Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 477: Con tôi, chính là Mạng sống của tôi




Suy nghĩ trong lòng tôi thoáng chốc đã bị cô ta vạch trần.



Cũng đúng, người phụ nữ có thể ở cạnh Lý Trọng Mạnh lâu như vậy, chắc chắn không tầm thường.



Tôi cũng không giấu diếm, ngồi đó nói: “Cô Mộc, đúng vậy, tôi tới tìm cô, là có chuyện muốn nhờ.”



Tôi cũng hiểu rõ, cho dù là Mộc Lan hay là Lý Trọng Mạnh, đều là người thông minh.



Không ai ngốc cả, không thể nào để bị tôi lừa gạt mà không biết gì.



Mộc Lan nghe tôi nói vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Nói đi, có chuyện gì.”



“Tôi hy vọng cô và bác sĩ Lý có thể quay lại với nhau.”



Tôi nói thẳng mục đích cuối cùng của mình.




Mộc Lan nghe tôi nói xong, lúc đầu sững sờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Anh ấy một lòng yêu cô, giờ cô lại đến đây nói với tôi như vậy, hình như có hơi kỳ lạ?”



“Không phải, Lý Trọng Mạnh ở trước mặt tôi, không cương nổi.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Đều là phụ nữ lớn tuổi rồi, mấy chuyện này cũng không cần phải ngại ngùng gì.



Mộc Lan nghe tôi nói như vậy, hơi sửng sốt.



Tôi tự giễu mà cười: “Cô nên biết, nếu như anh ta yêu tôi, tôi nằm ở trước mặt anh ta, chỉ cần đụng chạm một chút thì phải có phản ứng, thế nhưng anh ta không có, còn cần tôi phải giúp anh ta.” Sợ Mộc Lan hiểu lầm, tôi nhanh chóng nói: “Có điều, tôi và bác sĩ Lý từ đó đến giờ, không có thật sự quan hệ.”



“Không có?”



Dường như Mộc Lan đã thật sự bị lời tôi nói làm kinh ngạc, cô ta rõ ràng không tin: “Sao có thể chứ, cô đã ở bên anh ta từ lâu rồi mà?”



“Đúng vậy, nhưng thật sự không làm gì hết.” Lúc trước tôi đã nói chuyện này chính là điều kiện tiên quyết, tôi nói xong, mới kể tiếp với Mộc Lan: “Hơn nữa cô cũng thấy đó, tôi không thương anh ta, cũng không có cảm tình với anh ta. Sở dĩ tôi vẫn còn dây dưa với anh ta, là bởi vì chỉ có ở bên anh ta thì con trai tôi mới có thuốc giải của virus.”



“Cái gì?”



Mộc Lan nghe tôi nói xong, miệng hơi há hốc, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi.



Nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng tôi dấy lên hi vọng, nói tiếp: “Anh ta tiêm vào lúc nào thì tôi không biết, nhưng con virus này khiến con tôi sốt cao mười ngày không dứt, tôi không còn cách nào mới phải cầu xin anh ta, anh ta đưa ra cho tôi hai lựa chọn, một là tôi mang thai, hai là tôi gả cho anh ta.”




“Vậy cô chọn thế nào?”



Vẻ mặt Mộc Lan rõ ràng trở nên hồi hộp hơn bởi lời nói của tôi.



Tôi cười khổ một cái: “Tôi chưa có chọn, anh ta cho tôi thời gian suy nghĩ, hơn nữa còn đưa tôi một loại thuốc, một lần uống có thể hạ sốt hai tuần, nhưng mà loại thuốc này dùng đến lần thứ tư sẽ gây ra tính kháng thuốc, con tôi đã dùng đến lần thứ ba rồi.” (dùng đến lần thứ tư thì có thuốc giải cũng vô dụng)



Mộc Lan nghe tôi nói xong, mi mắt rủ xuống, im lặng không nói, dường như là đang suy tính chuyện gì.



Tôi cũng không nói tiếp, cầm ly trà hoa quả trước mặt uống một ngụm.



Chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.



Đợi đến lúc tôi bỏ ly trà xuống, Mộc Lan mới mở miệng: “Không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng mà trái tim anh ấy giờ đã không còn ở chỗ tôi nữa, sống chết của tôi, có lẽ anh ấy cũng không quan tâm đến.”



“Không phải.” Tôi nhìn Mộc Lan, nói một cách kiên định: “Trong lòng anh ta còn có cô, chẳng qua là anh ta không để ý đến, hoặc là... anh ta tự lừa mình dối người. Thứ anh ta cần, là một quá trình nhận rõ sự thật.”



“Thật sao?”



“Cô biết không? Lần trước khi tôi đến lấy thuốc, anh ta đã cởi quần kêu tôi giúp anh ta, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của cô, anh ta lại để tôi rời khỏi.”



Tôi nghĩ, chỉ việc này đã đủ nói rõ mọi thứ.



