Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 72: Cuộc đời anh không thể thiếu cô ấy




Từ sau lần trước thì dường như tôi được mở ra trường hợp đặc biệt ở tập đoàn Hào Thiên.



Lần này khi tôi vừa đến quầy lễ tân thì nhân viên quầy đã cung kính chào tôi, “Phu nhân tổng giám đốc.”



Sau đó liền mở cửa cho tôi.



Thật ra thì cái xưng hô này khiến tôi thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứ ngầm thừa nhận.



Tôi đi thang máy đến tầng cao nhất.



Vừa vào hành lang thì liền thấy trợ lý của Lý Hào Kiệt là Lê Kiên đang đứng ở góc tường gọi diện thoại.



Hình như anh ta cũng không biết tôi đến.



Tuy rằng tôi đang tức giận thế nhưng tôi cũng biết đây là đang ở tập đoàn Hào Thiên, chứ không phải nơi tôi có thể đi lung tung, do lễ phép nên tôi liền đứng ở một bên để đợi anh ta nói chuyện xong sẽ nói cho anh ta là tôi đến tìm Lý Hào Kiệt.



Tôi chờ ở bên cạnh thì lại nghe Lê Kiên cầm di động nói nhỏ, “Tổng giám đốc Lý thật sự không ở đây.”




Không phải tôi cố ý nghe lén mà là do trên hành lang rất yên lặng.



Tôi còn đang khó hiểu, Lê Kiên là trợ lý của Lý Hào Kiệt, sao phải gọi điện thoại kiểu này?



Lê Kiên lại nói, “Mấy lần trước anh tự ý để em đi vào, thế nên tổng giám đốc Lý đã nhắc nhở anh rồi, nên lần này thật sự không được đâu.”



Anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai?



Thế nhưng người muốn gặp Lý Hào Kiệt có rất nhiều thế nên tôi cũng không nghĩ nhiều.



Rất nhanh tôi đã nghe anh ta nói, “Được rồi, cục cưng à, em yên tâm, anh sẽ giúp em nói với tổng giám đốc Lý một chút, cũng mở đặc quyền cho em.”



Lúc nói những câu này thì giọng điệu cũng trở nên nhanh và nhẹ nhàng hơn.



Sau đó liền tắt máy ngay.



Lê Kiên sau khi tắt máy quay người lại thì liền thấy tôi, anh ta đã giật bắn mình!



Anh ta hỏi tôi, “Cô đến đây lúc nào?”



Vẻ mặt đó như thể đã làm chuyện xấu gì mà muốn giấu diếm vậy.



Lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh ta là vì bị phát hiện gọi điện thoại cho người yêu mà thôi, thế nên cũng không nghĩ nhiều gì, liền cười nói, “Trợ lý Lê, xin hỏi tổng giám đốc Lý có ở đây không?”



“Không có, tổng giám đốc tối nay phải tham gia một buổi tiệc nên đã đi rồi.”




Lúc Lê Kiên nói chuyện thì ánh mắt anh ta có vẻ rất chột dạ.



Có vẻ như muốn tôi nhanh chóng rời khỏi.



Phản ứng đầu tiên của tôi là – anh ta đang lừa tôi.



Tôi nghĩ vì Lý Hào Kiệt thu mua công ty của Lương Khanh Vũ nên muốn tránh tôi.



Tôi cố ý nói, “Vậy để tôi đến văn phòng gọi điện cho anh ấy.”



Vốn tưởng Lê Kiên sẽ ngăn tôi lại nhưng không ngờ anh ta lại thằng thừng đồng ý, khẽ gật đầu rồi dẫn tôi thẳng tới văn phòng,



Đây đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi.



Tôi vòng một vòng trong phòng làm việc, rồi lại đến phòng nghỉ phía sau xem xét.



Sau khi xác nhận Lý Hào Kiệt thật sự không ở đó tôi liền tìm đại cớ rời đi.



Tôi vừa đến dưới lầu thì không ngờ lại gặp Tống Duyên Minh!



Lúc tôi thấy cô ta thì cô ta cũng vậy, thấy tôi đi ra từ tập đoàn Hào Thiên, thêm cả nhân viên lễ tân nói “phu nhân tổng giám đốc”.



“Tống Duyên Khanh, Lý Hào Kiệt ghét cô như thế mà cô còn mặt mũi nhận cái danh hiệu phu nhân tổng giám đốc hay sao?”



Lúc Tống Duyên Minh nói chuyện thì trong ánh mắt chị ta tràn đầy ghen tị.



Tôi nhìn chị ta, khuôn mặt lạnh tanh nói, “Anh ta chán ghét tôi, tôi còn cảm thấy hợp lý, nhưng anh ta lại thích chị thì tôi đúng là nghi rằng có phải chị hạ bùa yêu cho anh ta không nữa.”



Đây là lời thật lòng của tôi.



Đây cũng là điều mà cho tận tới giờ tôi vẫn không hiểu.



Như Tống Tuyết nói thì Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh chưa hề gặp nhau trước khi chuyện kết hôn này được bàn bạc xong.



Thế thì Tống Duyên Minh đã làm cái gì mà khiến Lý Hào Kiệt tình sâu đến vậy?



Chị ta làm sai cũng không hề truy cứu, thậm chí còn giúp chị ta che giấu hành vi phạm tội!



Tống Duyên Minh nghe thấy tôi nói vậy, thì mới giây trước còn ghen tị thì giây tiếp theo đã trở thành đắc ý.



Chị ta nhìn tôi, chỉnh chu lại quần áo, “Chuyện này thì cô không cần biết, cô chỉ cần biết là, mặc kệ tôi làm gì thì người mà Lý Hào Kiệt yêu cả đời này cũng chỉ là tôi thôi.”



