Mắt Yuri mở to, ngạc nhiên và sửng sốt. Nhưng tất cả những trạng thái đó chỉ diễn ra chưa đầy một giây. Yuri phá lên cười ha hả.
- C... Cái gì? Bà chị cười gì cơ chứ? - Nhóc Touma lắp bắp. Hai má nhóc ta đỏ bừng lên trông vô cùng đáng yêu.
- Cậu nhóc phí công trẻ à, nhóc bị gì vậy? Tôi hơn nhóc mười tuổi lận đó. Nhóc muốn làm bậc trên của tôi à? - Yuri vẫn chưa ngưng cười, đôi môi nó vẫn cong lên vì yêu cầu vô cùng dễ thương của Touma.
- Có sao đâu? - Nhóc khẽ chu môi, lườm đi chỗ khác. - Mẹ tôi cũng hơn cha tôi năm tuổi đó. Nhưng bà vẫn gọi ông là anh mà.
- Nhóc không hiểu à? Mẹ nhóc và cha nhóc yêu nhau, kết hôn với nhau thì dĩ nhiên mẹ nhóc phải gọi cha nhóc là anh rồi. - Yuri có vẻ kiên nhẫn giải thích, nhưng vẫn lộ một chút mắc cười trên gương mặt. - Còn ta với nhóc đâu có...
- Tôi thích bà chị mà!!! - Cắt lời Yuri, Touma hét lên. Mặt cậu nhóc giờ không khác gì quả cà chua chín, đỏ bừng như lửa. - Tôi... đối với bà chị... cũng giống như... cha tôi đối với mẹ tôi ấy...
Phải nói về biểu cảm của đối phương - Yuri, và cả anh chàng Kazuto nữa, cả hai không khỏi sững sờ. Yuri thì đứng im như chết trân tại chỗ sau màn "tỏ tình lãng mạn" này.
À mà không, nếu xét trên vị trí một người ngoài, khi nhìn một cậu nhóc cấp một tỉnh tò với một cô gái cao gấp đôi nó, ừm thì, giống một màn hài kịch hơn là lãng mạn nhiều...
- Haha... - Yuri cất tiếng cười trừ như nó không thể làm gì khác.
- Thật đấy... Tôi bị ánh mắt của bà chị, nụ cười của bà chị với cả giọt nước mắt của bà chị hớp hồn từ lần gặp đó. Trước giờ tôi luôn sùng bái Toudo-sensei, nhưng khi gặp bà chị, tôi đã thay đổi hẳn... - Touma không ngừng nói, mặc cho đôi má mỗi lúc một đỏ ửng.
Yuri im lặng nhìn nhóc. Dù sao, với nó, Touma cũng là một cậu nhóc dễ thương. Dù biết đó chỉ là rung động vớ vẩn kiểu con nít, nhưng nó không muốn khiến Touma thất vọng tràn trề.
- Vậy giờ, nhóc muốn tôi làm gì đây? - Yuri khẽ nở nụ cười dịu dàng nhìn nhóc.
- Tôi muốn kết hôn với bà chị. - Touma thẳng thừng nói, rất quyết tâm. Điều đó khiến Yuri thoáng sững lại, ngơ ngác.
- Nhóc có biết luật hôn nhân và gia đình của nước ta không? - Yuri vẫn cười.
- Dĩ nhiên là tôi biết. Con trai phải 18 tuổi mới được kết hôn. - Touma khẽ chu môi đáp, nét mặt tỏ vẻ không cam tâm.
Yuri thoáng thấy thái độ đó của nhóc thì không khỏi muốn bụm miệng phì cười. Quả thật, Touma khiến nó không thể không quan tâm.
- Vậy tại sao nhóc vẫn muốn kết hôn với tôi? Đến cả tôi cũng chưa đủ tuổi, làm sao nhóc có thể? - Yuri khẽ cười dịu dàng.
- Nhưng... - Dù biết, nhưng Touma vẫn cố gắng phản biện lại một cái gì đó. Thế nhưng, nhóc ta không thể làm gì hơn khi biết điều đó là không thể. - Nhưng... tôi thích bà chị mà...
Nhóc ta ấp úng, mặt cúi gằm. Hai má vẫn đỏ ửng lên ngượng ngập. Tay Touma run run bấu lấy vạt áo comple như muốn làm nhàu nát mọi thứ. Nhìn nhóc ta muốn mà bất lực không thể làm gì khiến Yuri cảm thấy nhóc thật dễ thương.
