Chiếc xe màu đen bóng lộn dừng lại trước cổng lâu đài. Tài xế nhấn còi một tiếng, lập tức một nhân viên bảo vệ chạy ra, bấm công tắc cổng tự động.
Chiếc xe đưa hai người vào tận bên trong cổng, một anh chàng bước ra mở cửa xe.
Yui choáng ngợp trước độ hoành tráng của lâu đài. Kinh quá, đẹp kinh khủng! Còn to hơn cả tư dinh nữa, sân rộng hơn, mọi thứ đều tuyệt hơn.
Tòa lâu đài mang kiến trúc cổ điển, kiểu Đức, được thiết kế giống hệt như những lâu đài chỉ có trong truyện cổ tích. Yui hí hửng lùi ra sau, ngước đầu nhìn bao quát cả lâu đài.
- Người ta nói quả không sai. Ở Nhật Bản, tòa lâu đài của chủ tịch Satake là hoành tráng nhất, không có bất cứ một kiến trúc nào khác có thể sánh bằng. - Chợt một giọng nói điềm tĩnh vang lên, ẩn chứa trong đó là sự ca thán và ngưỡng mộ. Yui ngạc nhiên quay lại.
Shukasa và cha anh, chủ tịch Hanagato Junkasa đang thích thú ngắm nhìn tòa lâu đài, từng bước chân nhẹ nhàng đến bên cô và Mai.
- Ta không thể xây bất cứ một tòa lâu đài nào đẹp hơn thế này. - Junkasa tỏ vẻ tiếc nuối.
- Anh đã đến đây từ sáng sớm nhưng vẫn chưa thể tham quan hết tòa lâu đài. - Shukasa cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ dành cho gia tộc Satake và tòa lâu đài này.
Ngay lập tức Yui lon ton chạy lại, giật giật tay áo anh, rồi ghé sát tai anh thì thầm.
- Đằng nào sau này nó cũng là của em thôi. Anh nên tự hào vì có một bà xã như em. - Yui phồng mũi tự hào.
- Đừng đắc ý. Xét về hệ thống biệt thự trên toàn thế giới thì không ai sánh được với gia tộc Hanagato đâu. - Shukasa cốc nhẹ đầu Yui.
- Chắc không? Nhà em có biệt thự ở hầu hết các thành phố lớn trên thế giới đó. - Yui nhăn mặt.
- Em không biết số biệt thự nhà anh gấp rưỡi của nhà em sao?
- Thật? - Yui trố mắt ra nhìn anh, lát sau cô ghé tai anh nói nhỏ. - Có biệt thự ở Maldives không?
- Cả một hòn đảo luôn. - Shukasa tự hào. - Mẹ anh rất thích chỗ đó, hè năm nào cũng dành thời gian đến đó nên đã cố gắng mua một hòn đảo nhỏ ở Maldives.
Hai má Yui trong tức khắc đỏ hồng lên.
- Em muốn đến đó? - Shukasa cười cười hỏi lại.
Như cá đớp phải mồi, Yui gật đầu lia lịa, gương mặt không giấu nổi sự háo hức. Cô thật thà kể hết cho anh.
- Em luôn muốn đến Maldives một lần. Chỉ mới nhìn nó trên sách báo mà đã khiến em rạo rực đến vậy. Cha em không có bất cứ một biệt thự ở khu du lịch nào, vì gia đình em chẳng mấy khi đi du lịch. Tất cả biệt thự chỉ phục vụ cho việc ở lại trong quá trình công tác của cha. - Gương mặt Yui lộ rõ sự tiếc nuối. - Bởi vậy em cũng không dám xin cha cho em đi du lịch, một phần cũng vì chưa có thời gian nữa.
- Vậy khoan hăng đi, hãy để dành nhé. - Shukasa vuốt một lọn tóc qua mang tai Yui.
- Để dành? Đến bao giờ?
- Tuần trăng mật của hai đứa.
Nghe tới đây, Yui cười tủm tỉm. Hai má phính lên, hồng hào, ánh mắt long lanh to tròn, cả gương mặt không giấu nổi sự sung sướng.
