Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 90: Tôi muốn tuyên bố chủ quyền một chút




Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt lại ấn cửa thang máy lại lần nữa, chốc lát sau cửa thang máy đã mở ra.



Anh lập tức đi vào trong.



Cửa thang máy đóng lại được một lúc, tôi xác định anh đã đi rồi thì mới quay người lại xin lỗi với Lý Trọng Mạnh ở phía sau: "Anh Lý, xin lỗi anh, vì giận tôi mà anh ấy giận cá chém thớt lên anh."



"Không sao đâu."



Lý Trọng Mạnh đáp.



Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, người đàn ông đeo kính mắt trong suốt nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa.



Anh ta tựa hồ thấy được vết nước ở khóe mắt tôi nên mềm giọng xuống: "Có lẽ Hào Kiệt thật sự rất để tâm đến em, vì vậy nó mới thất lễ với em đến thế, chí ít tôi ở nhà họ Lý nhiều năm như vậy rồi nhưng trước giờ chưa từng thấy nó đối xử như vậy với ai khác cả."



"Đâu có." Tôi cười khổ lắc lắc đầu: "Anh ta ở nhà họ Lý từ nhỏ đến lớn muốn cái gì thì có cái đó, sẽ không ai dám trái lời cả, cũng chẳng có ai dám ngỗ nghịch với mình."




"Không chỉ nó mà người nhà họ Lý ai cũng thế thôi, dù sao cũng được sinh ra trong một gia đình như vậy..."



Lý Trọng Mạnh càng nói thì mi mắt càng rũ xuống.



Tôi có thể thấy được trống rỗng trong mắt anh ta.



Tôi muốn an ủi anh nên mới nói: "Anh Lý, anh đừng buồn nữa, anh với tôi đều giống nhau cả thôi. Lúc nhỏ tôi không ở nhà họ Tống, sau này đến thời đại học thì thi đỗ chung trường đại học với Tống Duyên Minh, bởi vì có tướng mạo giống nhau nên mới bị để ý, cuối cùng tôi mới biết mình có gia đình..."



Tôi dông dài nói chút chuyện liên quan đến việc của bản thân.



Lý Trọng Mạnh nghe rất chăm chú, cuối cùng mới mở miệng: "Cám ơn em đã nói chuyện riêng của mình cho tôi nghe, Hào Kiệt không biết quý trọng em là thiệt cho nó."



Đêm đã khuya, sau khi tôi tạm biệt Lý Trọng Mạnh thì về nhà mình.



Hôm ấy, tôi lại mất ngủ.



Ngày hôm sau, tôi mang theo cặp mắt gấu trúc đi làm. Vừa vào văn phòng đã thấy các đồng nghiệm tụm lại thành một chùm đang bàn tán gì đó.



Tôi không muốn nghe nên đi về chỗ ngồi của mình.



Nhưng sau khi tôi vừa ngồi xuống thì tất cả cặp mắt của mọi người đều đồng loạt chĩa thẳng về phía tôi.




Tôi cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, các cô trao đổi với nhau bằng ánh mắt rồi lập tức xúm lại, một người trong đó giành hỏi tôi trước: "Tống Duyên Khanh, có phải cô có chị em gì không?"



"Tôi..." Theo bản năng tôi muốn bảo không có, nhưng do dự một lát rồi vẫn đáp: "Có."



Mấy đồng nghiệp kia vừa nghe thấy thế thì ánh mắt đều sáng cả lên, tiếp tục hỏi tôi: "Vậy chị cô có phải đã gả cho tổng giám đốc Lý Hào Kiệt của tập đoàn Hào Thiên rồi đúng không?"



Lòng tôi căng chặt lại một lát, nhưng sau đó vẫn làm bộ như không có chuyện gì mà gật đầu.



Bọn họ thấy thế thì đều đồng thanh: "Ôi, không ngờ đấy nhé Tống Duyên Khanh, thì ra cô là con ông cháu cha."



"Đúng đó đúng đó, vậy chẳng phải cô đã thành em vợ của Lý Hào Kiệt rồi sao?"



"Có dịp cô nhớ giới thiệu anh chàng giàu có còn độc thân bên cạnh Lý Hào Kiệt cho chúng tôi một chút nhé có được không?"



"Đúng đấy, tôi nữa nhé!"



Bọn họ líu ra líu ríu bên tai tôi.



Tôi đợi các cô nói xong thì mới mở miệng: "Xin lỗi nhé, tôi có quan hệ không tốt lắm với người nhà họ Tống đâu."



Nhưng họ lại không tin lời của cô, cứ cho rằng tôi kiếm cớ để không giúp mấy cổ.



Mấy cổ nhổ nước bọt tới tấp, tị nạnh: "Bọn tôi không tranh phó tổng giám đốc Lương với cô rồi, cô giới thiệu lại vài người cho bọn tôi thì có sao chứ? Có phải sợ bọn tôi lấy chồng tốt hơn cô không?"



Nghe mọi người suy đoán đầy quái gở thì tôi im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Nếu như tôi là con ông cháu cha thì tại sao lại đến đây làm việc?"



Tôi vừa nói xong thì mọi người ai cũng á khẩu không phản bác lại được.



Lầm bầm vài câu rồi tản ra hết.



Bọn họ vừa đi thì tôi lên web tìm kiếm một lát.



Phát hiện hình như nhà họ Tống đã tiết lộ chuyện này cho cánh truyền thông từ lâu rồi.



Cũng bởi vậy mà cổ phiếu gần đây vẫn đang rớt giá của Tống thị mới có thể tăng trở lại.



