Đang trong cảnh quay rất bình thường, hai người họ nói chuyện với nhau và dần dần cãi nhau, đột nhiên Rud thẳng tay tát vào mặt Bạch Ninh Kiều rồi đẩy ngã cô xuống hồ bơi gần đó.
Đây không phải là cảnh nằm trong kịch bản cũng không được hội ý từ trước, ngay cả đạo diễn cũng bất ngờ thay.
- Cắt.
Ông đạo diễn hớt hải chạy ra, đôi lông mày nhăn lại nhìn về phía Rud chất vấn.
- Trong kịch bản làm gì có cảnh tát, em đang làm gì vậy?
- Em… em xin lỗi, tại lúc đó em nhập vai quá cho nên…
Lúc này cô ta lại bày ra bộ mặt lỗi lầm và hết sức giả trân, dường như không ai quan tâm đến Bạch Ninh Kiều, không ai biết rằng cô không biết bơi.
Khương Triết chính mắt nhìn thấy liền lao nhanh xuống hồ khi thấy cơn vùng vẫy của Bạch Ninh Kiều ở dưới nước.
Nhìn thấy hành động của anh, ai cũng lo lắng và nghi hoặc.
- Có chuyện gì sao?
- Cô ấy không biết bơi.
Cơ thể cả hai đã ướt đẫm, Bạch Ninh Kiều lại đang trong cơn hấp hối, Khương Triết bế cô lên, trao một ánh mắt chết chóc về phía cô gái tên Rud.
- Tôi đưa cô ấy về trước.
Không cần sự đồng ý của đạo diễn, Khương Triết đã bế cô đi.
Cũng không thể không đồng ý được, đây là lỗi của diễn viên trong đoàn phim, chuyện này đạo diễn cũng có một phần trách nhiệm.
…
Về đến nhà, chính tay Khương Triết thay đồ rồi lau cơ thể cho vợ mình, xong xuôi anh mặc lại bộ đồ mới cho cô.
Đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Bạch Ninh Kiều.
Cô bây giờ đang trong giấc ngủ say, cơ thể cũng dần yếu ớt đi, thân nhiệt đang dần giảm xuống.
Hôm nay trợ lý của cô là Quách Lộ xin nghỉ nên Khương Triết phải tới xem, không ngờ lại chứng kiến cảnh vợ mình bị người khác ăn hiếp.
Đường đường là lá ngọc cành vàng một tay chăm sóc, nay lại bị người khác vung tay đánh vào mặt còn bị đẩy xuống hồ bơi, đây chẳng khác nào là hại người.
Khương Triết nhấc điện thoại lên gọi điện cho một người.
Hẹn ngày gặp mặt.
Vào buổi tối của một hôm đẹp trời, Rud trang điểm xinh đẹp ngồi trong nhà hàng gần cửa sổ, thấy sắp đắp giờ hẹn, cô ta dặm lại phấn, chỉnh lại tóc tai cho thật lộng lẫy.
- Chào anh.
Cô ta nở một nụ cười nhìn Khương Triết, anh tới đây không muốn hẹn hò, chỉ muốn nói thẳng một vài vấn đề.
- Tôi vào thẳng vấn đề luôn, trước giờ tôi chỉ biết đến với huấn luyện viên bơi lội, chắc cô nghĩ tôi không có quyền thế gì nhỉ? Một khi tôi đã nhúng tay vào cuộc đời của một người thì sẽ khiến người đó không chốn dung thân.
Tôi biết cái hôm cô tát và đẩy vợ tôi xuống hồ là cố ý chứ không phải là nhập vai.
Đừng tưởng tôi là người ngu dốt như những kẻ thiếu gia mà cô từng đào mỏ.
Tốt nhất nên tránh xa Bạch Ninh Kiều ra một chút, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
Nói xong khuôn mặt Rud đơ ra và lặng im như bức tượng, cô ta muốn nói đỡ cho bản thân mình nhưng bị Khương Triết ngăn cản.
- Tôi mong đây là lần gặp cuối cùng của tôi và cô.
Xong xuôi, Khương Triết đứng dậy rời khỏi nơi đó, tuy là nhà hàng năm sao nhưng sâu trong tâm hồn anh, mọi thứ cứ như dơ bẩn một cách kì lạ.
Rud nhìn vì bóng lưng khuất dần của Khương Triết, tức giận đến nổi khuôn mặt đỏ ửng lên, răng cắn chặt lấy đôi môi mỏng nhẹ của mình, giống như đang cắn vào nỗi đau và nỗi giận của bản thân.
Cô ta cầm túi xách lên rồi rời đi, nơi này chẳng còn gì để cô ta luyến tiếc được nữa..