- Toudo-kun này! - Saori chống cằm, dịu dàng gọi tên Mika đang thẫn thờ dựa người vào ghế tựa, nhẹ nhàng xen lẫn ngập ngừng hỏi. - Em thấy Manabu-san như thế nào?
Nghe thấy tên họ Akito, Mika giật mình. Cô ngạc nhiên:
- Thế nào là thế nào á? Sao chị lại hỏi em?
Saori e thẹn, đỏ mặt đáp:
- Thì em cảm thấy anh ấy là người như nào? Chị hỏi em, là vì... - Chị bỏ lửng câu nói.
- Vì? - Mika nhíu mày lặp lại.
Saori im lặng, lúng túng. Chị chẳng biết phải diễn đạt ra sao cả. Nhưng rồi, chị nhẹ nhàng trút ra một hơi thở dài, não nề, môi nở một nụ cười buồn:
- Chị có cảm giác... Manabu-san để ý đến em. Chẳng phải đêm hôm kia, hai người đã khiêu vũ với nhau còn gì. Anh ấy mời em đúng không?
- Ha ha! Không phải đâu! Là em ngỏ lời trước đó chị. - Mika xua tay, cười hì hì cho qua chuyện.
- Có nghĩa... em thực sự... để ý đến Manabu-san? - Saori tỏ ra vô cùng lo lắng. Chị nhướn mày tha thiết hỏi cô.
Mika giương ánh nhìn khó hiểu về phía chị, lắc nhẹ đầu đoán:
- Kitao-san, chị... chị thích anh ta à?
Saori khẽ giật mình. Bị nhìn thấy rồi! Suy nghĩ của chị bị Mika nhìn thấy rồi!
Biết là sẽ chẳng thể nào giấu được nữa, chị đành gật đầu, đáp lại đầy nhẹ nhàng:
- Ừ! Chị thích Manabu-san, thực sự rất thích. Khi nhìn em lướt đi bên cạnh anh ấy giữa ánh đèn pha lê trong buổi khiêu vũ, chị đã rất ghen tị. - Saori nhẹ nhàng thuật lại, ánh mắt buồn bã, ủ dột và có chút tiếc nuối.
Thoáng một giây, tim Mika cảm thấy đau nhói...
Gì thế? Cảm giác gì thế này?
Sự mất kiểm soát nhịp tim và hơi thở như đang nghẹt lại, rốt cuộc là gì thế?
- Kitao-san, em không hiểu. Chị nói chuyện này với em để làm gì thế? - Mika cố tỏ ra bình tĩnh, cô ân cần hỏi chuyện.
- Nếu tranh giành công bằng, chị sẽ thua mất. - Saori nhắm tịt mắt, đưa tay lên ôm lấy đầu. - Chị không xinh đẹp như em, không thông minh bằng em. Chỉ cũng chẳng thể phong cách giống em, chẳng mạnh mẽ hệt em. Làm sao... chị có thể cạnh tranh với em chứ? Chị cầm chắc thất bại.
Mika vẫn im lặng, chẳng nói gì.
- Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy năm cấp hai, chị đã nguyện sẽ dành trọn trái tim và linh hồn mình cho Manabu-san. - Chị tiếp lời, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Mika, tha thiết van nài. - Toudo-kun, xin em hãy hiểu cho chị.
- Tấm lòng của chị, em hiểu. - Mika điềm nhiên. - Nhưng chị cần em hiểu để làm gì chứ?
- Chị biết, em có để ý đến Manabu-san. - Giọng chị chậm rãi. - Chị biết chị không có quyền, nhưng xin em, hãy nhường Manabu-san lại cho chị. Chị xin em đấy! Em là người đến sau, còn chị, chị đã đơn phương anh ấy bốn năm rồi!
Saori chộp lấy tay Mika, khẩn khoản van nài tha thiết. Thế nhưng, Mika lại phũ phàng gạt tay chị ra, lườm, nghiêm túc nói:
- Chị đừng ngu ngốc như thế, hãy hiểu chuyện chút đi! - Saori giật mình sững sờ, ngước nhìn cô. - Tình yêu chẳng bao giờ phụ thuộc vào cái gọi là xinh đẹp, thông minh gì cả. Nếu chị thực sự yêu anh Manabu, hãy dũng cảm mà đối diện, đừng dựa dẫm vào thời gian, bởi dù cho có yêu đơn phương cả cuộc đời đi chăng nữa, mà không dám thổ lộ thì cũng là đồ bỏ đi mà thôi!
- Chị chỉ xin em, ai khiến em giáo huấn chị cả tràng như thế? - Saori bật dậy, chau mày khó chịu.
- Chị đừng né tránh. Nếu anh ấy đã không chọn chị, thì có nghĩa chị không phải là số mệnh của anh ấy, mà số mệnh thì có muốn cũng không thể thay đổi được đâu!
Nói đoạn rồi Mika xoay gót bỏ đi.
Cô cảm thấy ấm ức và khó chịu. Lý do? Chẳng biết nữa! Hình như là vì Akito. Cô khó chịu vì anh ta được quá nhiều người bao vây sao? Cũng đúng, gương mặt đó cũng phải thuộc top mĩ nam Nhật Bản, làm gì có chuyện không thu hút được nhiều người chứ? Nhưng có thiết là phải yêu sâu đậm thế không?
- Hứ! Ưng yêu thì cứ đi mà yêu! Ai cần xin ý kiến rồi van nài cô rút lui chứ? Đây với đó có quan hệ gì đâu? - Mika mặt mày cau có khó chịu, lẩm bẩm một mình. Những bước chân không biết sẽ đưa cô về đâu thật dứt khoát, như thể nó muốn trút hết bực bội xuống Đất Mẹ vậy. Màn đêm buông xuống, rọi sáng con đường cát ven bờ biển. Sõng vỗ rì rão, gió thổi tung bay những lọn tóc nâu ngắn. - Có quan hệ gì đâu...
Bỗng dưng, bước chân cô chầm chậm lại, nhẹ nhàng. Dấu chân hằn trên cát mỗi lúc một nông. Sau vài đoạn, Mika đứng lại, mặt nặng trĩu tâm sự. Cô khẽ trút ra một tiếng thở dài.
Mika ngồi phịch xuống nền cát. Trời phủ một màu đen tuyền lên mặt biển, phản chiếu màu trăng vàng rực rỡ. Đã mười một giờ đêm, hơn bảy trăm học sinh đều nhốt mình trong phòng chơi tú lơ khơ, cờ cá ngựa, chỉ mình cô ngồi thẫn thờ dưới ánh trăng.
Chợt, sau lưng Mika xuất hiện một bóng người. Nó đi chân đất, nhẹ nhàng, nhưng năm giác quan của cô khá nhạy bén nên đã phát hiện ra.
