Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 498: Anh đã đồng ý với em thì sẽ không thay đổi




Hai chúng tôi ngẩng đầu nhìn qua cùng một lúc.



Lý Hào Kiệt nói: “Vào đi."



Cửa lại mở ra lần nữa.



Vẫn là Ngô Tiến An. . Ngôn Tình Tổng Tài



Cậu ta đứng ở cửa, trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng nói: “Là thế này, tôi vốn dự định là khi anh cả trở về thì bốn người chúng ta ăn với nhau một bữa cơm có được không? Tôi đã đặt bàn xong rồi, vừa rồi tôi quên nói."



Lý Hào Kiệt nhìn giấy tờ trước mặt một lát, hơi do dự nhưng vẫn nói: “Được thôi."



Anh đồng ý thì tôi mới nói: “Vậy bây giờ đi luôn đi."



Dù sao người nào đó còn chưa ăn cả cơm trưa nữa.



"Bây giờ à?" Ngô Tiến An đứng im tại chỗ, trong mắt đầy vẻ bát quái hỏi: “Vậy hai người không tiếp tục chuyện vừa rồi à?"




"Anh..."



"Cậu cũng đi vào đi ra hai lần thì chúng tôi còn có lòng dạ nào nữa?"



Tôi còn chưa mở miệng thì Lý Hào Kiệt đã nói trước.



Ngô Tiến An nghe xong đã bừng tỉnh hiểu ra: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trách tôi vừa rồi quên mất chuyện ăn cơm."



"Đi thôi."



Tôi vỗ một cái lên bả vai Lý Hào Kiệt.



Anh gật đầu, đầu tiên là đưa tay vào một hộc bàn lấy ra cái thứ gì bỏ vào túi, sau đó mới tiếp tục đi lấy ba toong ở bên cạnh, Ngô Tiến An nhìn thấy động tác của anh, giây lát mới phản ứng được, chạy tới đỡ anh.



Lý Hào Kiệt vịn ba toong đứng lên, Ngô Tiến An cũng hiểu rõ nên nói ngay: “Như vậy, chúng ta đổi sang một nơi riêng tư hơn để ăn cơm đi, để tôi sắp xếp lại!"



Cậu ta biết, dáng vẻ này của Lý Hào Kiệt thì đương nhiên không thích hợp lộ mặt ra ngoài.



Ngô Tiến An nói xong lại chạy ra ngoài.



Lý Hào Kiệt cũng không nhiều lời, tôi đỡ anh, nhìn cơm trưa nguội lạnh bên cạnh một lát rồi sờ bụng của anh, hơi đau lòng nói: “Sau này anh không được phép không ăn trưa, nếu không sau này mỗi trưa em đều qua đây ăn trưa với anh."



Tôi vốn chỉ muốn hù dọa anh.




Nhưng không ngờ Lý Hào Kiệt nói ngay: “Được."



Kiểu nói này có vẻ giống như là cầu cũng không được vậy.



Thấy ánh mắt anh giống như đạt được như ý, tôi tức giận hỏi: “Không phải là anh muốn lừa em đến ăn trưa với anh nên mới cố ý làm vậy chứ?"



Môi anh cong lên nở một nụ cười, bỏ một tay ra khỏi ba toong rồi ôm eo tôi, hôn một cái lên gò má, thành thật thừa nhận: “Không phải, anh thật sự quên mất."



"Thật sao?"



"Thật mà."



Tôi giả vờ tức giận nói: “Tạm thời tin tưởng anh vậy, lần sau còn phát hiện nữa thì em sẽ không đến đây nữa, tránh nhìn thấy rồi tức giận."



Lý Hào Kiệt nhìn tôi tức giận nên lập tức nói: “Anh cảm thấy mỗi ngày em đến ăn cơm với anh quá phiền toái, anh nghĩ rằng em nên suy nghĩ đến việc cũng đi làm ở đây?"



"Anh muốn khai thác em à?" Tôi nhướn mày.



Thật ra thì tôi biết chắc là anh không nghĩ như vậy nhưng vẫn cố ý hỏi.



Vẻ mặt anh trở nên hơi nghiêm túc nhìn tôi nói: “Tầng cao nhất vẫn giữ lại cho em đấy, phòng làm việc của em dời tới đây thì sẽ được miễn tiền thuê, bao điện nước, anh còn có thể in Logo của bọn em lên tường ngoài." Anh nói đến đây lại bổ sung một câu: “Lớn hơn chữ Hào Thiên cũng không sao."



"Không cần!"



Tôi từ chối theo bản năng.



Nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy lòng hơi dao động.



Thật ra trước kia chúng tôi tùy hứng chọn một một tầng lầu độc lập để làm văn phòng, vừa ở xa lại còn nợ ngân hàng không ít tiền.



Bây giờ nếu nói áp lực không lớn thì là giả.



Nếu như có thể ở Hào Thiên...



Nhưng tôi nhanh chóng vứt bỏ sự chần chờ này.



Đào Nhi bỏ sức nhiều hơn tôi trong việc thuê một tầng độc lập làm văn phòng, nếu bây giờ tôi nói phải dọn tới đây thì chắc Đào Nhi sẽ ầm ĩ với tôi.



Tôi vội vàng lắc đầu, nói tiếp: “Không được, văn phòng cũng không phải chỉ có một mình em."



Anh cũng không vội: “Không sao hết, em cứ gọi Đào Nhi đến để anh nói với cô ấy."