- Thiếu gia, nhị vị tiểu thư, phu nhân yêu cầu ba cô cậu vào tham dự tiệc trà. - Bất chợt, quản gia Betsuhiko bước đến, trầm giọng truyền lại lệnh của Kaemi.
Mai nhíu mày nhìn Shukasa và Yui đang vui vẻ thủ thỉ với nhau mà không cam lòng bước vào.
Bất giác, tay Shukasa đan chặt vào tay Yui, như tiếp thêm sức mạnh. Yui đang bồn chồn trong lòng nhưng rồi cũng đỡ hơn, cố gắng ổn định lại hô hấp và nhịp tim.
Hôm nay, có chết cô cũng phải hủy cái lễ đính hôn này lại.
___o0o0o___
Gọi là tiệc trà nhưng cũng chỉ là một buổi tụ họp nho nhỏ của ba gia đình. Các hầu gái mặc đồng phục rất xinh đẹp, đứng cạnh kệ đựng đủ loại trà và tách trà để phục vụ chủ của họ, một bộ phận khác đang phục vụ những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc.
- Vậy ra ngày mai cũng đã là ngày vui của chúng ta... - Bà Kaemi nâng tách trà của mình lên, nhàn nhã nói. - Dù sao cùng một lúc gả đi hai đứa con gái, tôi cũng có chút hụt hẫng.
Mọi người nghe vậy bất giác nở một nụ cười.
- Kae à, ngày mai chỉ mới đính hôn thôi. Còn lễ kết hôn ít cũng phải chờ hai năm nữa. - Bà Akiko vui vẻ nói.
- Ngày hôm nay mọi người cứ thư giãn thôi. Công việc gì hãy bỏ qua đi, tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ. Dù sao ba tập đoàn lớn nhất Nhật Bản kết thành thông gia, chẳng còn đối thủ nào xứng tầm nữa. - Ông Junkasa ngả người ra sau, thoải mái thưởng thức tách hồng trà.
Mọi người ai nấy đều gật đầu. Tất cả đều là những người đứng đầu tập đoàn lớn, hôm nay được thư giãn ở một tòa lâu đài nơi ngoại ô, chi bằng cứ thả lỏng bản thân, gò bó công việc chi cho thêm căng thẳng.
Ở một góc bàn trà khá im lặng, bốn nhân vật chính của lễ đính hôn cứ trầm mặc nhìn nhau. Chẳng ai nói lấy một lời, nhưng sâu trong thâm tâm đang suy tính đủ điều.
Yui run run giật lấy gấu áo của Shukasa, len lén nhìn anh, ra hiệu hãy mở lời. Còn cô, chắc không đủ can đảm mất. Cha cô nghiêm đến vậy, phật ý ông chắc chắn hậu quả khó lường.
Shukasa và Yui cố gắng trao đổi với nhau bằng ánh mắt, Mai không cam tâm nhìn. Tay chị cứ bứt rứt không yên, để rồi sốt ruột lên tiếng trước.
- Con xin lỗi vì đã cắt ngang. - Mai thản nhiên nói to khiến các vị phụ huynh chú ý. - Nhưng hình như Yui và Shukasa có điều muốn nói.
Nghe đến đây, cả hai bất giác giật mình, cứng đờ. Chuyện Mai lên tiếng thay là điều nằm ngoài tính toán, hai người chưa chuẩn bị nên vô thức câm lặng.
- Sao? - Bà Yuko nghiêm giọng, ánh mắt tối đi có chút giận dữ.
Yui với Shukasa nhìn nhau ái ngại, cố gắng mở miệng ra để thưa nhưng rốt cuộc cũng chẳng nói được gì.
- Vậy thì con xin phép nói hộ luôn. - Mai thản nhiên thưa khiến Yui giật mình không cản kịp. - Yui và Shukasa đều có nguyện vọng được hủy hôn với Sewashi và con, thưa mọi người.
Một câu nói của chị đủ sức làm kinh động cả phòng trà.
Chiếc thìa đập mạnh vào đĩa lót cốc, gây ra một tiếng động chói tai.
Ông Ikishige giận dữ nhìn cô, hàm răng đánh lại ken két. Trong lúc đó, mọi người vẫn chưa hết bất ngờ.