Mika dứt khoát quay đầu lại, và tỏ ra khá ngạc nhiên. Terumi đang đứng đó, môi nhoẻn cười. Nó bận một chiếc váy dài hơn đầu gối, mái tóc cùng tông màu với ánh trăng xõa dài ra, cố định hai mái bằng đôi cặp tăm màu đỏ.
- Terumi đấy à? - Mika cười dìu dịu, xoay mặt lại hướng ra biển. - Cũng hơn mười năm rồi ta chưa gặp nhau nhỉ?
- Ừ! - Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, mắt xa xăm phía khơi. - Cũng phải từ lúc cậu chuyển trường nhỉ?
- Thế à... - Mika đáp lại bâng quơ lấy lệ.
- Này!
Sau đôi hồi im lặng, Terumi cười cợt gọi tên Mika. Cô nhẹ nhàng xoay đầu lại nhìn bạn.
Nó nhí nhảnh nói:
- Ngày mai là sinh nhật của Manabu-san đấy!
Mika thoáng giật mình. Cô nhướn mày khó hiểu hỏi lại:
- Sao nói thế? Tớ có liên quan gì đâu?
- Liên quan mà! Còn rất mật thiết nữa đấy! - Nó cười tươi như hoa, mắt híp cả lại, rồi vội vàng đứng dậy, giơ tay phủi cát bụi đang bám trên váy. - Thôi! Tớ về phòng đây! Mika-chan tự suy nghĩ đi nhé!
Nói rồi nó tung tăng chạy vào khách sạn, để mặc Mika còn bơ vơ không hiểu gì.
"Liên quan à?" - Cô tự nhủ rồi chúc đầu xuống đầu gối, mắt lim dim. - "Sao liên quan được chứ... Mình với anh ta có quan hệ gì đâu..."
Dụi mặt vào trong vòng tay ôm trọn lấy chân, suy nghĩ củaMika dần trở nên mơ hồ. Đầu óc cô suy nghĩ vu vơ trên trời dưới đất, không rõ ràng. Chợt, trí não cô thoáng qua một suy nghĩ, hay đúng hơn là một hình ảnh.
Mika nằm dưới, Akito nằm trên, mắt chạm mắt, môi chạm môi, hơi thở đang dần hòa quyện vào nhau...
Mika đưa ánh nhìn vu vơ, mắt lờ đờ, hai má đỏ bừng, giờ nghĩ lại... cô thấy nhớ cái cảm giác đó. Nồng nàn, ấm áp và có chút thích thú.
Nhưng chợt, Mika nhận ra sự nguy hiểm trong suy nghĩ. Cô lắc mạnh đầu, tự trấn an, trách móc:
"Mika ngu ngốc! Mi làm gì thế hả? Sao lại bị phè phỡn bởi tên ấy chứ? Tỉnh lại đi!"
Cô lắc mạnh đầu, tay thổ liên hồi vào thái dương, khiến hai bên tóc cô xù lên ra khỏi nếp.
Nhưng chợt nghĩ ra cái gì, mắt Mika mở to ra, kế đó, môi cô nở mộtnụ cười mãn nguyện.
"Đúng rồi! Hờ hờ! Manabu Akito, dĩ nhiên tôi và anh có liên quan! Anh đã hôn tôi! Anh phải chịu trách nhiệm. Và đây cũng là cái cớ để tôi can thiệp vào chuyện tình cảm của anh! Anh sẽ phải chịu sự chi phối của tôi đấy! Mua ha ha ha!"
Mika cười dương dương tự đắc. Đúng vậy, dĩ nhiên, cô đã có cái lý do chính đáng để ngăn cản tất cả các cô gái đang có ý định đến gần anh. Cô vẫn mỉm cười thầm nghĩ:
"Đúng! Mình sẽ không để ai có cơ hội chạm tới Manabu! Chắc chắn thế! Chắc chắn... nhưng..." - Mika cười hả hê sung sướng. Cô đang cực kỳ tự tin, thế mà, đột nhiên cô ngưng lại, ngắt đứt dòng cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt, chỉ bởi một câu hỏi. - "Tại sao?"
Mika ngập ngừng im lặng. Khó hiểu quá, cô không biết phải trả lời ra sao...
Tại sao cô lại muốn độc chiếm Akito cho riêng mình?
Một câu hỏi không có câu trả lời...
Mika đứng dậy, nhẹ nhàng phủi cát.
Những bóng đèn trong khách sạn lần lượt tắt, chỉ còn lốm đốm vài ba phòng vẫn còn đỏ điện, mà phòng của Mika là một trong số đó. Các bạn cô đang để cửa chờ cô về. Những bóng đèn trước sân thềm khách sạn cũng đã tắt. Bác bảo vệ đi ra đóng cổng, nhưng rồi mới chợt nhận ra có bóng người trên bãi biển. Bác ới to:
- Này cháu gái! Cháu mau về khách sạn đi để bác còn khóa cửa!
- Dạ! Cháu vào ngay! - Mika đáp lại rồi nhịp nhịp bước chân trở về khách sạn.
___
Mika khẽ vặn tay nắm cửa phòng mình. Đúng là các bạn đang chờ cô, đèn vẫn bật sáng trưng. Cô bước vào, cẩn thận khóa cửa lại.
Ôi trời! Chờ là chờ thế này ư?
Cô khẽthở dài ngao ngán khi nhìn viễn cảnh phía trước. Cả một bãi chiến trường! Còn hai nàng thủ phạm thì nằm ngủ trên giường họ, chăn vò một cục.
Mika bước lại gần. Cô lượm mớ quần áo nằm ngổn ngang dưới đất, lận lại, xếp theo tầng rồi treo cẩn thận lên cọc quần áo. Rồi tiến lại bàn, cô thu dọn bộ bài, để vào trong hộp. Tiếp, Mika dọn dẹp đống đồ ăn bày bừa. Cô nhặt vỏ hoa quả, gom lại, nhét vào sọt rác. Những gì chưa đụng đến, cô xếp ngăn nắp vào một đĩa để đặt lên bàn. Trong lúc dọn dẹp, Mika chợt giật mình khi nhìn thấy mớ lon bia ngổn ngang dưới gầm giường. Quan sát kĩ khuôn mặt hai đứa bạn có chút đỏ ửng. Hình như họ say quá nên ngủ thiếp đi.
Mika bước lại giường Yui, trải chăn ra. Và cô nhận thấy nó, ở khóe mắt, Yui... một giọt nước mắt chảy ra...
Cô ém chăn lại, miệng lẩm bẩm:
- Mượn rượu bia giải sầu sao, chị hai?
