Lớp phó văn nghệ vừa phân công xong đội múa, chiều mai sẽ có mặt ở trường để thực hiện, đích thân thầy chủ nhiệm cũng sẽ đến.
- Lớp nghỉ.
Thấy Khương Triết rời khỏi, Quách Lộ tìm cớ loa qua với Bạch Ninh Kiều rồi đi ra khỏi lớp.
Cô theo sau anh đi đến một nơi không vắng không đông để nói chuyện.
- Thầy Triết, em có chuyện muốn nói với thầy.
- Quách Lộ? Ừm em nói đi.
Cô cũng lấy hết can đảm nói những gì mà mình nghĩ và mình thấy với Khương Triết - người mà Bạch Ninh Kiều luôn tin tưởng.
Tất nhiên cô cũng đã chắc chắn 99%.
- Em biết thầy và Kiều Kiều có mối quan hệ gì, trong tất cả bạn bè của cậu ấy Kiều Kiều cũng chỉ nói cho một mình em.
Bạn của em rất coi trọng mối quan hệ này vì vậy em muốn tin thầy một lần.
Mọi chuyện rắc rối mà Kiều Kiều gặp phải không phải là vô tình mà có người bày mưu hãm hại.
- Cho nên em muốn...
- Em muốn giúp đỡ và bảo vệ cậu ấy, thầy cũng vậy.
Em lấy thân phận là bạn thân của bạn gái thầy đề nghị một chuyện.
- Là chuyện gì?
Quách Lộ tiến lên một bước để âm thanh phát ra có thể chỉ mình anh nghe.
- ...
...
Bạch Ninh Kiều ngồi trên ghế, một tay bấm điện thoại, một bàn tay khác cầm trái cây cho vào miệng như hổ đói.
Một lúc sau lại nhìn vào điện thoại rồi cười lên, ánh mắt có đôi phần thích thú.
- Sao lại cười vậy?
Giọng nói trầm trầm phía sau tuy nhỏ nhưng đủ để nghe, nó có chút man rợn khiến cô giật mình.
- Hết hồn.
- Nhắn tin cho ai mà vui vậy? Để anh xem.
Đúng là nói cho vui tai thôi, cho dù cô có đồng ý hay không thì cũng không quan trọng.
Trong tích tắc anh lấy ngay điện thoại trong tay cô.
- Của em mà.
- Đứng im.
- Nhưng mà...!
- Lặng.
Khương Triết nhìn qua một lượt, đọc lướt một chút liền nhăn mày.
- Ai đây? Tên nhóc này đang thả thính em đó, trong khi em ở nhà bạn trai ăn nhà bạn trai, bạn trai đang ở cạnh em nữa.
- Thả thính cái gì? Lý Trực hỏi thăm em về động tác luyện tập văn nghệ thôi mà, cậu ấy cũng vui tính nên em có cười một chút.
Trả đây.
Nhìn thái độ giận dỗi của cô anh không muốn nặng lời nhưng nếu cứ như vậy có khi Lý Trực sẽ lợi dụng cô mất.
Bản thân anh bị ảnh hưởng cũng không sao nhưng điều anh lo là cô sẽ gặp chuyện vì mình.
- Anh đã nói với em là đừng đến gần tên Lý Trực đó rồi, em không nghe à? Không coi lời cảnh cáo của anh ra gì sao?
- Sao anh lại thái độ với cậu ấy chứ? Em thấy con người Lý Trực không tốt cũng không xấu, đúng là em không thể khẳng định được nhưng cậu ấy chưa từng làm hại em.
Anh có thể suy nghĩ cho em chút không?
Bạch Ninh Kiều tính nóng không kém anh, cả hai lửa giận đùng đùng tiếp tục lớn tiếng.
- Anh đang suy nghĩ cho em mà, từng giây từng phút anh đều suy nghĩ cho em nhưng...!em không tin anh.
Em nghĩ anh là người dễ dàng đặt điều nghi ngờ người khác như vậy à.
Anh từng học địa học ở Đức và anh quen thằng nhóc đó ở bên đó rồi.
Em không hiểu con người cậu ta đâu.
- Em không có ý đó, em chỉ không muốn anh xen vào cuộc sống của em rồi điều khiển nó thôi.
Quen ai hay nói chuyện với ai là quyền của em.
- Anh đang quan tâm em mà.
- Anh đừng nói nữa, em về phòng bình tĩnh một lát.
Bạch Ninh Kiều vào phòng rồi đóng cửa, cô nằm dài trên giường suy nghĩ đi suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
Cả hai rất nóng tính nhưng lại biến cuộc chiến tranh này trở nên lạnh điếng người.
Khương Triết ngồi ngoài sofa, anh thở dài một hơi, suy nghĩ những gì mình vừa nói.
Có hơi nóng tính thật, có lớn tiếng với cô thật nhưng những điều bản thân anh nói và anh làm đều muốn tốt cho cô.
12h đêm, Khương Triết vẫn còn thức, riêng Bạch Ninh Kiều đã ngủ quên lúc nào không hay.
Thời tiết buổi tối khá lạnh, mỗi đêm anh đều dặn dò cô đeo tất và mang áo giữ nhiệt vì Bạch Ninh Kiều hay quên.
Anh lo lắng mà đi tới phòng ngủ, anh ngập ngừng một lúc khá lâu, tiếng gõ mới vang lên.
Bên trong im lặng không một lời hồi đáp, Khương Triết mở cửa đi vào, thấy cô cuộn tròn nằm thiên giường co ro vì lạnh, cả chăn cũng không đắp.
Khương Triết lấy chăn đắp cho cô, sợ Bạch Ninh Kiều thức giấc nên không tự tay đeo tất.
- Nhóc này cũng rất cứng đầu.
Anh lắc đầu rồi lại thở dài một hơi, Khương Triết cũng không trách cô, trách là trách tên nhóc kia diễn quá đạt.
????⬅⬅⬅.