Có điều tôi cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi, hai nhà này, những người này, ngoại trừ Tống Tuyết ra thì hầu như tôi chẳng còn bất kỳ quan hệ gì với họ nữa.



Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi.



Chớp mắt đã tới ngày họp thường niên của công ty.



Trước khi ngày này đến thì mọi người trong công ty ai cũng chờ mong đếm từng ngày, chỉ có tôi tiếp tục nhận đơn hàng. Chỉ riêng làm mấy bản vẽ kỹ thuật và liên lạc với khách hàng cũng đủ chiếm hết thời gian của tôi.



Nên tôi quên mất chuyện họp thường niên.



Mãi đến buổi sáng ngày hôm đó, mọi người ai cũng mặc lễ phục, cộng thêm Lương Khanh Vũ đến hỏi, tôi mới nhớ ra có chuyện này.



Hoạt động quan trọng như thế phải mặc lễ phục...



Nhưng bây giờ tôi chuẩn bị đã không còn kịp nữa.



Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua công việc xếp chồng như núi ở trên bàn làm thì có chút quẫn bách nói: "Không thì em khỏi đi vậy."



"Như thế sao được, công ty quy định rồi, mọi người ai cũng phải đi hết, không đi thì sẽ phạt tiền."



Lương Khanh Vũ nghiêm túc nói.



Tôi nhíu mày, bây giờ tôi hoàn toàn sống dựa vào lương của bản thân, không động chạm gì đến phần trăm hoa hồng của Tống thị cả.



Cuối năm mới nộp phí quản lý tài sản của phòng ở đã mất mấy chục triệu rồi.



Lòng tôi đau đến muốn phát khóc.



Bây giờ bảo có tiền nộp phạt thì tôi lập tức thấy xoắn xuýt, nhìn bộ đồ giản dị trên người này rồi cắn răng một cái: "Vậy em cứ thế này đi thôi."



"Được rồi." Lương Khanh Vũ nhìn bộ dạng này của tôi thì nở nụ cười: "Biết ngay là em quên mà, anh đã chuẩn bị xong hết cho em rồi này."



"Hả?"



Lúc tôi còn đang bất ngờ thì Lương Khanh Vũ đã đến kéo tôi ra ngoài.



Lái xe một mạch dẫn tôi đến một trung tâm mua sắm rồi đi thẳng vào cửa hàng chính giữa ở lầu một.



Nhân viên cửa hàng thấy Lương Khanh Vũ thì nhiệt tình tới chào hỏi: "Chào anh, lễ phục đặt trước của anh đã sửa xong và được đưa đến rồi."



Lúc tôi còn đang hồ nghi thì đã thấy nhân viên cửa hàng một lễ phục màu lam ngọc từ trên giá treo xuống, bộ lễ phục này vô cùng đặc biệt, làn váy rất dài, tuy còn có chút kín đáo, nhưng bên đùi phải lại được xẻ dọc một đường lên rất cao, mang theo chút gợi cảm.



Nhân viên cửa hàng lấy một đôi cao gót đế xuồng ra phối hợp với bộ đồ.



Tôi nhìn đôi cao gót kia thì sợ hết hồn: "Đôi guốc này cao quá."



"Không sao đâu, hôm nay anh sẽ theo đỡ em mà, đảm bảo không để em ngã đâu."



Lương Khanh Vũ nhìn rồi cười dịu dàng.



Tôi biết những thứ này đều do anh ấy chuẩn bị từ trước, vì không phụ lòng kỳ vọng của anh ấy nên tôi cũng chỉ đành cắn răng mang vào.



Không thể không nói mặc bộ đầm này thật sự rất hợp dáng, tôn được vóc người tôi lên rất tinh tế.



Cổ áo hơi xếp kéo dài đến ngực, lộ ra một khe hở nho nhỏ.



"Bao nhiêu tiền vậy?" Sau khi mặc vào thì tôi muốn trả tiền.



"Anh tặng em đấy, em sẽ nể mặt anh mà nhận chứ?"



Lương Khanh Vũ nhìn qua có chút tức giận, tuy tôi biết anh ấy đang vờ vĩnh nhưng cũng chỉ đành nói một tiếng cảm ơn.



Anh ấy dẫn tôi lên lầu, trên lầu có một gian hàng bán nữ trang.



Sau khi mua còn có thể được làm tóc miễn phí nữa.



Nhân viên cửa hàng giúp tôi chọn lấy một cái kẹp nhỏ, bởi vì tóc tôi ngắn nên cũng chỉ uốn cụp tóc mái phía trước lại thôi, thế nhưng cả người thoạt nhìn đã tây lên không ít.



Nhân viên cửa hàng vừa trang điểm giúp tôi, còn kết hợp với một sợi dây chuyền ngọc bích rất đẹp mắt.



Nhưng chỉ là hàng thủ công thôi nên giá cả cũng không đắt.



KhitTôi chuẩn bị xong xuôi hết thì đã hơn năm giờ chiều.



Anh ấy dẫn tôi ra khỏi trung tâm, tuy trên người đã khoác áo ba đờ xuy nhưng vẫn có thể cảm nhận được đàn ông xung quanh đều quăng ánh mắt "yêu thích" về phía tôi như trước.



Hình như Lương Khanh Vũ cũng cảm nhận được nên đưa tay lên khoát lấy bả vai tôi, tôi giật mình, chỉ nghe anh ấy nhỏ giọng nói: "Không được, anh muốn tuyên bố chủ quyền một chút, nếu không mấy gã đàn ông khác đến gần thì anh sẽ đánh người mất."