Rồi cô nhẹ nhàng bước sang giường Haru, chỉnh lại gối và dáng nằm. Và Mika cũng nhận thấy môi Haru nhoẻn cười, mấp máy:
- Kuro... nhanh... em không chờ được nữa... hi hi... - Khuôn mặt Haru cười cười, má vẫn đỏ, còn chảy cả nước miếng nữa.
- Còn nàng, say chỉ để hạnh phúc hơn ư? - Mika khẽ thở dài, lấy chiếc khăn giấy lau miệng cho bạn.
Cô tắt điện, leo lên giường nằm.
o0o
*Tối hôm sau*
"Thời gian ơi! Xin hãy ngừng lại! Cho ta thêm tí thời gian!" - Mika tự nhủ, cô ngước nhìn đồng hồ đang điểm bảy giờ. Mồ hôi nhễ nhại toát ra, cô đưa ánh mắt van nài bánh xe thời gian đang quay mãi. Cô cứ hì hục trong túp lều gỗ nhỏ giữa rừng.
...
Cuối cùng, cô cũng đã xong...
"Hội học sinh xin thông báo: Bây giờ là hai mươi giờ đúng, cũng là lúc hoạt động vui chơi buổi tối bắt đầu. Trong vòng ba mươi phút nữa, yêu cầu tất cả các học sinh đang tham gia kì dã ngoại do trường cấp ba Stars 1 và Stars 2 tổ chức nhanh chóng trở về sảnh chính của khách sạn. Đúng hai mươi giờ ba mươi phút chúng tôi sẽ phổ biến kế hoạch buổi tối cuối cùng của kì dã ngoại tức ngày 17 tháng 11. Đề nghị học sinh thu xếp nhanh chóng. Chúng tôi xin nhắc lại..."
Tiếng loa bên lều nơi cô đang đứng vang lên, dục giã. Mika vội vắt chiếc tạp dề lên trên thanh ngang, rửa lại tay và mặt, chỉnh sửa tóc tai rồi nhanh chóng khóa cửa túp lều, men theo con đường mòn ra đến cầu thang đá, hòa vào một số học sinh chạy xuống bên bờ biển.
___
- Đề nghị các bạn học sinh ổn định! Đề nghị xếp thành hàng! - Saori đứng trên thềm, dùng loa cố gắng trấn áp đám học sinh nhí nhố đang ngổn ngang phía dưới. Chị phải hết hơi mới có thể dẹp hết tiếng ồn.
Khi hơn bảy trăm học sinh đã chịu xếp thành hàng. Shukasa mặt hãy còn phờ phạc bước lên bục, tay cầm một tờ giấy, đọc dõng dạc:
- Các bạn! Để buổi tối cuối cùng của chuyến dã ngoại trở thành những kỷ niệm khó phai, hội học sinh hai trường đã họp và quyết định tổ chức một trò chơi để học sinh hai trường cùng tham gia. Đó là trò chơi "Trận giả"!
Học sinh bắt đầu vang lên tiếng xôn xao. Họ cảm thấy thật thích thú, có vài nhóm bạn còn hò hét nữa. Nói chung ai nấy đều rất vui.
Từ trong hội trường khách sạn, có mười mấy người ôm xấp giấy và thùng các-tông đi ra, họ dần mở hộp và lần lượt phân phát cho học sinh.
Shukasa tiếp tục thuyết minh:
- Trò chơi chia làm hai đội: Đội đỏ tức trường 1 và đội xanh tức trường 2. Mỗi bên được phát một khẩu súng nước bắn màu vẽ và tờ giấy dán có hình trái tim. Màu mực bắn và màu trái tim tương ứng với màu của đội. Trên các tờ giấy, chúng tôi có gắn thiết bị định vị với phạm vi quanh hòn đảo. Chỉ có chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh tức ban giám khảo mới được xem phần định vị để loại bỏ học sinh.
Bất chợt, ở phía dưới có một cánh tay giơ lên:
- Đề nghị chủ tịch hội học sinh hướng dẫn thể lệ trò chơi!
Shukasa gật đầu với học sinh đó, rồi lại cúi xuống đọc tiếp trong tờ giấy:
- Các bạn tham gia hãy dán tờ giấy có hình trái tim lên ngực trái. Nhiệm vụ của các bạn là bắn đạn vào trong hình trái tim của người đội khác. Chúng tôi sẽ không tính nếu như đạn lệch. Tất cả những bạn bị loại xin hãy tắt công tắc định vị trên tờ giấy để chúng tôi loại bỏ. Xin lưu ý là những người bị bắn bởi người cùng đội với mình sẽ không tính là thua, và những bạn bị rớt giấy có hình trái tim sẽ tính là thua. Đó là luật chơi.
Cả đám đông thi nhau xé lớp giấy dán rồi gắn lên ngực mình. Shukasa vẫn tiếp tục:
- Đề nghị hội trưởng hội học sinh Stars 2 Miyamoto Rei, phó hội trưởng hội học sinh Stars 1 Kujimoto Takumi, phó hội trưởng hội học sinh Stars 2 Kitao Saori lên bục để cùng tôi giám sát trò chơi. - Anh quay lại nhìn những người trong ban giám khảo bước lên, rồi quay xuống hô to hơn. - Bây giờ là hai mươi giờ năm mươi phút. Tất cả các thí sinh tham gia có mười phút để tìm chỗ nấp. Cho tới lúc đó không ai được phép nổ súng. Đúng hai mươi mốt giờ, chuông đồng hồ sẽ vang lên. Lúc đó các bạn mới thực sự thi đấu. Trò chơi diễn ra trong một trăm tám mươi phút, tức đến không giờ đêm nay! Cho đến lúc đó, chúng tôi sẽ liên tục cập nhật giờ giấc và số người còn lại. Đội còn nhiều người sống nhất sẽ là đội chiến thắng. Và phần thưởng cho người thắng cuộc là hai trăm ngàn yên. Phần thưởng sẽ được chia đều cho những người còn sống. Ví dụ đội chiến thắng còn mười người, thì mỗi người sẽ nhận được hai mươi ngàn yên. Đề nghị các bạn sơ tán đến nơi an toàn.
Học sinh nhốn nháo rời khỏi sân khách sạn, phần đa chạy ào lên núi. Đúng mười phút sau, tức hai mươi mốt giờ, tiếng chuông vang lên đồng thời với tiếng loa:
"Bây giờ là hai mươi mốt giờ đúng. Thí sinh đội đỏ ba trăm bảy mươi lăm người còn sống. Thí sinh đội xanh ba trăm bảy mươi lăm người còn sống. Trò chơi chính thức bắt đầu. Còn một trăm tám mươi phút."
