Những chiếc xe riêng trong khuôn viên tư dinh Satake đã vãn bớt, đếm đi đếm lại cũng chỉ còn bảy chiếc xe. Yui cúi đầu nhìn đồng hồ, hai ba giờ, vậy là bữa tiệc đã kết thúc.
Chiếc taxi chậm rãi chạy trong khuôn viên, đưa cô gần đến đại sảnh.
Chàng trai bên cạnh cô... nãy giờ anh ta không hề hé nửa lời...
Anh ta dặn cô phải báo thù, phải cho những kẻ phản bội cô nếm mùi cay đắng. Thế nhưng...
...
Cô không làm được...
Mai là người chị cô rất mực quý trọng. Và trên hết, Shukasa... là mối tình đầu của cô. Anh là người cô yêu đến khôn cùng.
Vậy ra, trước lúc bắt đầu bữa tiệc, anh gọi cho cô và rằng dù thế nào, anh vẫn yêu cô nhất.
Yui khẽ nhắm mắt cựa mình. Phải rồi, đây chỉ là ép buộc giữa hai gia đình thôi. Họ không hề muốn...
Cô tự nhủ như vậy.
Chiếc xe dừng lại, hai người bước xuống từ hai cửa. Cô và anh sánh bước với nhau vào trong gian phòng khách.
Căn phòng vừa hiện trước mắt cô, người duy nhất đứng đó là một cô gái với mái tóc bạch kim cùng bộ cánh đen quyến rũ.
Chị cô... đang chờ cô...
- Yui à! Em đi đâu nãy giờ vậy? - Mai bật dậy, hoảng hốt chạy về phía cô. - Cha đang rất tức giận vì em làm xấu hổ cha. Nào, mau theo chị lên hội trường gặp cha. Chị sẽ nói đỡ cho em.
Mai nắm lấy cánh tay cô, toan kéo cô về phía cầu thang.
- Chị Mai! Chúng ta cần nói chuyện.
Đột ngột, Yui dừng lại. Cô không hề thuận theo ý muốn chị cô, nhìn chị bằng đôi mắt sắc lạnh.
Mai ngạc ngiên nhìn cô. Chị không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên chị biết em chị đang đề cập tới chuyện gì.
- Được thôi. Đúng lúc chị cũng có nhiều chuyện cần nói với em. - Mai thay đổi sắc mặt, khoanh tay trước ngực, dựa người vào thành sopha một cách hờ hững. - Em nói đi.
- Hãy nói với cha mẹ hủy bỏ hôn ước giữa chị và Shukasa đi. - Yui lạnh lùng buông ra một câu, tuy là muốn chị làm vậy, nhưng hàm ý ra lệnh lại nhiều hơn cả.
- Lí do? - Mai hờ hững buông. Chị chẳng mấy ngạc nhiên khi em gái chị nói một chuyện động trời như vậy.
Dĩ nhiên, thái độ của chị khiến Yui giận tím mặt. Thái độ lạnh lùng bỗng buông bỏ, thay vào đó là sự giận dữ gắt gỏng, mất bình tĩnh.
- Chị còn hỏi vậy nữa sao? Rõ là chị biết em và anh ấy hẹn hò. Sao chị còn chấp nhận hôn ước?
- Vậy rõ ràng em biết chị mới là đại tiểu thư, dựa vào đâu em chấp nhận quyền thừa kế? - Mai hỏi ngược lại cô khiến cô đanh mặt cứng họng.
Yui đứng im như trời trồng, tròng mắt mở to nhìn chị gái cô giận dữ.
- Suốt mười năm em chôn chân ở vùng Kagoshima khỉ ho cò gáy đó, chị đã phải nỗ lực không ngừng. Hoàn thành xuất sắc chương trình phổ thông chỉ trong vỏn vẹn tám năm, tốt nghiệp đại học Harvard khoa quản trị kinh doanh với bằng xuất sắc ở độ tuổi mười chín. Giúp cha phát triển mảng tài chính ngân hàng, tăng lợi nhuận. - Mai cay đắng nhìn cô, hai má ửng đỏ lên.
Yui đứng im tần ngần, vừa vì ngạc nhiên vừa vì xấu hổ. Cô không ngờ, thực sự không ngờ đến phản ứng của chị cô lại thành ra thế này.
