Sau khi Lưu Dương rời khỏi thì tôi liền đi phòng bệnh của Lý Hào Kiệt.
Anh ở trong phòng bệnh siêu VIP của bệnh viện này, chỉ riêng phòng bệnh đã hơn 100 m vuông.
Lúc tôi vào thì thấy Lý Hào Kiệt nằm trên giường, còn Lê Kiên thì đứng bên báo cáo công tác cho anh.
Tôi liền yên lặng chờ ở ngoài,
Một lát sau Lê Kiên đi ra, sau khi anh ta nhìn thấy tôi thì ánh mắt có chút kì lạ.
Sau khi tôi đi vào rồi đến cạnh giường Lý Hào Kiệt, một góc quần áo của anh lộ ra, có thể thấy màu trắng băng gạc bên trong, một bên còn đang truyền nước.
“Xin lỗi anh.”
Tôi ngồi xuống.
“Em không sao là tốt rồi.”
Lý Hào Kiệt đưa tay nắm lấy tay tôi.
Tuy rằng vết dao không tổn thương nội tạng, thế nhưng chảy máu không ít, vậy nên bệnh viện nói Lý Hào Kiệt cần nhập viện theo dõi 1 tuần mới có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Một tuần này tôi xin nghỉ ở quán cà phê để chăm sóc Lý Hào Kiệt.
Có hai nguyên nhân để tôi làm vậy, một là vì anh ấy bị thương là vì tôi.
Nguyên nhân khác là vì lần này tôi muốn để Tống Duyên Minh ngồi tù, khiến cô ta trải qua những chuyện tôi từng chịu.
Đến lúc đó tôi chỉ mong Lý Hào Kiệt đừng trách tôi.
Tuy rằng anh rất tốt với tôi, thế nhưng tâm lý tôi vẫn cứ có chút bất an.
Trong lúc đó tôi đều giữ liên lạc với cảnh sát Lưu Dương, anh ta có nói cho tôi một ít tiến độ, có chuyện khiến tôi bất ngờ là cuộc điện thoại mà hôm đó tôi nghe được đúng là con gái của chị Long.
Đó là đứa bé cô ta sinh với một người đàn ông trước khi vào tù, mặc dù bố đứa bé không cần đứa trẻ nhưng chị Long vẫn nuôi con lớn.
Cũng bởi vì chị Long muốn chăm sóc con thế nên đã khai tất cả mọi chuyện.
Chị Long vào tù là do sắp xếp của Tống Duyên Minh, lúc ấy cô ta thiếu tiền nuôi con nên khi Tống Duyên Minh tìm đến cô ta, đồng ý đưa tiền đặt cọc, chị Long vì con mà đồng ý.
Rồi đến lần này thì Tống Duyên Minh còn cho chị Long một điều có sức hấp dẫn lớn hơn, đó là giúp cô ta rửa sạch thân phận, khiến cô ta có thể có một bắt đầu mới ở nơi khác.
Chuyện này đối với chị Long mà nói thì là một hấp dẫn rất lớn.
Bây giờ Tống Duyên Minh đã bị bọn họ âm thầm theo dõi, đợi tất cả chứng cứ được chứng minh thì có thể bắt người.
Tôi cứ luôn cảm ơn cảnh sát Lưu Dương.
Thế nhưng bề ngoài vẫn không lộ vẻ gì.
Sau khi về nhà liền nói chuyện này cho Lý Hào Kiệt.
Tuy Lý Hào Kiệt cảm thấy tôi có chút vất vả nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì nhiều.
Tối đó vì sợ làm đau miệng vết thương của anh nên tôi không chịu cùng anh ngủ trong phòng ngủ chính, thế nhưng Lý Hào Kiệt không đồng ý, bắt ép tôi phải ngủ cùng mình.
Tối đó tôi nằm trong vòng tay anh hỏi anh, “Lý Hào Kiệt, nếu phải lựa chọn giữa tôi và Tống Duyên Minh, anh chọn ai?”
“…”
Anh im lặng.
Không trả lời.
Thế nhưng như vậy lại càng khiến tôi đau khổ hơn.
Tôi nhìn xuống, không tiếp tục nhìn vào mắt anh, rồi hỏi tiếp, “Nếu chỉ có thể chọn một, có cô ta không có tôi, có tôi không có cô ta, anh nhất định phải chọn, thì anh chọn ai?”
Không gian vẫn cứ im lặng.
Anh đặt tay trên mái tóc ngắn của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, một lát sau mới nói, “Ngủ đi.”
Qủa nhiên anh không thể trả lời.
Anh không thể từ bỏ Tống Duyên Minh.
Anh từng nói, cuộc đời anh không thể thiếu Tống Duyên Minh.
Tôi không hiểu bản thân đang giả ngốc cái gì, lại đang cố chấp điều chi.
Tôi nhắm mắt lại, cuộn tròn trong ngực anh, nhưng mãi chẳng ngủ được.
Hôm sau, Lưu Dương lại liên lạc với tôi.
Anh ta nói cho tôi biết, cảnh sát trên cơ bản đã tìm được đầy đủ chứng cứ, tuy rằng vụ án khiến tôi ngồi tù không tìm được chứng cứ chứng minh tôi bị oan uổng thế nhưng chứng cứ việc Tống Duyên Minh tìm người tiến hành bạo lực với tôi trong tù đã vô cùng đầy đủ.