Ngay khi tiếng loa vừa dứt, đã có vài tiếng kêu hoảng hốt khó chịu cùng một số tiếng cười khúc khích khoái chí vang lên. Hình như đã có khoảng hai, ba người bị loại, trong phút sơ sảy mất cảnh giác. Họ cau có tắt thiết bị định vị và xé tờ giấy hình tim đang bị vẩy màu mực đối lập trên ngực mình cái roạc, hậm hực bỏ về sảnh khách sạn. Còn chưa tung một chưởng nào, chưa chạy bước nào đã bị kẻ khác cao tay hơn loại bỏ. Khó chịu làm sao!
Haru cũng vui vẻ chơi cùng đám bạn. Cô nấp sau một cái cây lấy gỗ to tướng, thủ sẵn chiếc súng trong tư thế của một điệp viên đang trong quá trình đấu súng với tội phạm. Nấp cả người không chút lộ liễu, ánh mắt liếc ngang dọc ra bên ngoài, cười rúc rích. Cô đang cực kì tự tin bởi bản thân cô đã nhận được bằng cấp bắn cung tên năm cấp 2 do ông ngoại cô chỉ dạy. Bởi thế việc bắn trúng một mục tiêu có khó gì với cô, chỉ khác là bên bắn cung bên bắn súng thôi. Haru toan chĩa súng về phía địch thủ đang ngơ ngác tìm kẻ thù, nhắm một bên mắt, miệng nhếch lên:
- Tên đầu tiên! – Giọng cô khe khẽ rít lên trong gió, đầy đắc ý.
- Vậy em có vui lòng làm tên đầu tiên của anh không? – Bất chợt, có một giọng nói vang lên sau gáy, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ cô, kích thích mạch cảm xúc. Đồng thời, đôi tay vòng lên trước, chĩa vào tim cô, dí mạnh khẩu súng đồ chơi, ngón tay lăm lăm cò súng.
Nhất thời, Haru không dám cử động. Cô từ từ giơ hai tay lên, chầm chậm xoay người lại.
- Kuro! – Haru thảng thốt gọi tên anh, khi phát hiện khuôn mặt đang bị lấp đi trong bóng tối dần dần rõ nét.
Kuro nhẹ nhàng, giọng khàn khàn ấm áp, tay vẫn không ngừng dí mạnh khẩu súng vào vùng ngực trái của cô.
Anh rúc đầu xuống cổ cô, nhẹ nhàng xoay đầu, hơi thở chầm chậm phả ra kích thích Haru. Cô ngẩng cao đầu, bắt đầu thở nặng, một cảm giác mê li khó tả.
- Nói sao nhỉ? – Anh bắt đầu lời thoại, run run nơi cổ cô, chầm chậm càng khiến Haru run rẩy, hơi thở mỗi lúc thêm nặng nhọc. Nhưng anh vẫn tiếp tục như đang khoái chí bởi cảm xúc của cô. – Em học trường 2, anh trường 1, nghĩa là đêm nay chúng ta chính là đối thủ của nhau. Nhưng anh không nỡ dùng bàn tay này nhuốm máu em. Em thấy không, chúng ta đang rất tình cảm, vậy chi bằng…
Kuro buông khẩu súng. Nó lăn xuống đất được vài vòng rồi dừng lại. Hai tay Kuro âu yếm ôm lấy eo cô, miệng liên tục phả ra những hơi nóng nồng nàn.
Haru giơ tay trái lên, ôm lấy má anh, đẩy lên trước mặt mình, vuốt ve qua lại. Anh đưa ánh nhìn tình cảm say đắm nhìn cô, cô cũng như lịm đi vào vòng tay của anh.
- Kuro… anh không nỡ bắn em… thực sự… em rất cảm động… - Haru phập phồng khe khẽ nói trong đêm tối. Cô xoáy sâu vào đôi mắt anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh như thôi miên. Rồi từ từ, cô nhắm mắt lại, đầu ghé sát vào mặt anh. Anh cũng im lặng nhắm mắt, môi hơi hé ra, dần dần chờ đợi điều ấm áp đó.
“Phụt!” – Bất chợt, có một âm thanh vang lên pha vỡ bầu không khí.
Kuro như con robot, mở mắt, giật giật nhìn xuống ngực mình. Trái tim màu đỏ đang nhuộm lấy một màu xanh thăm thẳm.
- Anh không nỡ, nhưng em nỡ! – Haru một tay chống nạnh, cười khoái chí. Khẩu súng vẫn đang nhỏ giọt mực xuống đất. Kuro sốc toàn tập, mặt vô hồn, anh đơ người ra, Haru cười khanh khách.
Nghe thấy tiếng cười phát ra phía sau cây, một tên thuộc đội đỏ chĩa súng vào, phát hiện thấy Haru đang đứng đó, bèn nhếch mép ranh mãnh bắn cô.
Trực giác nhanh nhạy đã khiến Haru phát hiện ra có kẻ địch bắn vào mình. Cô vội tóm lấy vai Kuro, hành động dứt khoát đẩy anh về phía mình. Đúng như dự đoán, tấm lưng mảnh và rộng của anh đã che chắn hết con người cô, khiến cô tránh khỏi đường đi của phát đạn.
Nhanh chóng, Haru hé mặt ra, giơ tay cùng khẩu súng bắn phụt vào ngực tên kia. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn khi cô sử dụng Kuro như một tấm khiên thì nhanh chóng sửng sốt khi phát hiện màu xanh trên người mình. Haru cười khoái chí:
- Hai tên! – Nói rồi cô thổ tay vào vai anh, miệng vẫn ngoác lên cười. – Cảm ơn nhé, gia sư!
Mắc cho anh vẫn còn há hốc miệng đứng đó, Haru xoay xoay khẩu súng, huýt một điệu sáo vui vẻ, nhanh chóng bước đi khuất vào đêm tối.
Chừng phút sau, Kuro vươn tay về phía con đường cô đã đi, hét lên đầy ai oán:
- Haruka!
o0o
- Haru đúng là láu cá! – Mika cười ma mãnh quan sát cô đang lần lượt hạ hết tên này sang tên khác. Cho đến hiện giờ, Haru đã một mình bắn hạ tám tên, còn Mika, khỏi phải nói. Cô đã từng tham gia khoá huấn luyện quân đội, học qua khoá bắn súng ở Hokkaido và nhận được bằng hạng A, dĩ nhiên là phải rất giỏi rồi. Chính tay cô không dùng bất kì thủ đoạn nào như cô bạn kia mà cũng đã hạ hết mười bốn tên. Quá ổn!
Mika xoay xoay nòng súng, hướng về phía Haru, cẩn thận bóp cò.