Mộc Lan nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp lộ rõ sự phức tạp: “Thật sao?”



Tôi gật đầu.



Cô ta rất thông minh, đương nhiên biết chuyện này thể hiện điều gì.



Mộc Lan vuốt cằm: “Nhưng mà, như vậy cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ vì tôi mà nhượng bộ.”



“Tôi biết chứ.” Tôi cười khổ một cái: “Thật xin lỗi, thật ra tôi đã nói chuyện cô bị bệnh cho anh ta biết. Tôi mong anh ta có thể vì chuyện của cô mà nhìn rõ lòng mình, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy. Con của tôi, chính là mạng sống của tôi.”



Mộc Lan nhìn tôi, không nói một lời



Toàn bộ studio chỉ còn lại một khoảng không vắng lặng.



Tôi nói lại một lần nữa: “Thật xin lỗi, rõ ràng là tôi đang lợi dụng cô.”



Mộc Lan nghe tôi xin lỗi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi cười cười: “Nếu như kết quả là anh ấy sẽ vì tôi mà buông tha cô, ở lại bên cạnh tôi, như vậy, tôi bằng lòng bị cô lợi dụng.”



Mộc Lan ngẩng đầu, nhìn một phòng toàn áo cưới: “Tôi làm ra nhiều áo cưới như vậy, dẫn bước nhiều cô dâu như vậy, nói không muốn kết hôn là giả, thế nhưng tôi độc thân đến cái tuổi này, chẳng qua chỉ có một hy vọng, có thể gả cho một người là anh ấy mà thôi.”



“Tôi hiểu mà.”



Tôi đương nhiên hiểu rõ.



Tôi cũng như thế, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, chẳng qua chỉ hy vọng được gả cho Lý Hào Kiệtmà thôi.



Chỉ có điều nguyện vọng này có thể thực hiện được hay không, còn phải xem lần này đây.



Mộc Lan lại rót thêm một ít trà hoa quả, nói: “Tôi sẽ liên lạc với anh ấy...”



“Không cần.” Tôi nhanh chóng nói: “Cô chỉ cần chờ anh ta là được rồi, tôi nghĩ... anh ta sẽ phải liên lạc với cô.”



Nếu như Mộc Lan chủ động, như vậy thì quá lộ liễu.



Đây là một canh bạc.



Cược xem Lý Trọng Mạnh yêu Mộc Lan nhiều đến bao nhiêu.



Nếu như thua, tôi cũng không còn cách nào khác.



Tôi vừa nói, Mộc Lan đã hiểu ý, gật đầu nhẹ: “Được, tôi hiểu rồi.” ---



Ba ngày sau khi gặp mặt Mộc Lan, tôi nhận được tin nhắn của Mộc Lan, cô ta nói: [Anh ấy hẹn gặp tôi, sau khi gặp mặt, tôi sẽ cho cô biết kết quả.]



Tôi biết rõ, người đó đương nhiên là Lý Trọng Mạnh.



Lo lắng trong lòng tôi rốt cuộc tiêu tan một ít.



Nếu như hai người gặp mặt, có lẽ sẽ nói ra rất nhiều chuyện.



Tôi gửi cho Mộc Lan hai chữ: [Cảm ơn.]



Chỉ tiếc, lần đó Mộc Lan nhắn tin cho tôi, từ đó về sau cũng không thấy cô ta chủ động liên lạc lại nữa.



Trong lòng tôi hơi bất an.



Chớp mắt, đã đến lúc tôi phải gặp Lý Trọng Mạnh để lấy thuốc lần thứ tư.



Lần này, chính là lần cuối cùng.



Đến ngày đó, tôi lái xe đến bệnh viện Trọng Mạnh, tiến vào tòa nhà hành chính.



Tòa nhà hành chính ngày hôm nay cũng giống như trước, trên hành lang trống trải không có một bóng người.



Tôi lên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Lý Trọng Mạnh đã nghe thấy tiếng cãi nhau vô cùng lớn.



Tôi lắng nghe một chút đã nhận ra, âm thanh này là từ phòng làm việc của Lý Trọng Mạnh truyền đến.



Văn phòng của anh ta cách âm cũng không tốt.



Tôi đi về phía đó, chợt nhận ra, đây là giọng phụ nữ.



Hơn nữa còn rất quen thuộc.



Tôi lại lắng tai nghe kỹ, chợt nghe ra, chủ nhân của giọng nói này là ------ Lâm Tuyền.



Lâm Tuyền quen biết Lý Trọng Mạnh, chuyện này tuy là tôi không biết rõ, nhưng cũng đoán được từ lâu.



Tôi đứng nghe ở cửa.



“Anh nói không giữ lời, cũng đừng trách tôi không nể mặt!” Giọng Lâm Tuyền từ cửa phòng làm việc của Lý Trọng Mạnh truyền ra.



Chuyện gì đây? Sao hai người họ lại cãi nhau?



Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ.