Thầy... Đồ Biến Thái

Chương 5




Cố Dư Thành cong môi hài lòng nhìn ngắm bộ đồng phục hầu gái  có hai màu đen trắng khoác trên người cô. Bộ đồng phục hầu gái này cô mua xuất phát từ lòng yêu mến thần tượng Ayumi của mình, có đánh chết cô cũng không nghĩ tới có ngày cô sẽ phải mặc nó để làm chuyện đó.

Bộ hầu gái thiết kế với phong cách vừa xinh xắn ngây thơ vừa quyến rũ nóng bỏng, nó tinh tế phô ra những nơi cần phô và giấu đi những nơi cần bí ẩn gây ham muốn tìm hiểu cho người nhìn. Cố Dư Thành hiểu ra, chẳng trách đàn ông lại thích phụ nữ mặc thứ này lên người như vậy.

Càng nhìn cô hắn càng cảm thấy cô thật mê người. Khiết Như bị nhìn đến ngứa ngáy cô cắn môi:

" Thầy đừng nhìn nữa. Đồ biến thái! Thả em ra mau! "

Cố Dư Thành cười  tà ác, hắn vươn tay xoa nhẹ làn môi mỏng của cô. Chất giọng nửa đùa giỡn nửa bỡn cợt sự ngây thơ của cô:

" Em nghĩ khi sói đã bắt được thỏ rồi có dễ dàng thả thỏ ra không?

Khiết Như trừng mắt hắn dám xem cô là thỏ còn nhận mình là sói. Đáng ghét, cô sẽ không dễ khuất phục như thỏ trắng đâu, không bao giờ. Khiết Như toan nói gì đó nhưng bị môi lưỡi Cố Dư Thành hút hết vào khoang miệng của hắn.  Cô ú ớ trong miệng:

" ưm... buông... buông.. ra "

Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau,ngọt ngào trong đổi dịch vị tiết ra từ trong miệng. Hắn hôn cô đến nỗi hô hấp không đều, không gian  căn phòng ngập tràn tiếng thở gấp.

Hắn vén váy cô lên đến hông, chiếc quần tất bằng ren quyến rũ lộ ra, Khiết Như theo phản xạ khép chân lại nhưng rất nhanh bị hắn giữ lại.

Khiết Như cảm tưởng cô thật giống với cô hầu gái trong bộ phim ban nãy. Cố Dư Thành xé quần tất lần lượt mân mê quần lót nhỏ xinh của cô. Động chạm qua một lớp cũng đủ làm da đầu cô tê dại:

Hắn  thuần thục vuốt ve, một lúc sau hồng hột bên trong lớp vải mỏng đã nộn lên không chút giấu diếm. Khiết Như  đỏ bừng mặt lẩm bẩm mắng hắn một ngàn lần trong miệng nào là đồ trâu già thích gặm cỏ non, lão sư biến thái.

Không ngờ những lời trên bị hắn nghe thấy :

" Em muốn thử cho biết thế nào là biến thái không? "

Khiết Như lắc đầu nguầy nguậy nhưng đã không kịp nữa. Hắn mở chiếc máy màu hồng con con có chế độ rung ép vào cửa huyệt của cô. A Khiết Như kinh hô cô vùng vẫy nhưng vô ích :

" A.. nha.. tháo ra.. tháo ra mau "

Hắn  tăng độ rung ép chặt hơn cô thống khổ rên rỉ:

" Chết tiệt.. ư...a.." _ Sóng tình từng đợt ập đến khiến cô không thôi run rẩy. Khiết Như bị giằng  co giữa thống khổ tột cùng và sung sướng thăng hoa. 

Mật dịch ồ ạt phóng ra lần thứ hai. Không chọu nổi nữa cô xấu hổ nói:

" Thầy... ư... ư em muốn.."