Tôi cầm đũa ăn một miếng cơm rồi mới nói: “Tối hôm nay em phải ra ngoài, sau này mỗi buổi tối em đều đến tìm anh còn ban ngày em muốn đi ra ngoài."
"Tại sao?"
Lý Hào Kiệt nghe vậy cảm thấy hơi khó hiểu hỏi.
Tôi cười ha hả: “Không nói cho anh biết! Dù sao anh đừng để ai biết là em đã đến đây."
Mặc dù tôi không nói nhưng Lý Hào Kiệt thông minh như vậy chỉ nhìn vẻ mặt của tôi rồi nói ngay: “Em không muốn để cô ta biết à?"
Tôi gật đầu.
Nếu Lâm Tuyền nhọc lòng biễu diễn như vậy thì tất nhiên không thể để cho cô ta diễn vô ích.
Người đàn ông gật gật đầu.
Nhưng lúc rời đi tôi không trèo tường nữa mà Lý Hào Kiệt tìm người làm cho tôi một chiếc chìa khóa cửa sau để sử dụng lâu dài.
Tôi rời đi bằng cửa sau.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi ra cửa bệnh viện như mọi ngày.
Hôm nay, Lâm Tuyền mặc một bộ váy dài gần đến gối màu xanh trắng đan xen nhau.
Cô ta ngồi ở phía đối diện bên kia đường, si ngốc nhìn về cổng bệnh viện.
Khi tôi đi ngang qua, Lâm Tuyền nâng lên mí mắt nhìn tôi có vẻ khinh thường nói: “Tôi tưởng là cô đã bỏ đi rồi!"
"Không nha."
Trong quán này mỗi cái bàn được xếp hai chiếc ghế nên tất nhiên tôi ngồi ở đối diện cô ta.
Lâm Tuyền ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, trên mặt có vẻ hơi đau buồn: “Cô không thể nhường anh ấy cho tôi à?"
"Ai?"
Tôi cố ý hỏi như vậy.
Dường như cô ta sững sờ vì câu hỏi của tôi nhưng tôi lại trả lời rất nhanh: “À, Hào Kiệt hả, tất nhiên là không được, con trai tôi cũng cần cha mà!"
Kể từ khi tôi biết cô ta đang lừa gạt mình thì trong lòng tôi không còn nặng nề.
Cũng ứng phó với cô ta rất tự nhiên.
Sắc mặt Lâm Tuyền trở nên rất khó coi, hình như cô ta không ngờ sau mấy ngày thái độ của tôi không hề nhường nhịn mà ngược lại muốn tranh đoạt với cô ta.
Cô ta liếc tôi một cái: “Mẹ cô cướp đàn ông của mẹ tôi, cô cũng giành với tôi? Đây là truyền thống của nhà cô nhỉ?"
Nhưng lúc này cô ta nói về mẹ tôi thì tôi cũng không nổi giận mà ngồi dựa lưng vào ghế nhìn cô ta: “Làm phiền cô nên hiểu rõ là ba cô lừa gạt mẹ tôi, nói thẳng ra mẹ cô không có bản lĩnh nên không giữ được người đàn ông của mình mà để ông ta đi ra ngoài gieo tai họa cho người khác."
"Cô..." Lâm Tuyền tức giận nói: “Mẹ mình quyến rũ người đàn ông khác mà còn nói lý à?"
"Gì chứ, nếu như mẹ tôi biết ba cô là người có vợ thì sao có thể qua lại với ông ta, đâu phải là đàn ông trên thế giới này đều chết hết."
Tôi biết, kể ra thì Lâm Kiến Thành là người làm sai trong chuyện này.
Theo góc độ nào cũng có thể thấy Mưu Lan Tích và Cung Vân đều là người bị hại.
Lâm Tuyền im lặng siết chặt túi xách trong tay, cô ta chỉ lặng lẽ cầm ra tấm hình kia, đặt trong tay vuốt ve.
Tôi thấy cô ta như thế chứ không nổi giận như trước đây thì hơi nhíu mày nói: “Không cần bàn cãi, tình huống của chúng ta khác mẹ chúng ta."
Lâm Tuyền không ngẩng đầu chỉ nói: “Tôi thấy đúng là khác nhau."
"Từ trước đến giờ Hào Kiệt không phải người đàn ông của cô." Tôi nhìn về phía Lâm Tuyền: “Tôi đã cứu mạng Lý Hào Kiệt."
"Cái gì?"
Rốt cuộc Lâm Tuyền dừng lại động tác trên tay và ngước mặt nhìn tôi.
Tôi kể cho cô ta nghe chuyện năm đó.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Tuyền cực kỳ xấu.
Tôi vẫn nói tiếp: “Cho nên tôi bước vào cuộc sống của anh ấy không hề muộn hơn cô bao nhiêu, hơn nữa sự xuất hiện của tôi hết sức quan trọng."
Dường như Lâm Tuyền nghĩ đến cái gì, khóe miệng cô ta nở một nụ cười chế giễu: “Vậy thì sao, bây giờ chúng ta đều có con với anh ta."
