em trai đến cuồng này của đại thiếu gia nên từ trước đến nay, chưa từng có ai có suy nghĩ thay anh chiếu cố nhị thiếu gia mới tới đó. Vẫn là để đại thiếu gia làm mới tốt, nếu không cậu ấy nhất định sẽ nổi giận, khí thế lúc đó phát ra đặc biệt đáng sợ muốn dọa chết người luôn.
" Hôm nay Hy nhi sẽ chuyển trường, bạn mới thầy mới, em phải cố gắng thích ứng, có biết hay không? "
Ân Nguyên Thần đem Cố Nguyên Hy ôm vào trong ngực, bàn tay vòng qua đặt trên bụng nhỏ của cậu, giọng nói trầm thấp mà lại không làm mất đi độ dịu dàng sâu lắng ở trong đó. Cằm nhọn gọn gàng lâu lâu còn dụi dụi vào mái tóc mềm mại của cậu, hít một hơi mùi dầu gội dễ chịu trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ thư thái.
" Ừm... "
Cố Nguyên Hy tùy tiện ứng thanh một chút, cũng không biết có thật là thích thú như vậy hay không, vẻ mặt cực kỳ hờ hững, không có một chút biểu hiện phấn khích nào.
Biểu hiện của Cố Nguyên Hy toàn bộ đều lưu lại trong mắt của Ân Nguyên Thần, anh theo bản năng ôm cậu chặt hơn, quay người ép cậu đối diện với anh, quan tâm hỏi.
" Sao vậy, Hy nhi không muốn đến trường sao?"
" Trường cũ cũng rất tốt, tại sao phải chuyển?"
Cố Nguyên Hy mím môi một hồi lâu, cuối cùng cũng đem thắc mắc nói ra. Trước đây mẹ Cố dù rất nghèo, nhưng vẫn cố gắng để cậu có thể đi học. Trong trường của cậu tuy không có cơ sở tốt, dụng cụ dạy học cũng thật kém, nhưng cậu cảm giác nơi đó cũng ấm áp như mái nhà vậy.
Học sinh học ở trường đều là những đứa bé có hoàn cảnh thật đáng thương, có đứa là trẻ mồ côi, có đứa mất cha, có đứa mất mẹ, có đứa nhặt rác, đánh giày nhưng vẫn luôn dành thời gian hiếm hoi đến trường. Cậu ở đó không bị khinh thường, mặc dù cũng không có bạn bè, nhưng lại rất thư thái dễ chịu.
Bây giờ tuy được cha Ân đưa về, cậu nghiễm nhiên trở thành nhị thiếu gia của quý tộc họ Ân. Có điều Cố Nguyên Hy chưa một giây phút nào tự cho mình hơn người, vẫn thấy ngôi trường quý tộc kia không thích hợp với cậu. Chẳng qua, cha Ân đã đưa ra quyết định như vậy, cậu cũng không muốn phản kháng, chỉ là trong lòng mãi mãi không cảm thấy thoải mái cho được.
Điều này Cố Nguyên Hy cũng không muốn nói cho ai, nhưng Ân Nguyên Thần lại có chút đặc biệt. Cậu đã đồng ý tiếp nhận anh ta thì sẽ xem anh ta như là anh trai mình. Nói cho anh trai nghe, đó hẳn cũng là sự tình kinh thiên địa nghĩa đi.
Ân Nguyên Thần nghe Cố Nguyên Hy nói thì ngẩn ra, một lát sau mới nhếch môi cười khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ cùng những lọn tóc thẳng thớm của cậu, giọng nói thật dịu dàng nhưng cũng không kém phần nghiêm túc khuyên nhủ.
" Hy nhi, anh biết em không muốn đến trường này. Nhưng mà Hy nhi nghĩ mà xem, trường cũ dạy học không tốt, giáo viên ở đó đều là sinh viên còn chưa tốt nghiệp không có kinh nghiệm đến dạy. Căn bản là không tốt cho sự phát triển của em sau này. Hy nhi đi học là để thành tài nè, sau đó còn có thể dùng tiền xây một ngôi trường mới, lớn lớn cao cao cho những bạn nhỏ nghèo đi học ha. Nếu em muốn về thăm trường cũ, anh cũng có thể đi với em mà!"
Cố Nguyên Hy nhìn Ân Nguyên Thần thật lâu, sau đó lại lắc lắc đầu, thân hình nho nhỏ nghiêng sang một bên, rõ ràng là không vui vẻ vì anh không hiểu được ý của cậu.
" Được rồi Hy nhi, anh hiểu em nghĩ gì mà. Chẳng qua, em là nhị thiếu gia của Ân gia đã là chuyện không thể thay đổi, em bây giờ có trở lại chỗ kia, họ chưa chắc đã chấp nhận được em. Em hãy thử làm quen chỗ mới đi, có được hay không?"
Ân Nguyên Thần thấy Cố Nguyên Hy như không muốn nói chuyện với anh nữa thì không khỏi thấy buồn cười, bàn tay lại vòng lấy thân hình nho nhỏ của cậu, ôm chặt vào trong ngực, giọng nói trầm ấm như có ma lực rót vào tai, Cố Nguyên Hy không hiểu sao lại bị anh đả động mà gật nhẹ đầu.
