Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 80: Tuyệt đối không rút đơn kiện




Tôi biết vì sao bà ta lại gọi điện thoại cho tôi, tôi chẳng thèm suy nghĩ mà block luôn số của bà ta.



Nhưng rất nhanh thì số của Tống Cẩm Dương lại gọi đến, tôi nhìn lướt qua, vẫn cứ block như cũ.



Chuyện này tôi đã quyết tâm rồi.



Dù là ai mở miệng thì tôi cũng vẫn sẽ kiên trì.



Chị ta hại chết con tôi, chuyện này không thể cứ thể bỏ qua được.



Tôi về nhà, khi đang định đi vào cửa khu nhà thì nghe thấy có người gọi tôi, “Duyên Khanh!”



Ngay sau đó tay tôi đã bị người nắm chặt.



Tôi quay lại thì thấy Phan Ngọc không biết từ đâu đến đây, khuôn mặt tươi cười nhìn tôi, nói một cách thân thiết, “Duyên Khanh, lâu quá không gặp, trông con gầy quá.”




Theo sau bà ta còn có Tống Cẩm Dương.



Trên mặt ông ta cũng mang một nụ cười lấy lòng, trên tay còn cầm một cái túi hàng hiệu, tôi hơi nhìn thoáng qua thì nhận ra đó là một cái túi xách.



“Có chuyện gì sao?” Tôi lạnh lùng nhìn họ.



“Lâu quá không gặp con nên đến thăm con chút, xem con sống thế nào.” Lúc Phan Ngọc nói chuyện thì vẫn nắm lấy tay tôi, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.



Hơn nữa còn nắm rất chặt, như thể sợ tôi chạy vậy.



Tống Cẩm Dương cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, bố mẹ đều rất nhớ con.”



“Nhớ tôi?” Tôi cảm thấy rất buồn cười vì những lời nói của ông ta, “Năm đó, hai người vì lừa cổ phần của tôi mà diễn một màn kịch lúc tôi lại nhà, ông đánh tôi thừa sống thiếu chết, giờ còn nói nhớ tôi?”



Tống Cẩm Dương nghe thế thì vẻ mặt cũng hơi không kìm được, thế nhưng cái chuyện nói dối này, tự nhiên là mình nói dối một câu, thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che dấu.



Dù biết lời nói dối đó đã sớm bị vạch trần.



Vẻ mặt Tống Cẩm Dương giả cười, “Duyên Khanh, lúc đấy là ba hồ đồ, con tha thứ cho ba đi.”



“Đúng vậy đúng vậy, sau đấy mẹ đã mắng ba con rất lâu đấy.”



Phan Ngọc bổ sung.




Bọn họ đánh tôi, bán đứng tôi, tính kế tôi, bọn họ có thể bỏ qua chuyện cũ thế nhưng tôi thì không.



Tôi nhìn thoáng qua cả hai, gằn từng chữ, “Từ ngày tôi đi khỏi căn nhà đó thì cũng không định quay về nữa, mà hai người cũng không phải là bố mẹ tôi.”



Tôi nói xong liền định hất tay Phan Ngọc ra đã vào khu nhà.



Thế nhưng Phan Ngọc nắm rất chặt.



Nụ cười giả tạo vừa nãy của Tống Cẩm Dương đã làm mất hết kiên nhẫn của ông ta rồi, lúc này thấy tôi nói vậy thì tch liền nghiêm mặt, kéo một tay khác của tôi nói, “Tống Duyên Khanh, cho mày mặt mũi rồi mày đừng có được nước làm tới! Tao nói cho mày hay, mày nhất định phải rút đơn kiện!”



“Vì sao?”



Tôi nhìn Tống Cẩm Dương.



“Vì sao!? Tao nói cho mày biết, vì nhà họ Tống tao nuôi mày 3 năm! Mày ăn không ở không, mày nhất định phải rút đơn kiện!”



“Đúng, mà tao còn có ân sinh thành mày! Tống Duyên Minh nói sao cũng là chị mày, mày làm thế thì sau này chỉ có được cái danh vô tình thôi.”



Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc người một câu ta một câu.



Một người thì lấy 3 năm nuôi dưỡng ra ép tôi.



Một người thì lấy ơn sinh thành và tình thân đến ép tôi.



Tôi nhìn về phía Tống Cẩm Dương trước, nói với ông ta, “Tôi sống ở nhà họ Tống 3 năm, hai ông bà chưa cho tôi 1 cắc nào, học phí của tôi là do những mạnh thường quân của cô nhi viện cho, phí sinh hoạt là tôi làm thêm kiếm được. Bởi vì khoa thiết kế cần những tài liệu vẽ rất đắt, thế nên ngoại trừ đi ngủ và đi học, làm bài tập ra thì thời gian khác tôi đều dùng để làm thêm, cơm nhà họ Tống tôi cũng chưa ăn mấy bữa, nhiều nhất cũng chỉ là ở nhà họ Tống 3 năm mà thôi.”



Tống Cẩm Dương nghẹn lời.



Ba năm đó, tôi tự lực cánh sinh, cho tới bây giờ đều không hỏi xin tiền nhà họ Tống, không vì điều gì mà chỉ để lấy lòng Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc, khiến cho bọn họ cảm thấy nuôi tôi không tốn tiền.



Tôi không muốn gì khác, chỉ cầu một chút tình thân.