"Có đúng không?" Tôi nhìn về phía Lâm Tuyền: “Sao cô chắc chắn con của cô là của anh ấy, dù sao cô có nhiều người đàn ông như vậy, có khi cô cũng không biết mình trúng giải của người đàn ông nào..."
"Cô đừng nói bậy!" Hành động của Lâm Tuyền vào lúc này chính là điển hình của việc xấu hổ biến thành tức giận.
Việc này cũng chứng minh Lý Hào Kiệt không lừa tôi.
Tôi cười một tiếng, đứng dậy: “Tôi về trước, cô Lâm cứ thong thả đợi nhé."
Nói xong, tôi lập tức rời đi.
Gần như mỗi đêm tôi đều đi từ cửa sau vào gặp Lý Hào Kiệt.
Khi gặp mặt trừ trò chuyện thì nhiều lúc chính là xảy ra quan hệ với anh.
Mấy ngày nay dường như chúng tôi hoàn toàn bị giác quan điều khiển, hoạt động không biết mệt mỏi.
Mãi đến ngày thứ tư, có lẽ vì mấy ngày trước quá buông thả nên hôm nay sau khi xong việc tôi lại nặng nề ngủ quên trong ngực người đàn ông kia.
Khi tôi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Tôi cầm điện thoại di động lên, đã hơn sáu giờ theo giờ địa phương.
Thời gian này trong trấn nhỏ vẫn chưa ai tỉnh dậy.
Tôi muốn rời giường nhưng Lý Hào Kiệt ôm eo tôi, giọng nói hơi có vẻ tùy hứng: “Em ở lại đây đi, đừng ầm ĩ với cô ta."
"Mấy ngày nữa nhé." Tôi nói xong xoay người đặt một nụ hôn lên trán người đàn ông.
Đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Đúng thật dù là bảo vệ hay bác sĩ trong bệnh viện đều chưa đi làm.
Cả bệnh viện trống rỗng.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cầm chìa khóa đi thẳng ra cửa sau.
Kết quả, tôi mới vừa mở cửa đi ra ngoài, đang muốn khóa cửa đã nghe phía sau có người dùng tiếng địa phương hỏi tôi: “Cô là ai?"
Tôi sợ hết hồn!
Xoay người thì lại thấy sau lưng mình là bà cụ thường xuyên nói chuyện trời đất với Lâm Tuyền ở cổng bệnh viện.
Bà ta nhận ra tôi, lại nhìn cánh cửa đằng sau tôi một lát rồi hơi có vẻ không thể tưởng tượng hỏi: “Sao cô lại có chìa khóa nơi này?"
"Tôi..."
Tôi hơi chần chờ, còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào thì bà cụ đã đi nhanh đến trước mặt, nắm một cánh tay tôi nói: “Cô trộm đồ đúng không? Đến đồn cảnh sát với tôi!"
"Không phải, không phải!"
Tôi bị dọa sợ, không ngờ tình hình sẽ mở rộng theo hướng này.
"Phải không?" Bà cụ nhìn tôi: “Vậy cô lén lén lút lút làm gì ở đây? Còn nữa, sao cô có chìa khóa nơi này?"
Khi bà cụ đang hỏi tôi thì xung quanh cũng có người đi ngang qua.
Mọi người đều vây quanh, nhao nhao hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Bà cụ kể lại chuyện vừa rồi và nói rằng nghi ngờ tôi là ăn trộm.
Ở thị trấn nhỏ này, đa số là ông lão về hưu không có chuyện gì làm, vừa nghe thấy là tôi vào bệnh viện trộm đồ thì lập tức kích động, đều vây xung quanh đòi đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Tôi bị bọn họ kéo đi đến đồn cảnh sát.
Trong thị trấn nhỏ chỉ có một đồn cảnh sát cách bệnh viện không xa.
Lúc này đã có người đi gọi cảnh sát.
Khi chúng tôi đến gần cửa thì đã có một người dẫn cảnh sát đến.
Sau khi tới, cảnh sát lập tức hỏi tôi một số tình huống của mình rồi lại hỏi: “Sao cô có chìa khóa cửa sau."
Tôi hơi chần chờ, nói cho họ biết sự thật là Lý Hào Kiệt đưa cho tôi.
Kết quả, tôi vừa mở miệng thì bà cụ phát hiện ra tôi đầu tiên đã nói: “Không thể nào, hằng ngày cô ta và Lâm đều đợi trước cổng bệnh viên nhưng từ trước đến giờ đều không được phép tiến vào bệnh viện, sao anh ta có thể cho người này chìa khóa cửa sau, rõ ràng là cô ta đang nói dối."
"Có đúng là như vậy không?" Cảnh sát hỏi tôi.
Trong chốc lát tôi vô cùng hối hận.
Cảm thấy như mình đã đào một cái hố to tự chôn mình.
Khi mọi người xung quanh tranh cãi thì Lâm Tuyền cũng tỉnh dậy.
Cô ta xinh đẹp mềm mại đi ra phòng của mình rồi nhìn chúng tôi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Từ vẻ mặt xem kịch vui của cô ta, tôi biết chắc là vừa rồi cô ta đã ngồi ở bên trong nghe được một lúc, bây giờ cũng đã biết chuyện gì xảy ra.