Chị Long vì có thể được khoan hồng mà đã khai hết mọi chuyện, rồi thêm một ít lời khai của các cảnh sát trông tù nữa.
Chứng cứ phạm tội của Tống Duyên Minh trong chuyện này đã vô cùng chắc chắn.
Trong vòng 3 ngày sẽ bắt chị ta.
Tôi cứ cảm ơn anh ta mãi rồi mới cúp máy.
Lý Hào Kiệt đã đi làm, tôi liền đi cửa hàng mua một chiếc váy màu vỏ sò, cái váy vô cùng xinh đẹp, đường may cũng tinh tế.
Mặc dù có chút đắt thế nhưng tôi vẫn cắn răng mua nó.
Buổi tối, tôi tự mình nấu cơm ở nhà, tôi làm bò bít tết, còn mua rượu vang, và mấy bông bách hợp.
Tôi muốn để Lý Hào Kiệt cảm thấy tôi tốt, không rời xa được tôi, có lẽ khi anh biết tôi làm thế sẽ không trách tôi.
Thế nhưng tối đó tôi ngồi đợi rất lâu trên ghế.
Nhìn thấy kim đồng hồ đã qua 12 giờ.
Tôi cuối cùng không nhịn được mà gọi điện cho anh.
Tiếng tút ở đầu dây bên kia vang lên từng hồi.
Cuối cùng cũng có người nghe.
“Alo.”
Tôi lập tức nhận ra giọng nói này, đó là Tống Duyên Minh.
Tay cầm di động của tôi run lên, lúc sau mới nói, “Điện thoại của chồng tôi sao chị lại nghe.”
“Anh ấy đang tắm.”
Tống Duyên Minh nói mà chẳng nghĩ ngợi.
Tôi biết rõ rằng Lý Hào Kiệt bị thương nên vốn không thể tắm, đừng nói là tắm, anh bị thương cũng không làm được chuyện kia.
Tôi cầm điện thoại cười lạnh, “Tống Duyên Minh, chị nghĩ là chị nói mấy câu thì tôi sẽ nghi ngờ chồng mình sao? Chồng tôi từ lâu cũng đã nói rằng sẽ không chạm vào người cô, bởi vì vợ của anh ấy là tôi.”
Tôi dùng nói dối để che đây mối quan hệ vợ chồng chẳng mấy bền chặt này.
Nhưng Tống Duyên Minh vẫn cứ bị tôi kích thích, chị ta nói một cách kích động, “Hừ! Tống Duyên Khanh, mày đừng tưởng lần này được cứu thì đắc ý, lần sau tao chắc chắn sẽ khiến mày chết!”
Lời nói của chị ta khiến tôi vô cùng chắc chắn rằng Lưu Dương không nói bất kì điều gì cho chị ta.
Mà Lý Hào Kiệt hình như cũng bận chuyện công ty mà không chú ý đến chuyện này.
Xem ra lần này thật sự có thể để chị ta trả giá vì hành động của mình.
Tôi không nói nhiều mà cúp máy luôn.
Tuy rằng biết Tống Duyên Minh lập tức sẽ bị báo ứng nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã.
Dù sao chị ta đã nghe điện thoại, thì cũng chứng minh Lý Hào Kiệt ở chỗ của chị ta.
Chiều hôm sau, Lưu Dương gọi điện báo cảnh sát đã bắt người.
Đã bắt Tống Duyên Minh ở trong phòng làm việc của chị ta, lúc ấy Tống Duyên Minh còn phát ngôn bừa bãi trước mặt cảnh sát, thế nhưng chứng cứ rành rành nên chị ta không thể không đền tội.
Tống Duyên Minh bị tạm giam, vì tình tiết nghiêm trọng nên không thể nộp tiền bảo lãnh.
Tình tiết quen thuộc cỡ nào, hai lần trước là tôi, lần này là chị ta.
Ngày hôm sau khi chị ta bị bắt, tôi liền đi gặp chị ta.
Khi Tống Duyên Minh nhìn thấy tôi đứng ở bên ngoài liền kích động mà xông lên, chị ta hét lên gì đó, nhưng bởi không cầm micro nên tôi không nghe được.
Cảnh sát rất nhanh đã khống chế chị ta.
Tôi tiền đến, cầm micro nói với Tống Duyên Minh, “Năm đó tôi vô tội, còn chị là trừng phạt đúng tội.”
Tống Duyên Minh tránh khỏi sự khống chế của cảnh sát, cầm micro mắng tôi, “Mẹ! Tống Duyên Khanh, con khốn! Con khốn!”
Sau đó cảnh sát đã khống chế chị ta lại, tôi cũng không nói gì nữa mà rời đi luôn.
Tôi vốn tưởng đó là lần cuối cùng tôi gặp Tống Duyên Minh.
Tối đó Lý Hào Kiệt vẫn không đến.
Tôi trở về nhà mình.
Hôm sau là thứ 2, tôi liền đi làm, các đồng nghiệp rất tốt với tôi.
Ngày đầu làm việc tôi chỉ là làm quen hoàn cảnh một chút, đến giờ tan làm liền rời đi.
Vừa bước tới cửa thì chuông dị động của tôi vang lên, tôi nhìn thì thấy là Phan Ngọc gọi đến.