- Trong lúc chị nỗ lực để vượt qua tư tưởng "phụ nữ" của mọi người, cố gắng để xứng đáng với vị trí người thừa kế, thì em lại rong ruổi bên ngoài như những đứa giang hồ vô học. - Nước mắt chị lấp lánh nơi khóe mắt, chỉ trực tuôn ra. - Vậy mà đùng một cái, em trở về. Cướp hết mọi thứ, cướp chiếc ghế chủ tịch, cướp luôn cha mẹ, còn không chừa cho chị một xu.
Từng giọt nước mắt cay đắng rơi. Hai má chị đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn thoáng nheo lại. Cơ mặt chị co giật, run lên từng đợt.
- Không phải từ nhỏ em đã hơn chị rồi hay sao? Em có hạnh phúc của em, chính là mẹ. Đôi lúc, chị ghen đến điên lên khi một người phụ nữ giống hệt mẹ chị lại là mẹ em. - Đầu Mai gật nhẹ. Bao nhiêu bức xúc ấm ức bấy lâu nay tuôn ra thành lời.
- Đủ rồi, Mai! Chị thật không biết xấu hổ! - Yui giận dữ, mặt cô cũng đỏ bừng lên khi nghe từng lời, từng lời chị gái cô tuôn ra trước mặt cô. - Chị không có mẹ, đó là một điều tổn thương. Nhưng em có mẹ, mà lại không được nhận yêu thương từ bà, đó mới là một đả kích không thể chịu nổi!!
Yui rướn người, hoàn toàn mất bình tĩnh. Nước mắt dần nhòe đi nơi khóe mắt.
- Lúc em chưa mắc chứng lẫn lộn ký ức, mẹ thương chị không hề kém gì thương em. Và lúc em không ở đây, chính chị mới nhận được sự yêu thương từ cha mẹ mà! - Cô đau khổ, trái tim quặn đau khi khơi gợi quá khứ tổn thương. - Trong mười năm em sống như một con người bình thường, không phải là vị thế nhị tiểu thư vốn có. Cha trao cho em quyền thừa kế cũng đơn thuần là muốn bù đắp cho em thôi.
Mai tần ngần. Hai chị em dường như vô cùng kiệt sức, nước mắt rơi lã chã giống như nhau. Khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt trầm xuống, khóe môi co giật từng đợt.
- Vậy được. Nếu đây đã là sự sắp xếp của cha, chúng ta hãy cùng chấp thuận. - Mai đưa tay lên ôm trán, bất đắc dĩ.
- Không thể, Mai! - Yui gào lên, sấn sổ bước tới. Cô hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc. - Em đã nói rồi mà. Hãy hủy hôn ước, chị có thể bảo cha gắn chị với một người khác! Em yêu Shukasa! Em không thể mất anh ấy. Dầu sao giữa chị và anh ấy cũng đâu có tình cảm gì đâu.
- Vậy nếu chị nói chị cũng yêu Shuu-kun thì sao? - Mai trở về trạng thái điềm nhiên vốn có, hai tay khoanh trước ngực, nhìn em gái không chút tránh né.
Yui giật thót người, toàn thân hóa đá không thể cử động. Nước mắt tuy đã ngừng rơi nhưng trống tim vẫn đập nhanh dồn dập như muốn nổ tung cả lồng ngực.
- Không thể... Làm sao chị có thể yêu anh ấy được? - Yui lúng túng nở nụ cười lạnh. - Mà cho dù vậy, em mới là người đến trước! Chị chỉ là người đến sau...
- Em mới là người đến sau. - Mai lạnh lùng chặn ngang câu nói của cô. Chị đứng thẳng dậy, khóe môi như nhếch lên trong chốc lát. - Chẳng lẽ Shuu-kun chưa bao giờ nói với em về chị sao? Người anh ấy yêu, một cô gái tên là Waka ấy...
Như một trận sét bất ngờ ập xuống đầu cô, tròng mắt Yui mở to, mờ đục...
Phải rồi, sao cô quên được chứ... Sống mãi trong bình yên khiến cô hoàn toàn mất cảnh giác...
- "Waka"... chính là cách gọi thân mật anh ta dành cho chị... - Phần thắng nghiêng về phía Mai, càng khiến chị trở nên đắc ý. - Bọn chị quen nhau đã mười bốn năm! Vậy mà đùng một phát, em xuất hiện và bảo em là bạn gái của anh ấy.
Yui đứng im lặng, khuôn mặt căng thẳng bất thường. Làn da hồng hào gần như chuyển sang màu tím tái.