Nhưng kết quả lại đều là giả.



“Thế thì sao chứ! Mày họ Tống, trong người mày chảy máu nhà họ Tống, vậy nên liền không thể kiện chị mày!” Phan Ngọc nói.



“Vậy sao năm đó chị ta lại có thể kiện tôi?”



Tôi hỏi lại Phan Ngọc.



Lúc này, bảo vệ ở không xa đó thấy chúng ta cứ dây dưa liền đi tới.



Anh ta nhận ra tôi liền hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”



“Chuyện nhà.”



Tống Cẩm Dương trả lời trước.



Tôi lập tức nói lại rằng, “Tôi không biết 2 người họ! Nhờ anh giúp tôi báo cảnh sát!”



Bảo vệ nghe tôi nói muốn báo cảnh sát, liền nói ngay với hai người, “Buông tay ra!”



Phan Ngọc không chịu, mà Tống Cẩm Dương thì càng không đồng ý.



Bảo vệ liền đến giúp tôi, sức của anh ta mạnh, ngay lập tức đã tách tôi và hai người họ ra.



Sau khi tôi nói lời cảm ơn rồi đi khỏi, thì một mình bảo vệ ngăn lại hai người họ, tôi nghe anh bảo vệ nói, “Hai người mà còn gây chuyện nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”



Sau đó thì Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc cũng không đuổi theo nữa.



Trước kia tôi cảm thấy bảo vệ quá nghiêm ngặt, nhưng giờ lại phát hiện, có bảo vệ như thể thì ở mới yên tâm.



Tuy rằng đuổi Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đi một lần nhưng không có nghĩa là tôi có thể nhàn hạ.



Những họ hàng khác của nhà họ Tống cũng gọi cho tôi nhiều lần, những người này trước đây chưa bao giờ liên lạc với tôi, thế nên tôi không biết liền nghe máy.



Đợi đến khi nghe mới biết được là bọn họ.



Những người này trong 3 năm tôi ở nhà họ Tống, thì có rất nhiều đều cũng chưa nói với tôi một câu, càng miễn bàn việc quan hệ tốt hay không.



Thế nhưng vào lúc này, lại vì Tống Duyên Minh mà một đám người đến tỏ vẻ thân thiết với tôi, hy vọng tôi có thể hòa giải ngoài tòa với Tống Duyên Minh.



Đó là chuyện không có khả năng.



Sau khi tôi tắt máy liền block hết các số này.



Tôi chỉ quan tâm một người trong nhà họ Tống.



Cuối cùng thì Tống Tuyết cũng tự mình gọi điện thoại cho tôi.



Lúc tôi nhận điện thoại của Tống Tuyết, thì trong lòng vô cùng căng thẳng, điện thoại của bà tôi không thể tắt, vậy nên chỉ đành nghe máy.



Tống Tuyết ở đầu bên kia thăm hỏi tôi một hồi, sau đó hỏi tôi tối có rảnh hay không, bảo tôi đến nhà ăn cơm.



Tuy tôi biết bà muốn nói gì nhưng tôi không có cách gì để từ chối liền đồng ý.



Tối đó sau khi tan làm, quần áo cũng chẳng kịp thay mà đến nhà Tống Tuyết luôn.



Tối vốn tưởng sẽ có rất nhiều người, nhưng khi đến cửa thấy xe đậu ở cửa nhà thì mới ý thức được chỉ có Tống Tuyết mà không có người khác.



Sau khi tôi đi vào thì Tống Tuyết kéo tôi bảo, “Con lại gầy rồi, con đó, cũng không biết chăm sóc mình một chút.”



Bà vẫn quan tâm tôi như trước đây, nhưng như thế lại khiến tôi càng bất an.



Tôi không biết lát nữa khi bà bảo tôi cùng Tống Duyên Minh hòa giải ngoài tòa gì gì đó, thì tôi phải cự tuyệt thế nào.



Sau khi ăn cơm xong ở nhà Tống Tuyết, rồi ngồi lại phòng khách, bà kêu người hầu pha trà sau đó hỏi tôi, “Về chuyện của Tiểu Minh con thấy thế nào?”



Bà nói xong thì trái tim tôi cũng hẫng một nhịp.



Tôi hơi do dự rồi mới nói, “Bà nội, con cũng không dám giấu bà, việc mà Tống Duyên Minh đã làm với con trong tù, đã vượt quá phạm vi chịu đựng của con, lần này, dù nói thế nào con cũng sẽ không rút đơn kiện.”



Tôi nói xong cũng có chút hối hận.



Tôi cảm thấy mình nói rất thẳng thừng, chỉ sợ sẽ khiến Tống Tuyết tức giận.



Qủa nhiên sau khi tôi nói xong thì nét khó xử hiện lên trên mặt Tống Tuyết, thế nhưng bà chỉ hỏi tôi chuyện xảy ra trong tù hồi đó là gì.



Vì giành được sự đồng tình của Tống Tuyết mà tôi nói chuyện năm đó mang thai rồi bị người đánh cho sảy thai, cùng với việc bị người ta bạo lực ở trong tù nói hết cho Tống Tuyết.



Tống Tuyết nghe xong thì hốc mắt đỏ ửng.



Tôi nói xong liền kéo tay bà, “Bà, con xin lỗi, vì con của mình, còn không thể nào rút đơn kiện được, con thật sự không thể tha thứ những việc chị ta làm với mình.”