Ân Nguyên Thần bên này vui vẻ bao nhiêu thì tài xế lái xe Tiểu Vương đằng trước càng thấy kỳ quặc bấy nhiêu. Anh cũng biết là đại thiếu gia yêu chiều nhị thiếu gia, nhưng cũng không nghĩ là tốt đẹp đến mức này nha. Họ dù sao cũng không phải anh em đồng bào cơ mà, hay là nói, đại thiếu gia thật sự quá khoan dung rồi?
Tiểu Vương suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cuối cùng vẫn là đem mọi chuyện ném ra sau đầu. Suy nghĩ của người trong hào môn, người bình thường như bọn họ căn bản không cách nào hiểu được. Chi bằng cứ làm tốt nhiệm vụ của mình, cuối tháng có thêm vài đồng lương, lo lắng tốt cho vợ con ở nhà là đã đủ lắm rồi.
--- ------ ------ ------ ----
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường tiểu học quý tộc King Mary. Ân Nguyên Thần mở cửa xe, muốn ôm Cố Nguyên Hy bước xuống, nhưng lần này cậu lại kiên quyết không chịu, vùng vằng tự nhảy xuống xe.
Ân Nguyên Thần bị cố chấp của Cố Nguyên Hy khiến cho ngây người một hồi lâu sau mới hồi thần, ánh mắt óng ánh màu hổ phách hiện ra một vệt tươi cười. Bảo bối của anh vậy mà cũng biết xấu hổ rồi sao?
Ân Nguyên Thần nhìn thế nào cũng thấy Cố Nguyên Hy rất đáng yêu, sủng nịnh để mặc cậu làm theo ý mình một chút vậy.
" Hiệu trưởng Trần!"
Ân Nguyên Thần cười nhẹ sau đó cũng bước xuống xe, vừa đi xuống liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở ngay bên cạnh, nụ cười trên gương mặt béo ụt ịt làm những thớ mỡ dày va đập vào nhau, nhìn cách nào cũng không khiến người ta có cảm tình nỗi. Anh rất không tình nguyện kêu lên một tiếng.
" Ai ai, Ân thiếu gia trở lại trường hôm nay là muốn thăm trường cũ hay là sao?"
" Tôi tưởng cha tôi đã báo với thầy rồi, tôi đưa em trai đến nhập học!"
Ân Nguyên Thần cúi đầu xoa xoa đầu nhỏ Cố Nguyên Hy đứng cách anh không xa, thuận tiện còn kéo cậu lại gần anh hơn một chút. Hành động này rốt cuộc cũng đem ánh mắt của hiệu trưởng Trần di chuyển đến trên người cậu. Ánh mắt xét nét mấy lần mới ồ lên một tiếng.
" Đây là con mới của Ân lão gia hay sao?"
Hai chữ " con mới " của Hiệu trưởng Trần mang theo một chút khinh khỉnh làm sắc mặt Ân Nguyên Thần nháy mắt trở nên tối tăm, lạnh lùng quét mắt qua, ánh mắt của thiếu niên mười lăm tuổi gầy yếu nhưng uy áp đột ngột đó cũng làm cho gương mặt béo phệ kia run rẩy một hồi lâu. Hiệu trưởng Trần vụng trộm lấy khăn lau mồ hôi, đổi giọng nghiêm túc nói.
" Hóa ra là nhị thiếu gia, hồ sơ nhập học cho cậu đều được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, bây giờ cứ đi theo giáo viên hướng dẫn nhập học là được!"
Hiệu Trưởng Trần nói xong thì vẫy tay với thanh niên mặc ghi lê màu nâu phong cách đứng bên cạnh không xa, nhẹ giọng phân phó vài câu rồi để cho người kia dẫn Cố Nguyên Hy rời đi.
Cố Nguyên Hy trước khi đi còn quay lại nhìn Ân Nguyên Thần, thấy anh nở nụ cười trấn an mới cảm thấy dễ chịu một chút, ngoan ngoãn xoay đầu đi theo giáo viên hướng dẫn kia. Vừa rồi cậu rất không thích người được gọi là hiệu trưởng này, không biết sau đó sẽ như thế nào, nhưng lúc này cậu thật sự cảm thấy chưa cách nào thích ứng được.
Ân Nguyên Thần đợi Cố Nguyên Hy rời đi mới chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo lần nữa quét qua hiệu trưởng Trần đứng ở kia, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo uy hiếp làm cho ông ta hoảng hốt từng hồi.
" Hiệu trưởng Trần tốt nhất quan tâm em trai tôi thật tốt. Nên nhớ, Hy nhi không chỉ là nhị thiếu gia của Ân gia, mà còn là bảo bối của tôi! Em ấy không phải là con rơi con hờ, ông nên hiểu, đừng tự cho rằng mình thông minh như hôm nay, nếu không, cha tôi chưa xử lý ông, tôi cũng có cách làm cuộc sống ông không dễ chịu. Lúc đó, cái ghế vững trải ở King Marry này cũng không dung được cái mông béo của ông nữa!"