Yuri khẽ phì cười. Nó cúi người, tay chống đầu gối, nhỏ nhẹ:
- Vậy thế này, tôi sẽ chờ nhóc đến khi nhóc đủ tuổi kết hôn. Nếu lúc đó nhóc vẫn chưa đổi ý thì tôi sẽ nhận lời kết hôn với nhóc. Vậy được chưa? - Lúc này, thực sự Yuri rất dịu dàng. Nụ cười nhẹ nhàng của một cô gái mười tám vô cùng thục nữ, không gượng gạo, không giả tạo, là một nụ cười tự nhiên khiến ai ai bắt gặp cũng phải đổ gục dưới chân nó.
Kazuto nhìn nó chằm chằm, mắt trợn ngược. Anh hoàn toàn không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Chẳng hiểu sao, máu nóng dồn lên não. Tìm đập thình thịch, bàn tay vô thức nắm chặt, bảo nhiêu gân guốc nổi lên thấy rõ. Tức giận, phẫn nộ, chẳng hiểu sao tính khùng có sẵn trọng máu anh nổi lên. Kazuto vung tay, nắm lấy cổ của Touma, nhấc bổng lên mặt đất.
- Kazuto! Cậu làm cái khỉ gì thế hả? - Yuri trợn mắt quát, nó hơi thất thần vì hành động bộc phát của Kazuto, không tài nào hiểu nổi.
Đôi mắt to tròn kia bỗng dưng nhắm tịt lại, răng Touma đánh nghiến ken két. Mặt nhóc đỏ bừng lên, hơi tím tái.
Touma chầm chậm giơ tay lên, nắm chặt lấy cổ tay Kazuto, cố gắng vặn chút sức mình tìm cách thoát hiểm. Dù bình thường nhóc là một học sinh xuất sắc, nhưng khi đối diện với một kẻ thù cao to hơn mình, lại còn là kẻ học võ chuyên nghiệp, có cố thế nào, vặn vẹo thế nào Touma cũng không thể phá thế khóa được.
Touma nhăn răng, bất lực, bây giờ nhóc cực kì khó thở, rất muốn xỉu đi lúc nào.
- Buông ra ngay! - Yuri phẫn nộ ra lệnh, thế nhưng mắt Kazuto vẫn mờ đục đi vì giận dữ. Anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những câu lệnh của Yuri, tai anh ù đi trong cơn giận.
Yuri cau mày. Nó đưa về thế thủ, dồn lực đấm vào cổ tay anh. Kazuto quá bất ngờ, tay vô thức buông Touma xuống. Cậu nhóc bổ nhào, úp mặt xuống, thở lấy thở để.
Thấy nhóc ngã, Yuri vội vã chạy lại đỡ nhóc dậy, vuốt lấy lưng, tay làm các động tác sơ cứu cho Touma. Cậu nhóc ho lụ khụ, há to miệng tham lam hít lấy từng ngụm không khí, dần dà cũng ổn định lại được hô hấp.
Thấy Touma đã ổn, Yuri nhăn mặt, vùng vằng đứng dậy, tiến về phía Kazuto đang thất thần vì những gì mình vừa làm. Ngay lập tức, nó vung tay, giáng xuống má anh thật mạnh, dứt khoát, không kiêng nể.
Kazuto lảo đảo, va vào tường. Cái tát của một con người học võ như Yuri khiến anh cảm thấy tê buốt trên từng thớ thịt. Định hình lại, môi anh bị sứt, khẽ rỉ ra một dòng máu đỏ tươi.
- Shina Kazuto, cậu khiến tôi quá thất vọng! - Yuri mặt mày hậm hực, nóng phừng phừng vì lửa giận. Hành động bồng bột của Kazuto đối với Touma - thực ra là một cậu bé nó rất quý - khiến nó mất mặt và giận dữ. Ngay lúc này, nó giận anh vô cùng.
Kazuto im lặng. Trong lòng anh đắng nghét, y như anh vừa ăn phải một cái gì đó đắng, chan chát và cay xè. Kazuto không biết phải nói gì, anh chỉ cười khẩy một cái, đứng dậy, quay mình bỏ đi. Trước khi khuất hẳn, Kazuto chỉ buông ra một câu với giọng điệu đượm buồn:
- Phải, với cậu tôi chẳng là cái gì cả. Đến cuối cùng, tôi vẫn là một kẻ ngốc nghếch chờ đợi trong vô vọng...
