Những người này tiếp xúc với Lâm Tuyền trong thời gian dài nên tất nhiên là thân thiết với cô ta.
Cô ta hỏi thăm thì mọi người đều nói ra hết.
Trên mặt Lâm Tuyền khó che giấu được nụ cười nhìn và nói với tôi bằng tiếng địa phương: “Thị trấn nhỏ này sạch sẽ mộc mạc, sao cô có thể dùng dáng vẻ kia của mình để làm ô nhiễm nơi này như vậy."
"Cái này vốn là anh ấy cho tôi."
Tôi tự giải thích cho mình.
Lâm Tuyền vẫn cứ không tin: “Cô bịa chuyện thì cũng bịa những chuyện mà người khác có thể tin chứ, ở đây ai chẳng biết tôi và cô đều bị ngăn cản ở bên ngoài, ngay cả việc cô tới đây thì anh ấy cũng không biết mà làm sao lại cho cô chìa khóa."
Trong khi nói thì ánh mắt Lâm Tuyền đầy vẻ hả hê.
Cô ta nói xong thì đúng là người xung quanh lập tức nói: “Ở chỗ này của chúng tôi có rất ít người ngoài đến đây, vẫn luôn rất an toàn, ngài cảnh sát, xin ngài dẫn cô ta về và thẩm vấn kỹ một chút."
"Đúng vậy, nếu đúng là trộm đồ thì nhanh chóng rời khỏi thị trấn nhỏ của chúng tôi, nơi này không chào đón người như vậy!"
"Đúng rồi!"
Mỗi người đều nói một lời.
Lâm Tuyền không nói gì thêm mà chỉ đứng đó nghe, trên mặt tràn đầy vẻ hả hê.
Cô ta vẫn đợi lát nữa tôi bị đưa đến đồn cảnh sát đây mà.
Tôi hơi nóng nảy: “Tôi thật sự không phải là ăn trộm, chìa khóa thật sự là anh ấy cho tôi."
"Dù anh ta cho cô thì tại sao sáng sớm cô mới ra ngoài?"
Có người hỏi.
Cái vấn đề này thật sự khó khăn, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào chỉ đứng tại chỗ lúng túng hết sức.
Nếu tôi nói mình làm như vậy chỉ vì khiến Lâm Tuyền tức giận thì cũng quá buồn cười.
Cảnh sát ở bên cạnh, nói: “Trở về đồn cảnh sát rồi hãy nói."
"Tôi..."
Khi tôi đang lo lắng không biết phải giải thích thế nào cho mình thì nghe thấy Lâm Tuyền gọi một tiếng: “Hào Kiệt."
Bởi vì cô ta dùng quốc ngữ để gọi nên trước hết tất cả mọi người đều nhìn cô ta một lát rồi lại nhìn theo ánh mắt cô ta, nhìn về phía trong bệnh viện.
Tôi cũng nhìn qua thì thấy Lý Hào Kiệt mặc quần áo thường, chống ba toong đi ra từng bước nhờ sự che chở của hai người vệ sĩ.
Ánh mắt Lâm Tuyền đầy vẻ xúc động nhìn Lý Hào Kiệt.
Nhưng theo ánh mắt xúc động của cô ta, người đàn ông bước từng bước đến đứng trước mặt tôi.
Anh nhìn người cảnh sát đang đứng bên cạnh tôi, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?"
Rất rõ ràng, những cụ già xung quanh đều lần đầu gặp Lý Hào Kiệt, nhưng nhìn thấy anh mang vệ sĩ nên cũng không ai lên tiếng.
Cảnh sát kể lại mọi chuyện cho Lý Hào Kiệt.
Vẻ mặt người đàn ông nhàn nhạt nhìn tôi rồi giải thích với người cảnh sát: “Là do tôi đi tìm viện trưởng xin chìa khóa sau đó cho cô ấy."
"Tại sao?"
Lâm Tuyền đứng ở bên cạnh là người mở miệng hỏi trước tiên.
Cô ta không nhịn được nữa, vẻ mặt tức giận và ghen tị.
Lý Hào Kiệt nhìn về phía Lâm Tuyền, dùng tiếng địa phương trả lời: “Tôi đưa cho vợ chưa cưới của mình chìa khóa mà cần phải giải thích cho một người ngoài như cô à?"
Mọi người đều nghe được những lời này.
Xung quanh, những người lúc nãy vừa nói giúp Lâm Tuyền thì lúc này đều im lặng.
Bởi vì mọi người đều không phân biệt được rốt cuộc ai đang nói dối.
Lâm Tuyền nóng nảy: “Cô ta là vợ chưa cưới của anh từ bao giờ?"
"Vẫn luôn là như vậy."
Lý Hào Kiệt nói chắc chắn.
Hai tay Lâm Tuyền siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt cô ta đầy vẻ không cam lòng nhìn tôi.
Tôi lại nói với cô ta: “Tôi đã biết chuyện con cô không phải của anh ấy từ lâu rồi."
"..."
Lâm Tuyền không nói lời nào.
Cô ta cũng không biết giải thích như thế nào.
