Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 503: Nuôi một con sói mắt trắng




“Tâm tình của cô ấy?” Lúc này anh mới ngẩng đầu lên.



“Tức là, rõ ràng là cơ thể khỏe mạnh của người trưởng thành, lại bị xem như em bé, ăn cơm hay đi trên đường cũng cần người giúp, có thể không bực mình sao?” Tôi nói.



Lý Hào Kiệt đương nhiên hiểu ý của tôi, đưa tay sờ đầu tôi: “Được rồi, vậy em phải tự biết cẩn thận, có điều anh sẽ cho xe đưa đón em.”



“Không thành vấn đề.”



Tuy là tôi cảm thấy không cần, nhưng vẫn nghe theo anh.



Cũng để cho anh yên tâm.



Sau đám cưới, Mưu Đạo Sinh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đã quyết định cùng Mưu Lan Tích quay về Trung tâm điều trị Thánh Tâm để trị liệu, đợi bà khỏe lại rồi tính tiếp.



Nói như vậy, Thiểm Thiểm sẽ được đưa đến chỗ tôi.



Bây giờ quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt đã ổn định, cho nên liền đồng ý.




Sau giờ học tối hôm đó, tôi đi đón Thiểm Thiểm, quay trở về số 1 Vĩnh An



Lý Hào Kiệt biết chuyện này, ngày đó cũng tranh thủ về nhà sớm, cùng Thiểm Thiểm ăn cơm, ăn xong thì cùng chơi trò chơi.



Tôi ngồi trên ghế salon nhìn hai người bọn họ hợp thành một đội vượt qua các ải trò chơi, trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm thán.



Cái gọi là năm tháng yên bình, hóa ra là như thế này đây.



Ngày hôm sau, tôi và Lý Hào Kiệt cùng đưa Thiểm Thiểm đi học, sau đó anh lại đưa tôi đi làm.



Trên đường, anh ôm tôi, hơi không vui: “Em xem, nếu như studio của bọn em dọn đến chỗ đó, ban ngày anh cũng có thể gặp em nhiều lần hơn.”



“Không được.” Tôi cố tình vặn vẹo thân thể: “Anh mỗi ngày về nhà sẽ nhìn thấy em, đi làm cũng muốn gặp em, lỡ như chán thì sao?”



“Sao có thể chứ?”



Anh ép sát người tôi.



Tôi nghiêng đầu né tránh: “Không được.”



Thật ra, sau khi nói thật lòng với Lý Hào Kiệt, trong lòng tôi cũng ôm ấp một chút nhớ nhung, nhưng văn phòng mới đã xây xong, chỉ thiếu lắp đặt nội thất nữa thôi.



Đào Nhi nhiều lần đi xem với tôi, mỗi một lần tôi đều có thể cảm nhận rằng cô ấy rất háo hức.



Tôi thật sự là không có cách nào nói ra chuyện này.




“Thật sao?” Anh ép tôi vào chỗ tựa lưng của ô tô, đôi mắt đen kịt nhìn chăm chú.



Tôi cắn môi, bối rối không biết có nên nói ra những rối rắm trong lòng mình hay không...



“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ...”



Tiếng nhạc dễ nghe vang lên.



Nghe thấy tiếng chuông này, tôi suy nghĩ một lát mới nhớ ra, lúc trước mình đã đổi nhạc chuông mặc định thành tiếng nhạc này.



Lý Hào Kiệt nghe xong cũng hơi bất ngờ.



Tôi thè lưỡi, đưa tay lấy điện thoại.



Lý Hào Kiệt cũng chỉ đành buông tay.



Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình.



Trên đó hiển thị một cái tên – Lâm Kiến Thành.



Nhìn thấy cái tên này, tôi đột nhiên nhớ đến chuyện Lâm Kiến Thành nhờ vả tôi!



Bây giờ tôi đã quay về Vĩnh An được vài tuần, ông ta chắc chắn là nhịn không nổi mới tìm đến tôi.



Lý Hào Kiệt cũng nhìn thấy số này, có điều cũng không nói gì.



Tôi không muốn Lý Hào Kiệt biết được chuyện này, tôi cảm thấy, tự mình có thể giải quyết được.



Do dự một hồi, tôi cúp điện thoại.



“Sao không bắt máy?” Nhìn tôi cúp máy, Lý Hào Kiệt liền mở miệng hỏi.



Tôi ngập ngừng một lúc, đang suy nghĩ nên giải thích chuyện này với anh như thế nào, điện thoại lại reo lên.



Vẫn là Lâm Kiến Thành.



Nếu như vừa rồi không nghe, lần này đương nhiên cũng không nghe máy.



Lòng tôi không yên.



Dứt khoát tắt máy.



Lý Hào Kiệt ngồi bên cạnh nheo mắt nhìn tôi: “Sao vậy? Sao ông ta lại tìm em?”



“Không có gì.”



Tôi lắc đầu.



Làm sao mà không có gì được.



Lý Hào Kiệt đương nhiên biết tôi đang nói dối, có điều cũng không hỏi lại.



Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong xe liền trở nên tĩnh lặng.



Hai người chúng tôi đều không nói chuyện.



