Nhược Thủy Tạ?
Vừa nói ra ba chữ kia, tôi và Đào Nhi liền hiểu.
Không đợi chúng tôi nói, anh ta đã nói tiếp: “Tôi đã hỏi thăm bên đầu tư, họ nói giữ lại cho các cô hai căn, cho nên tôi từng nghĩ là sẽ chọn cùng với các cô, nhưng không ngờ căn nhà kia đã có người đặt cọc trước, vậy nên chúng tôi liền mua căn còn lại.”
Lúc hắn nói xong, người phục vụ đã mang rượu tới, rót vào hai ly một lần nữa.“Nếu như chúng tôi chuyển nhà qua đó, thì sau này sẽ là hàng xóm nhỉ?” Đào Nhi đã hiểu.
Ngô Tiến An gật đầu nhẹ, khoát tay nói với chúng tôi: “Tôi đi trước, đợi ngày mai thu xếp chuyện lễ cưới xong, tôi sẽ mời riêng các cô!”
Nói xong, rời đi cùng với Khương Thanh.
Bọn họ rời khỏi, tôi vô tình nhìn thấy Thiểm Thiểm lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Hạ, cái đầu tròn nhúc nhích đi qua, hôn một cái trên mặt Hạ Hạ.
Vốn sắc mặt Hạ Hạ đã bình thường được một lúc, bây giờ khuôn mặt nhỏ lại đỏ lựng như quả táo.
Lúc này, tôi nghe thấy Thiểm Thiểm nói một câu: “Không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“...”
Phòng bao không lớn, những lời này, cùng với chuyện vừa nãy, đương nhiên mọi người ngồi đây đều nhìn thấy.
Tôi không biết nói gì, nhìn Đào Nhi định xin lỗi, lại không ngờ Đào Nhi cầm ly rượu lên, cụng một cái với ly rượu đỏ nãy giờ vẫn chưa chạm vào của tôi, nói: “Nào, chị sui, uống một ly nào.”
Tôi hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó chạm ly với cô ấy: “Cụng một cái, cụng một cái.”
Đào Nhi lắc lắc ly rượu trước mặt, hỏi tôi: “Tớ uống ly rượu này, có phải xem như cuộc hôn nhân này đã định rồi đúng không?”
“Tự do yêu đương, tự do yêu đương.”
Cố Tự Minh ngồi một bên, nói.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt bên cạnh: “Anh có đồng ý không?”
Anh ngồi ở một bên, trên mặt nở nụ cười: “Vợ quyết định, anh nghe theo vợ hết.”
Anh vừa nói xong, Đào Nhi lập tức quay người sang nhìn Cố Tự Minh nói: “Nhìn ông chủ lớn người ta kìa, chuyện gì cũng nghe theo vợ, anh phải học hỏi một chút, vậy mới làm chuyện lớn được.”
“Vâng, sau này chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do vợ quyết định hết.”
Cố Tự Minh nói xong, bưng ly rượu trước mặt mình lên, mời mọi người.
Anh ta uống, Đào Nhi cũng uống.
Tôi bưng ly rượu đang chuẩn bị uống...
Đột nhiên trong dạ dày dâng lên một cơn buồn nôn.
Tôi vội vàng áp miệng vào ly rượu, chạy vào nhà vệ sinh trong phòng bao.
Vào trong, tôi lấy ly rượu ra khỏi, nhưng mà không nôn ra được thứ gì.
Loại cảm giác này, quen thuộc quá!
Không lẽ...
Khi tôi đang đoán xem chuyện gì xảy ra, cửa phòng vệ sinh mở, tôi kinh ngạc quay đầu lại, người đi vào là Lý Hào Kiệt.
Anh khóa cửa lại, vẻ mặt bình thản như thường, nhưng niềm vui sướng trong đôi mắt không che giấu được, hỏi tôi: “Thiểm Thiểm sắp được làm anh?”
Tôi hơi đỏ mặt: “Có lẽ là vậy...”
Tôi cũng không chắc chắn.
Dù sao thì nếu là viêm dạ dày các kiểu, cũng có thể xuất hiện triệu chứng buồn nôn.
“Không phải là có lẽ.” Lý Hào Kiệt chống gậy bước vào, đến sát bên tôi: “Anh có linh cảm, Thiểm Thiểm sắp làm anh trai.”
Anh nói như vậy, hơi vươn người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, hỏi: “Mang thai rất vất vả, trong mười tháng này phải làm khổ em rồi, đợi đến lúc đứa trẻ sinh ra, anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh.”
“Hả? Không cần...”
“Không sao.” Tay anh ôm lấy eo tôi: “Em luôn là sự hấp dẫn chí mạng đối với anh, anh sợ có đôi khi không khống chế nổi bản thân mình, không dùng biện pháp phòng tránh đã muốn em...”