Câu nói ấy khép lại bầu không khí ngột ngạt nãy giờ, anh biến mất như làn khói trắng.
Yuri khẽ cắn môi, nó vội quay lại đỡ lấy nhóc Touma, giúp nhóc sửa lại tóc tai và y phục, dẫn nhóc quay trở lại hội trường.
- Nhóc nhớ chưa? Ra khỏi thang máy rồi thì rẽ phải, đi hết hành lang là đến hội trường. - Yuri cẩn mật dặn dò thằng nhóc, bộ dạng trông vô cùng dịu dàng và nữ tính.
- Tôi biết rồi mà. Tôi thông minh lắm, không như bà chị đâu! - Touma ngây thơ đáp lại, rất tỉnh.
Yuri nghe vậy không khỏi cắn răng cười trừ. Nó bặm môi tự nhủ mình phải nín nhịn, không được động gì đến nhóc cả.
Touma bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại đưa nhóc rời khỏi sảnh chính. Thấy vậy, Yuri khẽ trở mình đứng dậy, ưỡn thẳng lưng:
- Chuyện cậu nhóc phi công trẻ... dừng ở đây được rồi. - Buông ra một câu nhẹ như gió, Yuri khẽ nhếch môi cười. Giọng nói nhẹ nhàng ban nãy nó dành cho Touma biến đâu mất, mà thay vào đó là ngữ điệu điêu ngoa sắc lẹm thường thấy. - Bây giờ... xử lí con nhỏ tiểu thư đó thôi nào.
Yuri khẽ xoay mặt nhìn một thanh niên xuất hiện ở cửa chính, ánh mắt xếch vẽ lên tia nhìn đầy thâm ý. Nó cười một nụ cười đầy âm mưu xảo quyệt.
- Em là Eto Yuri, bạn của Asai ư? - Anh thanh niên ngập ngừng bắt chuyện.
Nó khẽ gật đầu và nhìn tổng thể anh ta.
Anh ta - Yukijuri Asuke - đúng là có dáng một phóng viên. Hàm râu lởm chởm, đầu tóc bù xù, bộ quần áo xộc xệch như vừa trải qua một trận chiến. Bẩm sinh Yuri không bao giờ để những người như anh lọt mắt, nên nó cười khẩy:
- Phải chăng anh vừa gặp chuyện? Tôi không nghĩ anh lại ăn bận như vậy để đến một bữa tiệc thượng lưu đâu.
- À... - Nghe nó nói vậy, Asuke khẽ cúi đầu nhìn lại mình. Anh gãi đầu phân trần. - Bỗng dưng con bé Asai gọi điện cho anh, bảo anh mang đồ nghề phóng viên đến đây lấy tin, còn giục anh nhanh lên nữa. Thế nên anh vội vội vàng vàng chuẩn bị, bắt taxi phóng đi ngay.
Yuri lại cười khẩy. Nó lắc đầu vài hồi không rõ ràng, bèn cất giọng nghiêm trọng:
- Nghe này anh Yukijuri, nếu vụ này anh thành công thì anh sẽ có được một khoản hoa hồng lớn lắm đấy. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ thưởng thêm cho anh. Chỉ cần anh chịu nghe lời tôi thôi là đủ rồi...
Asuke nghe nó nói vậy không khỏi mừng rơn. Lòng dạ anh ta có một cái gì đó trỗi dậy. Dù sao một kẻ tầm thường như anh nếu như qua một vụ làm ăn như vậy có thể sẽ có cơ hội đổi đời. Anh thầm nghĩ đến số hoa hồng và lợi nhuận đem về được sau vụ này.
Thế nhưng, một tia sáng vụt qua não anh. Nụ cười tươi roi rói trên môi anh bỗng tắt vụt, cứng đờ. Asuke ấp úng:
- Eto này. Em hứa sẽ cho anh lợi nhuận cao như vậy, có khi nào là một việc khó? - Một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương Asuke. - Em gọi anh đến bữa tiệc thượng lưu gấp như vậy, có khi nào là bắt anh viết báo về cậu ấm cô chiêu hay ông to sếp lớn nào đó không?
Yuri khẽ im lặng. Mắt nó dán chằm chặp vào anh. Thoáng, môi nó nhếch lên đầy bí hiểm.
- Chẳng lẽ đúng là vậy thật sao? - Nhận thấy thái độ đó của Yuri, Asuke bỗng run hẳn. - Nếu vậy anh không làm đâu. Anh sợ lắm.