Dường như anh đang chờ tôi giải thích, nhưng tôi lại không biết nên giải thích thế nào.



Tôi không muốn nói cho anh biết, mình đồng ý làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Kiến Thành là để đổi lấy địa chỉ của anh. Nếu nói ra, Lý Hào Kiệt chắc chắn sẽ dằn vặt.



Sẽ tự trách bản thân vì hành động lúc trước của mình.



Chỉ là tôi không nghĩ tới, chuyện nên đến, có tránh cũng không tránh được.



Khi chúng tôi lái xe đến Studio, tôi nhìn thấy rất nhiều người đứng ngay cửa.



Tôi nhìn qua, người đầu tiên tôi thấy chính là Lâm Kiến Thành.



Trong lòng tôi bỗng “lộp bộp” một cái.



Phản ứng đầu tiên chính là ôm một chút may mắn mà quay sang nhìn Lý Hào Kiệt



Nếu anh không chú ý, tôi liền chạy nhanh ra khỏi xe!



Nhưng mà, thật đáng tiếc, lúc tôi nhìn anh, anh đang nhìn ra ngoài xa, ánh mắt dừng đúng ở vị trí cửa ra vào của studio.



Chiếc xe của Lý Hào Kiệt rất bắt mắt.



Vừa chạy qua, liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.



Lâm Kiến Thành quay đầu lại, nhìn thấy xe của Lý Hào Kiệt liền đi tới mà không chút do dự.



Tôi ngồi trong xe, bỗng thấy chán nản.



Từ khi đi tìm Lý Hào Kiệt đến nay, tôi dường như thường xuyên như thế này, tự đào một cái hố, rồi sau đó tự chôn luôn bản thân mình.



“Xuống xe nào.” Lý Hào Kiệt nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Anh đi cùng em.”



Tôi nhìn anh, vẻ mặt anh chăm chú mà nghiêm túc, tôi biết dù có trốn cũng không được, đành phải mở cửa xe.



Cửa xe vừa mở, Lâm Kiến Thành liền nhìn tôi nói: “Khanh Khanh, có chuyện gì xảy ra với con, sao không nhận điện thoại của ba, đừng nghĩ là ba không biết, ba đã nghe Tiểu Tuyền nói, con và Lý Hào Kiệt đã hòa thuận rồi, chuyện này đều là công lao của ba đó...”



Ông ta tuôn một tràng như súng liên thanh, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hào Kiệt ngồi trong xe, liền im bặt.



Tôi cũng không nói gì, trước tiên xuống xe, rồi quay sang giúp Lý Hào Kiệt



“Có chuyện gì?” Anh chống gậy đứng đó, hỏi Lâm Kiến Thành trước.



Lâm Kiến Thành nghe xong lời này, đã biết là tôi chưa nói gì, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, nói ra chuyện mình bị bệnh, mong tôi sẽ ghép tủy cho ông ta.



Có điều, ông ta chưa nói chuyện Lâm Tuyền từ chối ghép tủy.



Lý Hào Kiệt cũng không ngốc, hỏi thẳng: “Lâm Tuyền ghép tủy không thành công à?”



“Chuyện này...” Lâm Kiến Thành vừa nghe hắn hỏi đến việc này liền ấp úng.



Theo lý mà nói thì Lâm Kiến Thành là người lớn tuổi hơn, thế nhưng ông ta vừa nhìn Lý Hào Kiệt đã muốn kêu một tiếng “Tổng giám đốc Lý”, điều này đã nói lên quan hệ giữa hai người.



Bây giờ Lý Hào Kiệt hỏi ông ta, nếu ông ta nói dối mà lại để Lý Hào Kiệt biết được, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.



Vẻ mặt Lâm Kiến Thành đầy rối rắm.



“Sao vậy?” Lý Hào Kiệt tiếp tục hỏi.



Lâm Kiến Thành nhìn anh, do dự, cuối cùng nói: “Không phẫu thuật.”



“Không phẫu thuật?” Lý Hào Kiệt nghe xong, rõ ràng hơi kinh ngạc: “Lâm Tuyền là đứa con gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, theo tôi biết, cô ta còn quay về trước chúng tôi, ông không tìm cô ta, lại đi tìm bọn tôi?”



Từ lần trước tôi rời đi, đến nay đã là mấy tháng.



Lâm Kiến Thành có lẽ đã bắt đầu điều trị.



Tôi thấy trên mu bàn tay ông ta lộ ra đầy lỗ kim.



Phía trên cũng dán băng của bệnh viện, mặt trên còn rướm một ít máu.



Mà tóc của ông ta, vừa đen vừa dày, rõ ràng là một bộ tóc giả.



Lâm Kiến Thành bị Lý Hào Kiệt hỏi, sắc mặt khó coi, bối rối cả buổi, cuối cùng mới nói: “Haiz! Nuôi con gái nhiều năm như vậy, cuối cùng nuôi ra một con sói mắt trắng! Nó nói thà rằng chấm dứt quan hệ cha con, cũng không làm phẫu thuật ghép tủy!”



Nói đến đây, tôi nhìn thấy tròng trắng đục ngầu trong mắt Lâm Kiến Thành, phủ lên một tầng nước mắt.