Waka? Cái tên thân mật anh dành cho chị ư? Cũng giống như cách gọi Yucchi anh dành cho cô?
- À quên... - Mai vẫn đắc ý. - Đã bao giờ anh ấy bảo em là bạn gái anh ấy chưa?
Đã cứng người lại càng cứng hơn nữa, Yui mỗi lúc một đau khổ khi nghe sự thật phũ phàng.
- Dù chị không biết rõ, nhưng chị tin chắc anh ấy chưa bao giờ nói vậy. - Giọng chị mỗi lúc một quả quyết hơn. - Có thể Shuu-kun nói yêu em, nhưng chắc chắn anh ta vẫn còn nghĩ tới cô bạn gái này, không dám vượt quá giới hạn của sự phản bội.
"Hừ! Không gần gũi nữ sắc thì sao chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là một thằng đàn ông đê tiện khốn nạn một lúc đùa giỡn với hai người con gái mà thôi!"
Yui cười lạnh, tự hỏi sao bản thân quá ngu dại.
- Sao trông chị đắc ý quá vậy? - Đôi môi Yui khẽ nở ra một nụ cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt chị không chút né tránh, giọng điệu đậm phần khinh bỉ. - Anh ta phản bội chị để nói yêu em, đáng lẽ chị phải cảm thấy khinh bỉ mới đúng chứ?
Đến lượt nụ cười của Mai cứng ngắc.
- Chị gái à, là chị của em nên em mới nói... - Cô thong thả bước đến, vỗ nhẹ vai chị, từ từ thả từng từ từng từ một rơi vào tai chị. - Vì một hạng đàn ông sở khanh bội bạc như thế mà làm tổn thương em gái, cư nhiên khiến đại tiểu thư Satake mất giá đấy, chị à.
- Em... - Mai cứng họng quay lại, giận dữ nhìn em gái.
- Nhưng em thì khác chị... - Yui vẫn điềm nhiên trước thái độ bực dọc của Mai, đôi môi anh đào khẽ vẽ nên một đường cong trên gương mặt trái xoan hồng hào. - Em không bao giờ níu lấy trái tim một kẻ không xứng với em. Hanagato Shukasa anh ta rốt cuộc cũng chỉ là một tên sâu mọt. Nhưng còn em, em là người thừa kế tập đoàn Satake, em xứng đáng hơn vậy nhiều.
Yui cười tươi đắc ý, dịu dàng nắm lấy tay chị, vuốt nhẹ.
- Nào, lên gặp cha. Cha đang giận mà... - Cô từ từ dẫn chị gái cô đi, người chị đã dần hóa đá sững sờ trước từng lời cô nói.
Chờ hai người khuất khỏi, Shukasa khẽ bước ra từ sau bức tường, trái tim đau đớn quặn thắt.
Anh thầm nhớ lại lúc hơn ba tiếng trước. Sau khi chia tay Mai ở ban công, một người phụ nữ có tuổi bước đến gặp anh.
...
"Chào cậu, thiếu gia Hanagato." Bà khẽ cúi đầu đầy cung kính.
"Vâng, bà là..." Shukasa ngạc nhiên đến lạ khi thấy người phụ nữ kia đột ngột xuất hiện. Ánh mắt bà ta lộ rõ vẻ nghiêm túc.
"Tôi họ Betsuhiko, là quản gia của tư dinh Satake." Nghe bà ta giới thiệu, Shukasa cũng gật đầu. Quản gia Betsuhiko im lặng thêm một lúc, quan sát biểu hiện của anh, rồi mới ngập ngừng nói. "Tôi biết mối quan hệ giữa cậu và nhị vị tiểu thư gia đình tôi. Tôi đến đây hôm nay là muốn cho cậu sự lựa chọn."
"Tôi không cần ai cho tôi sự lựa chọn. Tôi yêu Yucchi và tôi sẽ kiên quyết từ hôn với Mai." Shukasa khoát tay toan rời bước. Anh đã mệt mỏi lắm rồi, xin đừng ai dằn vặt anh chuyện này nữa được không.
"Cậu thực sự cho như vậy là tốt?" Một câu nói của quản gia Betsuhiko níu giữ bước chân anh. Shukasa dừng lại, bà ta nhìn anh, giọng điệu điềm đạm. "Sắp đến thời hạn công bố hôn ước. Nếu cậu đề cập trước lúc công bố, không đủ thời gian để dàn xếp. Nếu trong lúc công bố, cậu tuyên bố hủy hôn, đại tiểu thư sẽ bị mất mặt. Nếu sau này cậu mới công bố, dư luận sẽ đánh giá nhị tiểu thư cướp hôn phu chị gái mình. Cậu định sao?"