“Không sao, em có thể dùng thuốc tránh thai, bây giờ đã có loại thuốc tránh thai dài hạn, không có tác dụng phụ, chẳng qua là...A...”
Tôi đang nói một nửa, anh đột nhiên dùng môi chặn lại.
Sau khi hung hăng xâm lược đôi môi tôi một trận, sắc mặt anh nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Không được, nghe nói thuốc tránh thai đều sẽ tổn hại cơ thể, anh không nỡ.”
“Được rồi.”
Chúng tôi đạt được thỏa thuận trong nhà vệ sinh.
Đợi đến lúc hai người từ nhà vệ sinh đi ra, Đào Nhi và Cố Tự Minh đều nhìn chúng tôi.
Nhất là Đào Nhi, trên mặt là dáng vẻ hiểu rõ, im lặng một hồi lâu, mới nặn ra hai chữ: “Đã có?”
“Chưa biết chắc.”
“Ừ.”
Tôi và Lý Hào Kiệt mở miệng cùng lúc, hai câu trả lời.
“Tớ cảm giác là có, cũng may ly rượu đó cậu không uống.” Nói xong, cô ấy lập tức trở nên lo lắng: “Có biết là mang thai mấy tháng rồi không? Gần đây không đến quán bar chứ?”
Uống rượu là thương tôn chí mạng đối với đứa nhỏ.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, cố gắng nhớ lại, hình như chu kỳ kinh nguyệt tháng này cũng đến chậm.
Còn về chuyện uống rượu...
Tôi lắc đầu: “Không uống.”
Hai chữ này vừa nói ra, Lý Hào Kiệt như trút được gánh nặng.
Thiểm Thiểm ngồi bên cạnh, nghe chúng tôi nói chuyện, lập tức phản ứng lại: “Con sắp được làm anh sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Hào Kiệt trả lời.
Thiểm Thiểm chớp mắt, nhìn bụng tôi, bàn tay nhỏ bé nắm lại, nói với dáng vẻ rất nghiêm túc: “Con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho em gái.”
“Em gái?” Tôi nhìn Thiểm Thiểm, cười nói: “Lỡ như là em trai thì làm sao bây giờ.”
Chỉ là nói giỡn, Thiểm Thiểm lại nói một cách quyết đoán: “Con không thích em trai.” Nói xong còn chèn thêm một câu: “Nhất định là em gái.”
Đào Nhi nghe Thiểm Thiểm nói xong, tiếp lời: “Người ta nói trẻ con nói mấy chuyện này rất chuẩn, không chừng thật sự là công chúa nhỏ.”
“Tớ cũng mong là vậy.”
Tôi cúi đầu, nhìn phần bụng bằng phẳng, trong lòng cũng có chút chờ mong.
Nếu thật sự là con gái thì tốt rồi.
Tiệc cưới vừa kết thúc, Lý Hào Kiệt liền đưa tôi đến bệnh viện.
Đã kiểm tra, đúng là mang thai.
Đứa trẻ được sáu tuần.
Nhìn báo cáo sức khỏe, sắc mặt người đàn ông bên cạnh nghiêm túc: “Cũng may là không uống rượu.”
“Đúng đó.” Tôi gật đầu, trong lòng cũng còn hơi sợ hãi, để làm dịu bầu không khí, tôi nói với Lý Hào Kiệt: “Em có cảm giác đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn sẽ rất thông minh, anh xem, còn chưa chào đời đã biết tự bảo vệ mình.”
Nếu không phải trước khi uống rượu đột nhiên có phản ứng, vậy hôm nay Khương Thanh kết hôn, không chừng tôi sẽ uống rất nhiều rượu.
Khi tiệc cưới kết thúc và phát hiện ra mang thai, đứa trẻ này sợ là không còn nữa.
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, đưa tay ôm eo tôi: “Bây giờ, dường như anh đột nhiên hiểu được tâm trạng của Ngô Tiến An rồi.”
“Ừ?”
“Chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút bảo vệ em, sợ em xảy ra vấn đề gì.”
Anh nói.
Ngô Tiến An che chở Khương Thanh như vậy, hôm nay trong lễ cưới, Ngô Tiến An đối với Khương Thanh gần như là một phút cũng không rời, khi thay đồ cũng muốn đứng ở ngoài giữ cửa.
Đi trên đường cũng nâng váy giúp chị ấy, sợ chị sẽ ngã.
Lúc tôi nhìn sang Lý Hào Kiệt, anh đang cúi đầu, đôi mắt dường như đang nhìn vào hai chân mình, tuy không thấy rõ vẻ mặt, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác mất mát của anh.
Tâm trạng của anh, tôi hiểu.
Tôi lập tức khoác cánh tay anh, nói: “Em cũng sinh em bé một lần rồi, có kinh nghiệm, có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình, đâu thể nào yếu ớt như vậy được.” Nói xong, tôi lại bổ sung: “Bây giờ, em cũng hiểu được tâm tình của Khương Thanh rồi.”