- Trên hết, họ còn muốn được mọi người tác thành đến với nhau. - Mai mặc kệ cơn thịnh nộ của cha, bình thản thưa tiếp. - Bởi có một chuyện mà họ đã giấu con và mọi người. Đó chính là việc trong lúc con còn ở Pháp, Shukasa đã ngang nhiên gặp gỡ và hẹn hò với Yui.
- Cái gì hả? - Nghe đến đây, không chỉ mình Ikishige mà ngay cả Kaemi và Junkasa cũng tức giận hét lên. Bà Yuko trầm mặc nhìn, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ và ném tất cả sát khí vào Yui. Ông Kouji và bà Akiko trố mắt ngạc nhiên nhìn họ.
- Yui!! Con nói xem, những lời Mai nói đều là sự thật? - Kaemi giận dữ nhìn đứa con gái đang rụt rè cúi gằm mặt, giọng nói không giấu nổi sự mất bình tĩnh.
- Shukasa! Con bắt cá hai tay với cả hai chị em nhà Satake? - Junkasa cũng không thể bình tĩnh nổi.
- Con không bắt cá hai tay. - Shukasa quả quyết nhìn cha, khiến tất thảy mọi người đều giật mình. - Con với Mai quen nhau mười bốn năm. Tự mọi người suy diễn là bọn con hẹn hò, chứ bọn con chưa một lần là người yêu của đối phương.
- Anh còn dám nói như thế? - Kết cục là Mai không kìm nổi mìm, giận dữ đứng phắt dậy. Vẻ nhu mì thường ngày ngay lập tức biến mất, chị nổi máu điên. - Đừng nói là tôi, anh luôn cho rằng tôi là bạn gái anh. Anh tuy cả quá trình chưa hề đề nghị một mối quan hệ hẹn hò với tôi, nhưng chẳng phải thâm tâm chúng ta thừa nhận đối phương hay sao??
- Vậy thì với Yui, tôi cũng chưa một lần đề nghị mối quan hệ hẹn hò đấy. Chị có nghĩ đó là bắt cá hai tay? - Shukasa điềm nhiên đứng dậy, trước vẻ mặt mất bình tĩnh của Mai, kiên định nói. - Hôm nay, ngay tại đây, tôi muốn nói chị biết giữa tôi và chị chỉ có tình chị em. Tôi đối với Yui là thật lòng, và rất muốn cùng cô ấy đính hôn.
"Chát!!"
Junkasa lao tới, ngay trước mặt mọi người, ông vung tay giáng xuống má Shukasa một cú đánh. Mọi người bị dẫn từ rắc rối này đến rắc rối khác, đầu óc rối tung rối mù lên. Còn Shukasa, anh trợn ngược mắt vì những gì cha anh làm, đến cả Yui cũng bối rối đứng dậy đỡ anh.
- Hanagato Shukasa, anh làm cái trò gì vậy? Giữ mối quan hệ mập mờ giữa nhị vị tiểu thư Satake, bây giờ anh bội hôn Satake Mai, còn dám lớn tiếng. Anh có còn giữ thể diện cho tôi nữa không?? - Junkasa tức giận, máu nóng dồn lên não, thở hồng hộc nhìn đứa con nằm vật vã ở dưới đất.
- Đủ rồi!!! - Yui không thể chịu được nữa, hét lên. Sự ồn ào chấm dứt lại trong phút chốc, cô giang tay ôm lấy Shukasa, giọng ngắt quãng như sắp khóc đến nơi. - Shukasa không có lỗi, người có lỗi là con...
Yui òa khóc nức nở, từng tiếc nấc vang lên chua chát.
- Chính con đã cướp anh ấy khỏi tay chị... Chính là con... Chủ tịch Hanagato, con xin ngài đừng đánh anh ấy nữa... Đừng ai trách tội anh ấy hết... Có chăng tất cả là tại con...
Kaemi thấy con gái khóc thì không khỏi mềm lòng, bao nhiêu giận dữ vơi đi hơn nửa. Bà vội vã chạy lại, rút khăn tay ra lau nước mắt cho con gái. Ikishige như sắp điên lên, giơ tay lên day day thái dương.