Giọng nói bà điềm đạm, nhưng thật là một mũi tên xuyên sâu vào trái tim anh.
"Hơn nữa, cậu cho là đại tiểu thư sẽ để yên sao? Đường đường là một người danh giá, giờ lại bị bội hôn, đại tiểu thư sẽ không để yên đâu." Giọng của quản gia nghiêm trọng đến lạ. Bà nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi khẽ cười. "Mà... đừng nói là cậu không biết nhị tiểu thư rất hận sự phản bội đó chứ?"
Shukasa càng sững lại, nheo mắt nhìn người đàn bà kia.
Anh không nhớ đã nghe từ ai, nhưng anh biết Yui không bao giờ tha thứ cho kẻ đã phản bội cô ấy. Từ vụ của Kahara Terumi cũng vậy...
"Nếu nhị tiểu thư biết cậu phản bội cô ấy để có hôn ước giữa chị gái cô, hay chỉ biết cậu phản bội đại tiểu thư để hẹn hò với cô ấy, cậu thực sự nghĩ cô ấy sẽ bỏ qua?" Betsuhiko nhìn chằm chằm, quan sát từng biểu hiện của anh, đôi môi khẽ cười.
Anh ngập ngừng một lát, đôi mắt như thể đang phân vân, từng giọt mồ hôi khẽ chảy xuống từ thái dương anh.
"Tôi mặc kệ. Tôi tin tình yêu của chúng tôi sẽ giúp chúng tôi vượt qua tất cả." Shukasa kiên định nhìn quản gia Betsuhiko. "Bà đừng cố thuyết phục tôi nữa. Chỉ tổ lãng phí công sức mà thôi."
"Vậy để tôi cho cậu biết một chuyện nữa..." Dường như quá chán chường trước sự cứng đầu của anh, quản gia Betsuhiko bất giác thở dài. "Lát nữa, đi kèm với tuyên bố hôn ước, chính là thông tin nhị tiểu thư trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản từ cha cô ấy, chủ tịch Satake Ikishige."
Một lời tuyên bố chấn động đầu óc anh...
"Cho dù có thuyết phục được hai gia đình chúc phúc cho cậu và nhị tiểu thư, cậu nghĩ chủ tịch Satake Ikishige vẫn đồng ý cho tiểu thư trở thành người thừa kế ư? Nếu vậy là quá bất công cho đại tiểu thư!" Từng nếp nhăn trên gương mặt bà Betsuhiko xô vào nhau, đôi lông mày nhíu lại. "Hoặc nhị tiểu thư trở thành người thừa kế, hoặc trở thành phu nhân Hanagato, chỉ một trong hai! Mà cậu cũng biết ước mơ lớn nhất của nhị tiểu thư là gì rồi chứ?"
Anh lặng im tần ngần, đôi mắt mờ đục đi trông thấy.
"Tôi đã nói đến vậy, nếu cậu vẫn không thay đổi sự lựa chọn thì tôi cũng xin thua." Để lại một câu như vậy, bà ấy bỏ đi mất, mặc cho anh một mình cùng với mớ suy nghĩ bộn bề.
...
Anh nhớ chứ. Kể từ lúc tìm về với thân phận thật, Yui đã mấy lần tâm sự với anh, rằng cô ấy ao ước được trở thành doanh nhân tài giỏi giống cha cô ấy. Cô ấy ước mơ được dấn thân vào chốn thương trường, không cần thừa kế gì hết, chỉ cần được trở thành người điều hành mà thôi.
Có lẽ giữa anh và cô thực sự không có duyên...
Anh cúi gằm mặt, lặng nhìn về chỗ ban nãy cô và chị cãi nhau...
Lúc đó, Yui buông ra một câu hờ hững rằng anh không đáng...
Cô ấy nói nhẹ như không nhưng cũng đủ để khiến anh đau xé ruột gan, cũng đủ để khiến lục phủ ngũ tạng anh xáo trộn...
Cô và anh yêu nhau, nhưng kể từ giờ, chỉ có hận thù và nước mắt...
Mối duyên này, kết thúc tại đây...
___o0o0o___
END Chapter 70.