Phát hiện có tên bắn mình, Haru giật giật đầu quay lại, nhìn thấy Mika đang đứng đó, dựa vào bức tường, nhếch mép cười ma mãnh:
- Mika! Sao bắn tớ? Chúng ta cùng đội đấy! – Haru tỏ ra khó chịu.
- Chẳng sao! Đạn cùng màu đâu có tính là thua! Cứ tiếp tục cuộc săn bắn đi! – Nói rồi cô xoay gót bỏ vào rừng, không quên bình phẩm. – Phòng thủ ở ngực thêm chút đi, bạn thân!
Haru giật mình nhìn xuống ngực, đúng là cô mải tấn công mà quên phòng thủ, bèn lưu ý hơn đồng thời đưa mắt nhìn Mika khuất dần trong bóng tối.
Đúng lúc ấy, tiếng loa vang lên ngay bên chỗ cô đứng:
"Bây giờ là hai mươi hai giờ đúng. Thí sinh đội đỏ một trăm bảy mươi chín người còn sống. Thí sinh đội xanh hai trăm lẻ hai người còn sống. Trò chơi tiếp tục diễn ra. Còn một trăm hai mươi phút."
Nãy giờ, cứ ba mươi phút, giọng của Yui lại vang trên loa cập nhật thông tin trò chơi. Haru nghe thấy là lại cười tươi như hoa nở. Hiện tại trường cô đang chiếm ưu thế. Cứ để ý số người chơi đang giảm dần lại đều thấy hạnh phúc.
o0o
- Đứng im! – Mika dứt khoát dí mạnh khẩu súng vào lưng Akito, mặt mày nghiêm nghị.
- A… ai? – Akito lắp bắp, nhưng cũng không dám động đậy gì, chỉ mập mờ khi nghe giọng của một cô gái.
- Giơ hai tay lên! – Cô chau mày, ra lệnh. Anh cũng chỉ đành từ từ giơ hai tay lên, song song với cổ và đầu. Mika khẽ khịt mũi, rồi bật cười khoái chí. – Là tôi, Toudo đây.
- Toudo? – Anh khẽ nhướn cao mày ngạc nhiên, tay vẫn giơ lên cao, không dám manh động. – Sao em lại ở đây?
- Tôi có một đề nghị. – Cô vẫn nghiêm túc, dẫu cho môi đang khẽ nhếch lên, rất nhỏ.
- Đề nghị? – Anh lặp lại.
Nói rồi Mika từ từ buông súng xuống. Akito khẽ thở dài rồi cũng hạ tay, quay lại nhìn cô. Lúc bấy giờ, anh mới nhận thấy khuôn mặt cô trong đêm thực sự rất huyền ảo. Mái tóc nâu cắt ngắn mượt mà, từng lọn bay lên trong gió, nơi mái cố định bằng chiếc kẹp tăm mà đỏ tươi. Da trắng nõn nà, mắt đen láy, mũi cao thanh tú, môi hơi dày, đỏ hồng, được đánh nhẹ một lớp son dưỡng bóng mịn. Hai tai đeo một đôi hoa tai đỏ, khá nhỏ nhưng nổi bật. Cổ cô mang một chiếc ruy băng màu vàng nhạt, thắt nhẹ sau cổ thả dài hai dải không cân bằng. Cô mặc một chiếc váy trắng, dài gần đến đầu gối, xếp lại thành nhiều nếp, hoà theo cơn gió cứ khẽ bay lên cùng với mái tóc. Chân mang một đôi giày búp bê đế vừa đồng màu với ruy băng, trông cô thật tao nhã.
Thoáng vài giây, Akito đỏ mặt. Mới khoảng vài ngày trước thôi, anh đã cùng người con gái xinh đẹp này khiêu vũ, lướt đi dưới anh đèn, và… cùng người con gái xinh đẹp này môi chạm môi nơi vắng người, dẫu chỉ là vô tình và bất đắc dĩ.
- Có nghe tôi nói gì không đấy? – Mika vươn người ra trước, phe phẩy tay ra dấu chú ý. Lúc bấy giờ, anh mới kịp ý thức, lắc đầu vài vòng như để trở về thực tại, rồi ngơ ngác hỏi lại:
- Xin lỗi… anh không để ý… Nói lại cho anh được không?
Mika khẽ thở dài. Cô lặp lại lần nữa:
- Anh có thể chịu trách nhiệm với tôi được không?
Akito im lặng. Anh chẳng biết nói gì hơn, bởi đơn giản, anh chẳng hiểu gì cả.
- Anh phải chịu trách nhiệm… vì đã hôn tôi… - Mặt cô thoáng đỏ ửng, ngập ngừng giải thích.
Hơn cả Mika, mặt anh giờ như trái gấc chín. Khói xì ra từ mũi, tai, miệng. Anh khua tay múa chân, miệng lắp bắp, phân bua:
- A… ừ! R… ra là c… có ý đó! A… anh… anh cu… cũng nghĩ thế… Như… nhưng… đ… đấy là… là nếu e… em đô… đồng ý…
Mika thấy bộ dạng không biết trời đất gì của anh mà phải bật cười. Cô ôm bụng, đau cả ruột. Cô cười mà chẳng thể ngưng lại được, Akito quả nhiên hài hước. Nước mắt chảy ra, cả người run lên, tay giơ lên bịt miệng để đề phòng nụ cười bá đạo, nhí nhố vang lên.
Anh nhìn cô cười như vậy, bèn dừng lại. Akito khịt mũi, ho khan một tiếng, rồi lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói với Mika:
- Em thấy không… Em không cần là tảng băng, không cần lạnh lùng, không cần tỏ ra xa cách, đơn độc một mình, em vẫn có thể cười sảng khoái. Tảng băng à, anh sẽ thay đổi em… Làm bạn gái anh, được chứ?
Nghe anh nói vậy, Mika dừng lại. Cô nhìn anh như thôi miên, không muốn rời, hai má cô đỏ bừng lên, môi hé nhỏ. Anh đã tỏ tình với cô, con người kiêu ngạo kia đã tỏ tình với cô rồi!
Lúc này, cô mới thực sự để ý đến dáng vẻ của Akito. Làn da ngăm đen mạnh mẽ, ánh mắt hơi xếch kiêu ngạo, đôi môi mỏng mảnh quyến rũ.
Anh bận một chiếc áo phông đen, một số hoạ tiết đơn giản vẽ lên mặt trước màu trắng, nét thanh. Phối cùng là chiếc quần Jeans ống rộng màu đỏ hung đi cùng đôi giày thể thao trắng. Mái tóc nâu xù bóng mượt, xịt qua một lớp gel mỏng để hớt tóc mái lên trên, để lộ vầng trán cao và rộng. Nơi cổ anh mang một mặt dây chuyền có hình thù kì quái, tai đeo một chiếc hoa tai nhỏ, tay mang vòng, ngón tay mang nhẫn. Trông anh như một tên chơi bời lêu lổng chính hiệu, nhưng vẫn rất ngầu và phong độ.