“Vì sao?” Tôi vặn hỏi.



“Vì sao?” Tống Duyên Minh bước lại gần tôi, nói nhỏ, “Bởi vì, không có tôi sẽ không có anh ấy ngày hôm nay.”



Cô ta nói xong liền nở một nụ cười ẩn ý rồi xoay người rời đi.



“Không có tôi sẽ không có anh ấy ngày hôm nay.”



Tôi đứng yên tại chỗ rồi không ngừng ngẫm nghĩ về câu nói này.



Nhưng vẫn không hiểu nó có ý gì.



Lý Hào Kiệt cũng là người có máu mặt trong kinh doanh, vạy thì có chuyện gì mà lại cần đến Tống Duyên Minh?



Hay là… anh ta đã làm chuyện gì đó mờ ám, phải cần Tống Duyên Minh giúp đỡ che giấu.



Tôi miên man suy nghĩ hồi lâu mới về nhà.



Sau khi ăn cơm chiều tôi liền ngồi trên sofa chờ Lý Hào Kiệt, tôi không chắc liệu anh ta có về hay không.



Lúc 11h thì cửa mở.



Lúc Lý Hào Kiệt bước vào thì mùi nước hoa, son phấn cũng sộc vào mũi tôi, xem ra đêm nay anh ta cũng chìm ngập trong đám phụ nữ.



Vốn tôi định hỏi chuyện anh ta, thì sau khi ngửi thấy mùi này liền chớp mắt cũng chẳng muốn nói nữa.



Tôi đứng dậy định quay về phòng ngủ cho khách, thì bỗng đã bị Lý Hào Kiệt ôm lấy từ đằng sau, rồi cúi đầu xuống nói, “Em đang đợi anh về nhà sao?”



Lúc mà anh ta lại gần sát tôi thì mùi hương của bao nhiêu người phụ nữ khác cũng xông thẳng vào mũi tôi.



Tôi nhíu mày rồi không nhịn được mà hắt hơi.



Lý Hào Kiệt vội buông tôi ra rồi cởi áo khoác, thậm chí còn xin lỗi tôi, “Xin lỗi.”



Sau khi anh ta buông tay thì tôi liền tiếp tục đi vào phòng.



Nhưng ngay khi tôi nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống thì Lý Hào Kiệt lại nắm chặt tay tôi rồi hỏi tôi, “Em chờ anh muộn thế là có việc muốn hỏi anh sao?”



Anh ta rất hiểu tôi.



Dù sao trước đó tôi cũng đều cố để phân định rạch ròi với anh ta.



Thế mà hôm nay tôi lại chờ anh ta.



Tôi quay lại rồi còn chưa kịp nói gì thì Lý Hào Kiệt đã nói, “Em muốn hỏi chuyện công ty của Lương Khanh Vũ đúng chứ, anh cảm thấy tốt nhất em nên đến hỏi anh ta, vốn anh cũng không định nhận công ty này thế nhưng là anh ta nhờ anh làm vậy.”



“Anh ta nhờ anh, anh liền đồng ý sao? Tổng giám đốc Lý tốt như vậy từ bao giờ?”



Sao tôi có thể tin được.



Thế nhưng tiếp đó Lý Hào Kiệt liền cho tôi một câu trả lời khiến tôi hoàn toàn tin tưởng anh ta sẽ làm như vậy.



Anh ta nói, “Công ty thiết kế Vũ Phong trở nên như vậy đều là lỗi của Duyên Minh, cô ấy sai thì anh tự nhiên sẽ phải bồi thường thay cô ấy.”



Anh ta nói ra cũng khiến lòng tôi đau vô cùng.



Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, đều cùng cũng chỉ là một Tống Duyên Minh.



Chỉ cần việc có liên quan đến Tống Duyên Minh thì Lý Hào Kiệt có không dùng các cách thức xử lý bình thường của mình thì cũng là chuyện đương nhiên.



Tôi cười khổ, “Tổng giám đốc Lý, tôi có thể xin anh dọn ra ngoài ở hay không, nếu anh thật sự muốn ở, thì đợi khi nào cuộc đời anh không còn Tống Duyên Minh thì hãy đến.”



“Cuộc đời anh không thể thiếu cô ấy.”



Câu trả lời của Lý Hào Kiệt, như thể chẳng cần nghĩ đã nói ra,



“Vậy thì anh cút đi!”



Lúc này tôi thật sự vô cùng tức giận.



Bàn tay tôi nắm chặt, rồi chỉ vào cửa nhà, “Chỗ của tôi không chào đón anh, còn Tống Duyên Minh thì rất hoan nghênh anh đây, phiền anh cút đến chỗ cô ta đi!”



Lý Hào Kiệt ơi là Lý Hào Kiệt, anh thật sự bị cô ta hạ bùa yêu rồi.



Đêm đó Lý Hào Kiệt không hề đi.



Nhưng mỗi câu anh nói đều đủ khiến lòng tôi nguội lạnh.







Hôm sau tôi vẫn sinh hoạt như bình thường.



Chỉ là khi tôi tan tầm thay quần áo rồi ra đến quán cà phê thì thấy Lương Khanh Vũ đang đứng bên trong, anh mặc một cái áo gió ngắn màu kaki, trong tay xách một cái túi, tóc cũng hơi uốn tạo kiểu khá thời trang.



Anh đứng ở đó đã thu hút bao ánh nhìn của các vị khách xung quanh, rồi cả những nhân viên trong tiệm.



Đang lúc tôi định ra chào hỏi với anh ấy thì một vị nữ khách hàng nom có vẻ là sinh viên ngượng ngùng chạy đến trước mặt rồi đưa một tờ giấy cho anh, sau đó nói, “Đây là số điện thoại với số wechat của em…”