- Con xin phép nêu ý kiến... - Sewashi vốn im lặng quan sát mọi chuyện từ nãy giờ bèn đứng dậy lên tiếng. - Đừng nên quan tâm trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì giữa bọn họ. Không phải việc cần làm là nên giải quyết tất cả hay sao?
Bà Akiko nhìn Yui đang khóc nức nở trong lòng Kaemi bèn ôn tồn bước đến. Như một người mẹ hiền, Akiko vén tóc cho Yui, dùng tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Yui, cháu yêu ai?
Cô ngước ánh mắt nhìn sự hiền từ rất đỗi thân thương của Akiko, tay vươn ra nắm lấy tay bà, giọng ngắt quãng.
- Cháu... yêu Shukasa...
- Cháu đối với con trai bác, có tình cảm gì không? - Akiko vẫn dịu dàng.
- Cháu xin lỗi... Sewashi đã rất tốt với cháu, cả chủ tịch Oga và phu nhân, cả gia đình Oga đều rất tốt với cháu... Nhưng thực lòng, cháu đối với Sewashi... không phải tình yêu...
Bà Akiko gật đầu mỉm cười. Rối ngay sau đó, bà đứng dậy trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, dõng dạc tuyên bố.
- Hôn ước giữa gia tộc Oga và gia tộc Satake bị hủy bỏ.
Bàn tay Ikishige siết lại trong khoảnh khắc, đến cả cái ôm của Kaemi cũng bị cứng đờ.
- Akiko!! Em nói cái gì vậy? - Kouji giận dữ đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Akiko.
- Em không muốn lấy về cho Sewashi một người không yêu nó. Làm vậy cũng chỉ khiến Yui đau khổ hơn thôi. - Bà Akiko cười trừ. - Hơn nữa, anh có quyền gì để nói chứ? Để đứa con hoang kia tranh giành với Sewashi, còn dám yêu cầu nó thực hiện một cuộc hôn nhân sắp đặt không tình yêu, anh có còn là anh nữa không?
Lời nói của bà Akiko khiến tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên sửng sốt. Đứa con hoang nào vậy? Tranh giành? Gia tộc Oga có điều gì đang cố gắng che giấu truyền thông hay sao?
- Được rồi, được rồi, mẹ à... - Nhân lúc bác Kouji còn chưa phát điên, Sewashi điềm tĩnh xua tay, giọng nói đôi chỗ như sắp bật cười. - Mẹ ở Pháp cũng một năm rồi đấy. Về nhà nào.
- Con nói gì liên quan chút đi, Sewashi. - Akiko cau mày quay lại nhìn con trai yêu của bà, có chút khó hiểu. - Con cũng từng bảo mẹ không nên sống chung cùng cha con hay sao? Bẩn thỉu...
Vẻ mặt Kouji như sắp nổ tung. Hôm nay Akiko không giữ thể diện cho ông, dám phơi bày trước mặt tất cả mọi người.
- Chờ chút, Akiko... - Kaemi ngạc nhiên, cố gắng lấy lại bình tĩnh. - Cậu nói gì vậy? Con hoang? Mình thật không hiểu nổi giữa cậu và chồng đã xảy ra chuyện gì...
- Phu nhân Satake. - Akiko còn chưa kịp trả lời, Sewashi đã quay sang đáp lại. - Xin mọi người đừng hiểu nhầm. Chỉ là chút mánh khóe trẻ con của cha cháu thôi ạ. Thực sự ông không như mọi người nghĩ đâu.
Akiko đến tròn mắt trước từng lời Sewashi nói, đến cả Kouji cũng phải nghẹt thở khi nhìn dáng vẻ điềm tĩnh và có chút kiêu ngạo của con trai.
- Cha à... - Sewashi mỉm cười đắc ý nhìn ông. - Thật sự con không hiểu cha thích Satake Yui đến mức nào mà phải dối gạt con và mẹ. Nhưng bây giờ con biết sự thật rồi, Shina Kazuto chẳng có lấy một mối liên hệ nào với cha cả. Chẳng có ai tranh giành quyền thừa kế của con nữa, nên con xin cha, hủy hôn đi. Con thực lòng không muốn kết hôn với Yui...
___o0o0o___
END Chapter 93.