Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không

Chương 47






Lúc này Thôi Ngu gõ cửa phát ra âm vang khá lớn, có lẽ là trong lúc ngủ mơ con người thường sẽ thận trọng trong việc thả lỏng tâm trạng, luôn sẽ có một mối quan tâm không rõ trong lòng, thế nên khi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, người đàn ông đang nằm trên giường xoay người một cái rồi tỉnh dậy.Đầu óc hơi đau nhức, người đàn ông từ từ đưa tay lên che ngang mặt mình.“Lạc Dã?”Thôi Ngu nghe thấy động tĩnh trong phòng liền thử gọi một tiếng.Lạc Dã hạ tay xuống, đưa mắt nhìn ra cửa.Mấy người Thôi Ngu đều biết rất rõ thói quen của anh, cũng có chừng mực, họ sẽ không quấy rầy anh khi anh đang nghỉ ngơi.

Ngoại trừ việc hóng chuyện sáng nay thì bây giờ đến đây chắc hẳn là sẽ không lại lấy cái loại lý do nhàm chán này đâu.Hoặc là có chuyện quan trọng, hoặc là có chuyện khẩn cấp.Anh nhấc ga trải giường ra khỏi người, đứng dậy, tùy tiện lấy áo sơ mi để phía cuối giường lên mặc vào rồi xuống giường đi mở cửa.Cả quá trình này anh luôn cảm thấy căn phòng hơi quá yên tĩnh, như thể thiếu một thứ gì đó.Lúc Thôi Ngu định gõ cửa tiếp thì cửa liền mở ra.


Cô ấy dừng lại một chút rồi vẻ mặt như thường nói: “Tôi đến đây để gọi cô bé nhà anh đi ăn cơm, cô ấy đã không ăn gì cả ngày nay rồi.”Vẻ ngoài của Thôi Ngu nhìn qua có vẻ lạnh lùng, thực ra nội tâm khá là dịu dàng, nhất là đối với mấy cô gái nhỏ vẫn sẽ dành sự quan tâm nhiều hơn một chút.

Lạc Dã đã hai ngày chưa ăn gì cô ấy cũng chưa từng quan tâm, sẽ không để ý anh đã ăn hay chưa, nhưng cô gái nhỏ này chỉ là một người thường, một ngày không ăn gì chắc canh sẽ không chịu nổi.

Cô ấy cũng không định xen vào việc của người khác, chỉ là không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ này phải chịu khổ.Lạc Dạ còn đang đợi xem Thôi Ngu có chuyện quan trọng gì cần nói, không ngờ cô ấy đến đây chỉ để nói điều này.Anh sững sờ một chút, rồi bỗng nhiên nhớ tới mình còn mang về một bọc phiền toái nho nhỏ.

Vừa rồi anh cảm thấy căn phòng có sự im lặng kì lạ là có nguyên do, anh không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia.Anh hơi nhíu mày, vô thức hỏi lại: “Cô ấy không đến chỗ mọi người à?”Không ở trong phòng nên anh vô cùng tự nhiên cho rằng cô đã ra ngoài chơi với mấy người kia.Thôi Ngu thấy vẻ mặt của anh liền hiểu, cô ta cũng thay đổi sắc mặt: “Cô ấy không ở trong phòng anh? Sáng nay tôi có tới đưa quần áo cho cô ấy, còn mời đi ăn sáng nhưng cô ấy không đi, nhìn qua thì là một người nhát gan, vẫn luôn ở trong phòng anh không dám ra ngoài.

Tôi cũng không có ép buộc gì cô ấy mà, sao giờ lại không ở đây được?”Sắc mặt Lạc Dã có chút u ám.


Anh xoay người quay vào phòng, tìm từ trong ra ngoài, từ tủ quần áo, nhà vệ sinh đến ngay cả giầm giường ngủ cũng không thấy người đâu, tất cả đều chứng minh thật sự không có ai ở trong phòng.Thôi Ngu cũng hỗ trợ đi tìm ở các phòng khác trong sân, cũng đều không tìm thấy bóng dáng cô gái nhỏ.

Vẻ mặt cô ấy rất khó coi, trầm giọng nói: “Cả ngày chúng tôi đều ở bên nhà chính, bình thường cô ấy muốn rời khỏi tiểu viện phía Đông đều phải đi qua nhà chính, nhưng chúng tôi đều không nhìn thấy, trừ trường hợp cô ấy đã leo tường ra ngoài.”Lạc Dã vò rối tóc, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Lúc anh ngủ vẫn luôn duy trì sự cảnh giác, nếu có nguy hiểm gì thì anh không thể không biết.

Anh chỉ có thể cho thấy rằng ít nhất thì cô đã tự nguyện rời đi, nhưng cô chẳng có lý do gì để trèo tường nhà rời đi cả.


Với lại người thường không thể nào dễ dàng leo qua bức tường cao như vậy cả, bên trong tường viện cũng không có đồ vật gì để leo lên.

Nói vậy thì khả năng cao người vẫn còn ở trong nhà, chỉ là không rõ đã đi chỗ nào rồi.“Gọi mấy người bọn họ cẩn thận tìm thử xem.” Lạc Dã trầm giọng nói, sau đó cũng tự mình đi đến phía trước phòng ở để tìm kiếm.Thôi Ngu nhìn anh một cái, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì, chỉ quay người đi về phía nhà chính để gọi người.Nhưng người khác đang đợi Thôi Ngu quay về, cơm trưa còn chưa bắt đầu ăn đã nghe nói cô bạn gái nhỏ của Lạc Dã biến mất một buổi sáng liền vội vàng buông đũa chạy đi hỗ trợ tìm người.Mọi người cũng không biết tên cô là gì, chỉ có thể gọi cô là “Cô tiên nhỏ” hoặc là “người nhà Lạc Dã”.Dường như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Sơ Điều là bạn gái của Lạc Dã, mà bây giờ Lạc Dã không có sức lực để giải thích, anh còn đang bận lục tung tiểu viện phía Đông tìm hết một lượt, nhìn mặt thì bình tĩnh nhưng tâm trạng lại chẳng hề tốt lành.Bên nhà chính cũng không thu hoạch được gì.

Mọi người tự giác chạy đi tìm vài vòng ở ngoài sân, cũng tìm ở xung quanh nhưng đều chẳng nhìn thấy ai cả..