Lý Hào Kiệt là nhà kinh doanh nên chắc chắn rất thành thạo việc đàm phán, để anh nói với Đào Nhi thì chắc không tới ba phút là Đào Nhi có thể gật đầu.



Trong giây lát lòng tôi thật sự cũng hơi dao động.



Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ Lý Hào Kiệt đi đứng không thuận lợi, tôi rất muốn ở đây để chăm sóc anh.



Anh thấy tôi chần chờ cũng không ép buộc: “Nếu em không thích thì thôi vậy, anh đã đồng ý để lại tầng kia cho em thì chắc chắc sẽ để lại cho em."



Khi nói ra lời này, khuôn mặt anh cách mặt tôi ngày càng gần, tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.



Mặc dù không có cảm giác rõ ràng nhưng tôi vẫn đoán chắc là anh muốn...



"Anh cả, đã đặt chỗ xong, chúng ta..."



Lại là giọng nói của Ngô Tiến An.



Cậu ta nói đến một nửa thì lại nói: “Hai người tiếp tục đi, xong thì gọi tôi."



"Xong rồi!"



Cậu ta vẫn chưa ra ngoài thì Lý Hào Kiệt đã mở miệng trước.



Trong giọng nói có vẻ không được vui.



Bình thường khi đi bộ Lý Hào Kiệt dùng hai tay cầm ba toong, khi anh định đặt tay kia lên ba toong thì lại bị tôi ngăn cản.



Tôi kéo cánh tay anh nói: “Em đỡ anh đi được không?"



Anh nhìn tôi một chút, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.



Anh ngước mặt hơi mất hứng nhìn Ngô Tiến An đang lúng túng đứng ở cửa: “Sau này thu hồi quyền lợi được tự do ra vào Hào Thiên của cậu."



"Anh cả!" Ngô Tiến An lập tức nói: “Thật sự xin lỗi! Sau này trước khi vào tôi chắc chắn sẽ gõ cửa! Tôi thề!"



Lý Hào Kiệt nhìn cậu ta một cái, cũng không lên tiếng.



Coi như là đồng ý.



Ba người chúng tôi lên xe của Lý Hào Kiệt.



Bởi vì anh đi đứng không thuận lợi nên xe đang ngồi là loại xe thương vụ bảy chỗ đã được cải tạo.



Bên trong rộng rãi vô cùng.



Chúng tôi ngồi lên còn người tài xế lái xe, Ngô Tiến An chỉ đường, sau khi vòng không biết bao nhiêu đường hẻm thì cuối cùng cũng đã đến cổng một tứ hợp viện kiểu Trung Quốc(nhà xây theo kiểu bốn hướng, hướng cửa vào giữa, ở giữa không có mái).



Ngô Tiến An gọi điện thoại, cửa nhanh chóng được mở ra, tôi vốn nghĩ đây là cửa chính nhưng lại không ngờ là một lối đi thông dưới đất.



Sau khi lái xe vào là một khu để xe dưới tầng hầm.



Bên trong chỉ đậu một chiếc xe.



Chúng tôi vừa vào chưa được mấy phút thì tôi đã nhìn thấy Khương Thanh lái xe vào.



Vừa rồi Ngô Tiến An còn rất chú ý đến Lý Hào Kiệt nhưng khi nhìn thấy Khương Thanh thì chỉ gọi một câu "Tiểu Thanh Thanh!" sau đó lập tức chạy qua.



Đợi Khương Thanh xuống xe, Ngô Tiến An lập tức bắt đầu nói: “Sao em lại tự lái xe đến? Anh đã để tài xế đến đón em rồi mà? Em như vậy là..."



"Em cũng không phải con nít làm bằng sứ."



Khương Thanh nhìn Ngô Tiến An giây lát, mặc dù trên mặt có vẻ chịu thua không biết làm gì, nhưng tôi có thể cảm giác được dường như đây là kiểu chịu đựng hạnh phúc.



Chúng tôi lớn lên cùng nhau, Khương Thanh vẫn luôn lăn lộn một mình.



Không có cha mẹ, không có ai bảo vệ mình nên chị ấy đã mặc áo giáp để tự bảo vệ mình từ rất sớm, rốt cuộc bây giờ cũng có một người yêu mến, quan tâm đến mình.



Nhưng muốn chị ấy cởi bỏ áo giáp thì phải cần một khoảng thời gian.



Ngô Tiến An đỡ Khương Thanh: “Đúng đúng, anh đúng là sợ, lỡ trên đường có chiếc xe nào không có mắt hù dọa cục cưng nhỏ nhà anh thì biết làm thế nào?"



"Sẽ không có chuyện đó, con của em sẽ không yếu ớt như vậy."



Khương Thanh hờ hững nói.



Chị ấy ngẩng đầu nhìn thấy tôi và Lý Hào Kiệt, cười khanh khách nói: “Ơ kìa, đây là làm hòa với nhau rồi à, tổng giám đốc Lý, anh có biết là trong khoảng thời gian anh rời đi, suýt nữa vợ anh bị..."



"Chị Khương, cẩn thận phía trước có bậc thang!"



Tôi quyết định nhanh chóng cắt đứt lời Khương Thanh.



Còn hơi liếc mắt nhìn Lý Hào Kiệt ở bên cạnh.



Hình như vẻ mặt của anh không hề thay đổi.