Mika khẽ gục mặt xuống, đứng im như phỗng trong giây lát, nhưng rồi cô nhớ ra mục đích ban đầu, bèn ngẩng lên, mặt cố ra vẻ nghiêm túc như không có gì, lấy hết sức nói:
- Manabu… Tôi không thể phủ nhận việc tôi có tình cảm với anh… Nhưng việc chấp nhận anh hay không còn phụ thuộc vào thái độ của anh nữa. Một kẻ đào hoa được muôn vàn các cô gái vây quanh như anh làm sao tôi biết anh đã thực sự rũ bỏ họ để đến với tôi? – Mika nghiêm túc nói, mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào mắt anh. – Tôi không tin anh được.
- Vậy làm thế nào thì em mới chịu tin anh? – Akito tỏ ra sốt sắng, vội vàng hỏi.
- Anh biết mà… Tôi chưa yêu anh, và tôi tin anh cũng chưa yêu tôi. Thời gian ta gặp nhau mới chớm ba tháng. – Cô tiếp tục nói. – Bởi vậy việc hẹn hò là không thể. Tôi từ chối lời tỏ tình của anh.
Akito khẽ xịu mặt. Anh đã nhận biết bao lời tỏ tình từ những cô gái xung quanh mình, chỉ có một người anh cũng có thiện cảm mà đồng ý, nhưng cũng đã chia tay. Còn ở đây, đứng đối diện trước mặt anh, một bông hoa đẹp nhưng lại ở trên cao, đã từ chối lời tỏ tình của anh. Mày khẽ chau lại, ánh mắt hơi buồn, mỏ chu nhè nhẹ.
- Vậy mình quen nhau đi. – Akito bất giác ngẩng đầu dậy, nghiêm túc nhìn cô cho ra một đề nghị mới. – Cho anh thời gian, à không, em sẽ được quyết định thời gian. Trong lúc mình quen nhau, nếu như em thật sự tin tưởng anh, hãy đến với anh, trở thành người bạn gái chính thức của anh. Còn nếu em thấy có gì ở anh không ổn, không phù hợp ý em, nếu nhẹ, hãy nói, anh sẽ cố gắng sửa, nếu nặng, em cứ việc thẳng tay đá anh đi, được chứ?
Cái cây dù cao, dù chắc đến thế nào đi nữa, chỉ cần kiên trì, không tin là không chặt được. Mika khẽ mỉm cười, anh thoáng tưởng là cô đã đồng ý, lòng vui mừng. Nhưng cô lại trả lời:
- Tôi đã bảo rồi mà, mọi thứ tuỳ thuộc vào anh. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận người kém cỏi hơn mình. – Cô nhìn anh, miệng cười cợt nói. Khi nhìn anh đang có cảm giác khó hiểu, cô bèn tiếp tục. – Tôi đến với anh hay không, tuỳ thuộc vào trò chơi này. Nếu anh bắn hạ số mục tiêu nhiều hơn tôi, anh có thể đến với tôi. Nếu anh bắn được số mục tiêu bằng tôi, tôi sẽ cho anh một món quà. Nếu anh bắn được số mục tiêu ít hơn tôi, hãy xem tôi như một bông hoa mọc ở trên cao, chỉ có thể ngắm mà không thể với tới nhé.
- Nãy giờ em đã bắn được bao nhiêu? – Anh nuốt khan, bình tĩnh hỏi.
- Mười bốn tên?
Mười bốn? Là mười bốn sao? Thần thánh phương nào vậy? Anh nãy giờ chỉ hạ được có bảy tên, phần thắng nghiêng về phía cô rồi!
Nhưng… vì cô gái kia, dù chết cũng phải thử. Vận mệnh của anh đặt vào trò đỏ đen này.
- Được rồi, anh sẽ cố gắng. – Akito miễn cưỡng gật đầu chấp nhận thử thách.
Mika nhếch mép cười mãn nguyện. Đúng lúc này, tiếng loa vang lên bên cạnh họ.
"Bây giờ là hai mươi hai giờ ba mươi phút. Thí sinh đội đỏ một trăm hai mươi người còn sống. Thí sinh đội xanh một trăm ba mươi tám người còn sống. Trò chơi tiếp tục diễn ra. Còn chín mươi phút."
Mika tiếp tục:
- Thời gian là một tiếng đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút hãy trở lại túp lều nhỏ phía sau trạm dừng chân số chín nhé.
Akito gật đầu, mồ hôi lạnh khẽ túa ra. Rồi hai người họ phân ra hai phía.
o0o
"Bây giờ là hai mươi ba giờ ba mươi phút. Thí sinh đội đỏ năm mươi hai người còn sống. Thí sinh đội xanh bốn mươi chín người còn sống. Trò chơi chính thức bắt đầu. Còn một trăm tám mươi phút."
Mika thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như tắm. Cô cúi khom người, tay nhẹ nhàng vuốt lớp nước mỏng ở cằm, tay kia chống lên đầu gối.
Cô nhếch môi nhìn Akito ở phía đối diện, cười đắc ý.
Akito không cười, mặt vô hồn, không cảm xúc. Anh cũng cố gắng trụ trên đôi chân thon dài. Vạt áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo càng tô đậm sự huyền bí lúc này.
Cả hai từ từ tiến đến gần nhau, bước chân chậm mà chắc. Mika một tay chống nạnh, tay kia phe phẩy khẩu súng nước đã cạn màu. Akito khoan thai, hai tay nhẹ nhàng đưa theo từng bước.
Họ dừng lại khi đã cách nhau một mét, chằm chằm không dời mắt hạ gục tinh thần người kia.
- Được rồi... Tôi hy vọng chúng ta sẽ có một kết cục mĩ mãn. - Mika khẽ bật cười. Cô nhắm mắt chậm, kiêu ngạo nhìn anh.
- Em được bao nhiêu? - Akito không mảy may bận tâm đến lời khiêu khích của Mika, nghiêm túc hỏi.
Mika khịt mũi. Cô nhướn mày, cười lạnh, rướn vai lên:
- Thật không may... Con số khá thấp... Là mười bảy tên...
Trò chơi đã đến hồi cuối, những kẻ không có năng lực đều đã bị loại bỏ, chỉ còn lại những đối thủ đáng gờm, ranh mãnh, khôn ngoan. Bởi vậy, loại bỏ nó là rất khó khăn.