Dường như cô ta tự biên tự diễn ồn ào ở đây lâu như vậy nhưng bởi vì tôi đến và một câu nói của Lý Hào Kiệt nên trở thành trò cười.
Khán giả xung quanh cũng biết đây là chuyện nhà, mọi người đều tản ra.
Cảnh sát cũng bỏ đi.
Trong chốc lát chỉ còn lại ba người chúng tôi và vệ sĩ của Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt hơi có vẻ không biết làm sao nhìn tôi hỏi: “Quay về à?"
"Quay về." Tôi gật đầu: “Em phải thay quần áo."
"Vậy anh quay về với em nhé!" Lý Hào Kiệt nói.
Ở bên cạnh, đôi mắt Lâm Tuyền đều đỏ lên, vẻ mặt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi liếc cô ta một cái, tôi vốn định hỏi Lý Hào Kiệt như vậy có tiện không nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tuyền như vậy thì tôi cũng không muốn hỏi, gật đầu ngay: “Vâng."
Thị trấn rất nhỏ, chỗ tôi ở cũng cách bệnh viện mấy trăm mét thôi.
Lý Hào Kiệt và tôi đi về phía đó, Lâm Tuyền cũng không đuổi theo.
Cũng đúng, cô ta vẫn cần có mặt mũi.
Tôi len lén nhìn về phía sau một chút, xác nhận Lâm Tuyền không đến mới nhẹ nhàng đỡ Lý Hào Kiệt, hỏi: “Anh đi xa như vậy không sao chứ? Có mệt mỏi không?"
Người đàn ông nhìn tôi một chút: “Ở trong lòng em, anh không bị hỏng chân thì cũng là tê liệt nửa người nhỉ?"
Tôi nghe thấy lời của anh, mất một giây để phản ứng rồi lập tức bật cười.
Lắc đầu một cái: “Không có không có, nhưng nếu anh mệt mỏi thì nói với em."
"Ừ."
Lý Hào Kiệt gật đầu một cái.
Chúng tôi rất nhanh đi tới nhà trọ của tôi, khi bước vào, Smit đang nằm nghỉ trên ghế ở tầng trệt, nhìn thấy tôi và Lý Hào Kiệt đi vào, lúc đầu anh ta hơi sửng sốt rồi hỏi: “Bạn cô à?"
"Vâng." Tôi gật đầu: “Anh ấy điều trị ở bệnh viện đằng kia, quay về với tôi một chuyến."
Phòng của tôi ở giữa lầu hai.
Thang lầu làm bằng gỗ, lại hẹp không dễ đi nên tôi sắp xếp Lý Hào Kiệt ở trên ghế dài lầu một rồi nói: “Anh ở đây đợi em, em sẽ xuống ngay."
Người đàn ông nhìn thang lầu một lát, dường như anh cũng không tự tin là mình có thể đi lên an toàn nên gật đầu một cái: “Được."
Khi tôi đi lên lầu thì nghe thấy người đàn ông nói sau lưng: “Mang cả hành lý qua ở cùng anh đi."
"Vâng."
Tôi gật đầu.
Sau khi đi lên, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xuống ngay.
Smit thấy tôi xách hành lý xuống, hỏi tôi: “Muốn trả phòng à?"
Tôi gật đầu.
Anh ta cũng không nói nhiều, tính tiền phòng rồi trả tiền thừa cho tôi.
Ở trên đường, tôi kéo vali hành lý, Lý Hào Kiệt nhìn rồi nở một nụ cười khổ: “Anh cũng thật thất bại, bây giờ ngay cả hành lý đều không thể xách giúp vợ."
Lời nói của anh làm tôi hơi sửng sốt, sắc mặt hơi đỏ lên.
Người đàn ông đưa người qua, hôn một cái lên má tôi: “Sẽ khỏe nhanh thôi, bác sĩ đã bảo chúng ta nên vận động nhiều một chút sẽ giúp ích cho việc hồi phục."
Nghe được lời nói của anh làm gò má tôi không kìm được trở nên đỏ hơn.
Tôi và Lý Hào Kiệt ở cùng một nơi trong thị trấn nhỏ.
Trong lúc ở chung, gần như mỗi đêm Lý Hào Kiệt đều giả vờ dùng lý do giúp chân khôi phục để ép buộc bắt nạt tôi.
Thường xuyên lăn qua lăn lại đến nửa đêm, buổi sáng anh đi làm vận động trị liệu lúc nào tôi cũng mệt mỏi không biết.
Nửa tháng sau, chân Lý Hào Kiệt đã khôi phục rõ ràng, không cần ba toong thì anh cũng có thể đi một đoạn rất ngắn.
Hôm qua, sau ngày cuối cùng huấn luyện vận động trị liệu, bác sĩ phòng phục hồi chức năng nói là anh có thể trở về nước, phần vận động trị liệu còn lại cũng có thể làm trong nước.
Sau khi lấy được tin tức này, Lý Hào Kiệt lập tức mua vé máy bay hôm đó.
Trở về thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp lên đường.
Tối thứ hai, tôi và Lý Hào Kiệt đi máy bay về đến sân bay thành phố Vĩnh An.