Yuri lại liếm môi. Đôi giày cao gót khẽ gõ nhẹ xuống sàn, hai tay nó khoanh trước ngực. Những hành động vô thức đó của Yuri lại trở thành những điều dù nhỏ nhưng cũng khiến Asuke thấy sợ. Im lặng một hồi, nó ngẩng mặt phá lên cười.
- Yukijuri, anh thật giống em gái anh. Con bé Asai cũng hay sợ khi đụng đến kẻ cao hơn nó lắm. - Đầu nó lắc nhè nhẹ. - Anh nhát gan như vậy, bảo sao không có chỗ đứng trong tờ báo kia. Tôi cảm thấy thật buồn cười. Thế nhưng, nếu anh đã sợ vậy thì có thể không nhận vụ này. Tôi nể Asai theo tôi đã nhiều năm nên mới gọi anh, nay anh không cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi cũng không tha thiết gì đâu. Rất nhiều kẻ ngoài kia đang chờ để phục tùng tôi. Anh đúng là không biết điều.
Nói rồi Yuri toan quay lưng bước đi. Lời nói của Yuri khiến Asuke bắt đầu lay động. Quả thực công việc của anh dạo này ở tờ báo rất bấp bênh, biên tập viên bảo anh không có năng khiếu kiếm tin viết, còn dọa sẽ tố sếp đuổi việc anh. Huống hồ chi dạo này anh bắt đầu đâm vào cờ bạc, cũng đã lén rút của công ti một triệu rồi. Nếu việc này bại lộ cha anh sẽ đuổi anh ra khỏi nhà mất. Ông hay khinh anh vì anh cũng đã hai sáu tuổi rồi mà công việc còn chưa ổn định. Lương ở tờ báo còn chưa đủ nuôi chính anh. Bây giờ mà lộ chuyện, anh cũng không dám nghĩ đến hậu quả nữa.
Kể ra, công việc này chỉ đồi hỏi mạo hiểm. Eto Yuri đã dâng mỡ lên tận miệng anh, cho anh cơ hội chứng tỏ với đồng nghiệp và cha, ngoài ra hoa hồng cũng đủ để anh trả nợ. Kiểu này, không làm không được.
- Khoan đã, cô Eto! - Asuke gọi to, bàn tay vô thức vươn ra níu giữ bước chân nó sau những hồi suy nghĩ sâu xa. - Anh làm... anh sẽ làm... Mạo hiểm cách mấy anh cũng dám đặt cược. Chỉ mong em có thể chỉ dẫn cho anh để anh thành công.
Yuri khẽ dừng bước. Nghe anh nói vậy, môi nó nhếch lên cười:
- Đừng lo, nghe lời tôi, chỉ có thắng mà không có thiệt.
- À còn nữa... - Khi nó định đi, Asuke lại gọi giật lại. Yuri lại dừng bước nghe anh nói. - Hoa hồng của anh... em định thưởng anh bao nhiêu?
Mày Yuri khẽ nhíu lại:
- Anh muốn bao nhiêu?
Không ngờ nó lại trả lời như vậy, Asuke run run nhưng cũng dứt khoát trả lời:
- Một... một triệu...
Môi nó bất giác nhếch lên, mắt khẽ trợn ra, Yuri hừ lạnh. Nó cười khẩy vài hồi, nhưng cũng gật đầu chấp thuận:
- Cái đó còn tùy vào thái độ và kết quả của anh, tôi còn có thể bo cho anh nhiều hơn nữa kìa.
- Cảm ơn em! - Nghe nó đồng ý, Asuke reo lên mừng rỡ. Vậy là anh có thể lấp tiền vào khoản nợ anh lỡ rút của công ti rồi.
Vốn tính Yuri rất ghét kiểu chưa làm đã đòi thưởng. Một triệu ư, nói thật ra là quá nhiều so với nó. Mỗi tháng nó chỉ được vài trăm ngàn yên, vậy mà một lúc anh dám đòi đến một triệu. Cơ mà, sau này được hẹn hò với Shukasa, một triệu không là vấn đề đối với nó.
- Đi theo tôi. - Nó chìa ngón trỏ ra, vẩy nhẹ. Asuke lon ton chạy theo không khác gì một con cún. Trong đầu nó bỗng hiện ra không biết bao nhiêu âm mưu thâm độc.
___o0o0o___
END chapter 65.