Đó là một phần, còn một phần, là bởi cô cảm thấy thích con số mười bảy, không muốn phá vỡ nó.
Akito tim muốn rớt ra ngoài, đập thình thịch. Anh trợn to mắt, miệng mấp máy:
- Mười... tám... tên...
Mika mắt mở to kinh ngạc. Đúng là tài thật... mới một thời gian ngắn mà đã hạ chục tên. Anh đã thắng. Còn Akito, anh vui mừng như một đứa trẻ:
- Ha ha! Thắng rồi! Anh đã vượt qua thử thách của em rồi! Ha ha! Vui quá! Anh đã có thêm một con bướm quý hiếm vào bộ sưu tập côn trùng của mình rồi!
Không! Cô chưa thua! Vẫn còn một cách để cô chiến thắng.
Mika giương súng lên, nhắm một bên mắt, cẩn thận bóp cò.
Làn màu vẽ bay với một tốc độ nhanh trong gió. Nó vụt trúng ngực trái anh, loang lổ.
Áp dụng chiêu thức hồi nãy của Haru, Mika không ngần ngại hạ gục Akito.
Anh ngạc nhiên, sửng sốt, giật giật ngoảnh lại nhìn cô.
- Mika... em... - Anh tỏ ra khó tin.
- Manabu Akito... Anh là mục tiêu thứ 18 của em. Chúng ta đã hòa. - Cô cười đắc ý.
Akito ngưng lại, chẳng nói gì. Một lát sau, anh trầm mặt xuống, giọng lạnh tanh:
- Mika... Em ghét anh đến vậy sao? Em ghét anh đến mức sẵn sàng bắn hạ anh để không phải trở thành cô gái của anh?
Mika nhoẻn cười. Nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt tươi tắn của cô. Cô tiến đến gần anh, vòng tay qua cổ anh, ấm áp nói:
- Sai rồi. Em chỉ là không muốn mất đi cơ hội tặng anh món quà... món quà mà em đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị... - Rồi cô nhẹ nhàng vòng ra sau, bịt mắt anh bằng chiếc khăn tay màu trắng đã ở trong tay từ khi nào, tựa một trò ảo thuật.
Akito khẽ nhắm mắt, để cho lớp vải trắng phủ qua mắt mình. Tim anh đập thình thịch, mùi hương thơm thoang thoảng trên người cô cứ phảng phất xông vào mũi anh. Nếu như không phải vì món quà mà cô sắp tặng anh, anh sẽ không kiên trì, cố kìm nén mình mà vội vã ôm chầm cô vào lòng, áp chặt vào lồng ngực mình.
Mika nhẹ nhàng dẫn anh đến một nơi. Nói thật, vì sợ xiết chặt tóc anh sẽ đau, nên cô chỉ dám thắt lỏng. Bởi vậy, chỉ cần anh chịu mở mắt, anh sẽ thấy rõ cô định làm gì. Nhưng vì bất ngờ mà cô định dành cho anh, anh sẽ chịu nhắm mắt im lặng.
Tiếng khóa mở cót két kích thích trí tò mò anh, nhưng vì sự tôn trọng dành cho cô, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Mika thả tay ra khỏi nút thắt, loay hoay một lúc rồi ra hiệu bảo anh hãy mở mắt.
Akito vươn tay, tháo khăn tay, từ từ mở mắt.
"Đoàng!!!"
Bất chợt, một tiếng nổ phát lên ngay bên tai anh. Kế đó, những dải giấy muôn màu sắc tung ra, bay lượn lờ trên đầu anh, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Akito giật mình, trợn to mắt, nhưng bên cạnh anh, Mika đang cúi khom người, cười dịu dàng, cất giọng nhỏ nhẹ:
- Surprise? - Mặt Mika bây giờ đáng yêu như chú mèo con, mắt long lanh, môi chúm chím đỏ hồng.
Akito không nói nên lời, mặt gật gật nhẹ. Lúc này, anh mới để ý đến căn phòng trước mặt.
Một túp lều nho nhỏ, chỉ mười mấy mét vuông, nhưng thực ấm áp. Bởi trên tường treo những dải kim tuyến muôn màu sắc. Một chiếc bánh kem nho nhỏ, có cắm hai cây nến số một, và bốn, ánh nến lung linh muôn sắc.
- Tanjoubi omedetou*, Akito! - Mika vẫn cười dịu dàng.
Lúc này, anh mới sực mình nhận ra:
- Ừ nhỉ? Hôm nay là sinh nhật mình mà nhỉ? Sao mình lại quên được nhỉ? - Akito ngớ người. Quả thực đợt này anh mải lo nghĩ tới mối quan hệ giữa anh và Mika, trước đó mấy ngày vẫn còn nhớ, còn giờ, anh hoàn toàn quên hết.
Mika không nói gì, chỉ cười mỉm đầy dịu dàng, đẩy anh đến bên chiếc bánh, ra hiệu bảo anh hãy ước đi.
Akito khẽ quay đầu, nhìn Mika đầy trìu mến. Lát, anh đan nhẹ hai tay vào nhau, đưa lên, đặt dưới cằm, nhắm mắt lại, lòng thầm nguyện ước.
Hồi sau, anh mới mở mắt, cúi đầu, chu miệng ra, thổi tắt nến. Nến khẽ đung đưa theo làn gió, rồi tắt vụt, chỉ để lại những ngọn khói lẻ loi, bay lên trong túp lều.
Mika nổi tính tò mò, ghé đầu lại, nhìn anh:
- Anh ước gì vậy?
- Sao anh phải nói chứ? Dẫu sao, điều ước cũng là điều không được phép nói ra mà! - Akito cười cười đáp lại.
- Đến em mà anh cũng giấu! Hay anh rủa thầm, nói xấu em! Khai mau! Không khai em cù anh! - Mika nối quạu, giơ hai tay vật lộn với anh, đánh anh tới tấp.
Chợt, Mika giẫm phải bình xịt sơn. Nó lăn lăn, khiễn cô mất trụ, ngã ra sau, hướng về phía góc bàn.
May mắn thay, Akito vươn tay ra túm lấy tay cô, kéo cô về phía mình. Không may, anh cũng mất đà, kéo cả hai nhào xuống đất.
Lại là tình cảnh giống hệt lần trước...
Akito nằm trên, Mika đè lên người anh. Ban đầu cô chẳng ý thức được gì. Nhưng đến lúc hiểu ra rằng mình đang đối diện với anh ở khoảng cách gần, cô hết sức xấu hổ, bèn vội vội vàng vàng, luống cuống đứng dậy. Nhưng Akito đã kéo cô lại, để cô đối diện với mình.
- Tại sao ngọn nến lại là số mười bốn? Anh sinh nhật ngày mười bảy, năm nay tròn mười tám tuổi cơ mà? - Akito cất giọng dịu dàng.
- Tại vì ngày mười bốn là ngày ông trời đưa anh đến bên em, và cũng là ngày đầu tiên em rung động trước anh. Akito, chẳng lẽ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngày chúng ta khiêu vũ với nhau, anh cũng không nhớ? - Mặt Mika thoáng chút thất vọng, cô nhẹ nhàng.
- Một khắc anh cũng không quên... nụ cười của em khi đó... Anh chỉ muốn chắc rằng suy nghĩ của em cũng giống anh.
Mika mỉm cười tươi tắn. Đôi mắt bồ câu híp lại, má đỏ hồng. Nụ cười ấy rất duyên đến nỗi nó tự tin có thể hớp hồn mọi ánh mắt đổ dồn vào nó.
- Em có nhớ anh đã rất vui về số mục tiêu mà ta đã hạ không? - Akito lại dịu dàng.
Mika không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
- Giờ ngẫm lại, anh nghĩ... - Akito tiếp lời. - Chắc tại hai con số đó đều liên quan đến anh chăng?
- Sai rồi... - Cô lại khẽ lắc đầu. - Năm nay em mười bảy tuổi, anh mười tám tuổi; Mười bảy là ngày sinh nhật anh, mười tám là ngày sinh nhật em. Nó không chỉ liên quan đến anh đâu. Đến giờ em vẫn còn hối hận vì đã phá vỡ nó...
- Em mới là người sai. - Akito bật cười. - Liên quan đến em, tức là liên quan đến anh nữa mà.
Mặt cô đỏ bừng, tim cô lệch nhịp, rồi đập thật rộn ràng, có cảm tưởng như nó muốn nhảy vồ ra khỏi lồng ngực vậy. Nhìn cô đỏ mặt rất đỗi dễ thương, anh không kìm nổi mình, bèn nhấc đầu dậy, đặt vào môi cô một nụ hôn.
Mika thoáng giật mình, mắt cô mở to ra. Tim đập mỗi lúc một mạnh, chỉ chực cơ hội mà làm nổ tung lồng ngực cô.
Cái cảm giác này... khác hẳn lần trước. Cùng là hôn... nhưng sao... cảm giác lại khác xa đến vậy chứ?
"Bây giờ là không giờ đêm. Thí sinh đội đỏ một người còn sống. Thí sinh đội xanh một người còn sống. Trò chơi kết thúc. Hai đội hòa nhau. Đề nghị hai người còn sống trở về sảnh chính để trao thưởng."
Nhưng lúc này, cuộc vui ngoài kia chẳng ai bận tâm nữa. Họ chỉ chăm chăm vào người đối diện.
Mika cúi người xuống, vòng tay qua cổ anh, ôm lấy. Với Akito, nó như nguồn động lực vậy. Anh càng thắt chặt cô hơn, áp cô vào lồng ngực đang nóng bừng của mình...
"Ước gì... những sinh nhật sau này... cô ấy, người con gái ấy, sẽ luôn luôn bên cạnh chúc mừng sinh nhậtmình..."
Akito ngưng lại, rời đôi môi cô, anh chăm chú nhìn. Cả hai hơi thở đều mạnh, đều phát ra thành tiếng.
Anh giơ tay, vuốt nhẹ má cô, khàn khàn giọng nói:
- Anh biết mà... Dưới lớp mặt nạ băng giá này là một con bướm quý hiếm mà... Mika, em có vui lòng bay vào bộ sưu tập của anh không?
Mika đỏ bừng mặt, những tưởng cô không biết đáp lại gì hơn, nhưng cô đã nhanh chóng ứng đối:
- Được thôi! Nhưng bộ sưu tập của anh... sẽ không có thêm bất kì một con bướm nào khác chứ?
- Tất nhiên rồi. - Akito mỉm cười.
Nói rồi, anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn nữa.
"Mika... em chính là... điều ước thứ 18 của anh..."
o0o
"Chúng tôi xin nhắc lại, theo thống kê, hai người còn sống là Manabu Akito, học sinh lớp 2-2 trường cấp ba Stars 1, và Toudo Mika, học sinh lớp 1-8 trường cấp 3 Stars 2. Đề nghị hai người về sảnh chính khách sạn nhận thưởng!"
Mọi người hết sức sốt ruột. Chân giẫm liên hồi, tay chống nạnh, ngáp ngắn ngáp dài, không ngừng liếc đồng hồ,... đó là hành động mà mọi người làm liên tục nãy giờ để chờ đợi đôi uyên ương đang tình tứ trong lều mà không hề để ý đến mọi thứ bên ngoài, kể cả việc mình là người chiến thắng.
o0o
- Manabu-san... Em yêu anh... - Saori đỏ mặt, tay chắp trước ngực, run run nói thành câu với Akito đang chuẩn bị bước lên thuyền. - Em yêu anh suốt bốn năm qua...
Akito ngạc nhiên, nhưng không quá hoàn toàn, bởi đây đâu phải là lần đầu anh nhận lời tỏ tình từ một bạn gái.
- Cậu có biết hôm nay là ngày gì không? - Akito mỉm cười, hỏi lại.
Saori ấp úng không nói thành lời. Chị đã lấy hết can đảm để tỏ tình, lại bị anh hỏi vặn lại, bộ dạng chị trở nên luống cuống hơn bao giờ hết.
- Nếu như ngày hôm nay mà cậu cũng không biết, thì cậu nên từ bỏ thì hơn. Cảm ơn vì tấm lòng cậu dành cho tôi, và cũng xin lỗi, tôi không yêu cậu. - Akito lại cười thản nhiên như không có gì, đáp lại đầy nghiêm túc.
- Nói dối! Tình cảm của một con người dành cho anh trong suốt bốn năm, không lý nào anh lại không động lòng! - Saori rướn người về phía trước, nhíu mày.
- Nhưng đó chỉ là tình cảm từ phía cậu thôi! - Anh không còn cười, chỉ nghiêm túc nói. - Hơn nữa...
- Akito! Anh làm gì vậy? Lên xe đi! Tàu sắp chạy rồi! - Mika nói vọng ra từ trong khoang thuyền.
- Tôi đã có người để yêu rồi! - Nhìn bộ dạng vui vẻ gần gũi của Mika, anh không sao cầm lòng, bèn vứt bỏ sự lạnh lùng mươi giây trước, cười vui vẻ.
Nói rồi bám lấy cột, nhảy lên, bước tới đến bên Mika...
Hết phần 2 - Ngoại truyện 3.
Chú thích:
* Tanjoubi omedetou: Chúc mừng sinh nhật.