Là giọng của La Anh Kiệt.
Tôi nhớ lại thật cẩn thận giọng nữ vừa rồi một chút, thì nhận ra đó là giọng của Lý Thục Bạch.
Thật ra tôi vốn chẳng thích nghe lén, nhưng mà, vì đối phương là hai người nọ, tôi nhịn không được nên đứng thêm một lát.
Chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng nói đầy thẹn thùng của Lý Thục Bạch: "Nhưng mà anh khép cửa hở thế này, nhỡ may tí nữa người khác tưởng bên trong không có ai, trực tiếp đi vào..."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"Vậy em gọi lớn một chút đi, để bọn họ biết bên trong có người." Giọng nói của La Anh Kiệt xen lẫn tiếng thở dốc.
Hai người đang làm chuyện gì, chả cần nói cũng biết.
Trong lúc nhất thời, tôi nghĩ, rốt cuộc thì La Anh Kiệt có thù sâu hận lớn gì với nhà họ lý.
Ngay cả người như Lý Thục Bạch, có khi còn lớn hơn cả mẹ anh ta, cũng xơi được...
Từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng xen lẫn mấy câu kiểu "Giỏi quá", "Tuyệt quá", "Lần đầu có cảm giác như thế" của bà ấy.
Tôi đứng bên ngoài nghe còn thấy đỏ mặt.
Không cần nhìn cảnh bên trong cũng có thể tượng tượng ra được.
Cuối cùng, tôi thật sự không nghe nổi nữa, nên rời đi.
Vừa về đến sảnh tiệc rượu, tới cửa, tôi đã nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, nhìn thấy tôi, anh ta bước nhanh đến, hỏi: "Sao vậy? Đi đâu đấy?"
Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông này rất bình tĩnh, nhưng tôi biết, anh ta biết rõ tôi đã đi đâu.
Thấy mặt tôi ửng đỏ, lại hỏi: "Sao mặt lại đỏ như thế, có phải không thoải mái không?"
Nói xong, đưa tay sờ sờ gò má của tôi.
Nhiệt độ tay của anh ta rất thấp, sờ lên mặt của tôi có chút lạnh lẽo.
"Đâu có đâu có." Tôi xua tay áo, cũng không tính giấu diếm, ngẩng đầu nói với Lý Trọng Mạnh: "Tôi nghe thấy La Anh Kiệt với chị anh ở phòng mẹ và bé..."
Nói đến đây, tôi cũng không nói tiếp nữa.
Lý Trọng Mạnh nghe thế, nheo mắt nhìn tôi, trong đôi mắt dài hẹp mang theo chút mập mờ, thò tay ôm ấy eo tôi: "Không ngờ em còn thích như thế?"
"Không phải." Tôi vội xua tay: "Em nghe tiếng bà ấy thét lên, tưởng là xảy ra chuyện, vội đi tới, không ngờ lại..."
Lý Trọng Mạnh nghe thế, cúi người nói bên tai tôi: "Không cần giải thích, nếu em thích thì ngày nào đó chúng ta cũng có thể thử..."
"Không cần!"
Tôi dứt khoát từ chối.
Ừm, tôi cảm thấy đàn ông và phụ nữ nắm trọng điểm không giống nhau lắm.
Tôi nói chuyện này ra vốn chẳng phải ý này.
Thấy tôi đỏ mặt, Lý Trọng Mạnh cong môi cười: "Được rồi, đùa em thôi."
Tôi cúi đầu, lúc này lại hối hận vì đã nói chuyện này với anh ấy.
Lý Trọng Mạnh nhìn đồng hồ: "Mệt không? Chúng ta rời đi trước đi."
"Được."
Tôi gật nhẹ đầu.
Lúc chúng tôi đi ra ngoài, thật là đúng lúc, gặp ngay Lý Thục Bạch và La Anh Kiệt.
Bà ấy mặc bộ lễ phục trễ ngực, có tới ba bốn chỗ lộ ra ngoài đều có dấu hôn hết sức rõ ràng.
Tóc cũng có chút lộn xộn.
Mà đứng bên cạnh, La Anh Kiệt lại là dáng vẻ của một công tử văn nhã, bộ đồ vest màu bạc lẳng lơ chẳng có chút xốc xếch nào, áo sơ mi trắng bên trong cũng chỉnh chỉnh tề tề, hình như chẳng có chút vết son nào cọ lên.
Đoạn tình cảm này sẽ có cái kết thế nào, tôi đã nhìn ra rồi.
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì tới tôi, tự nhiên tôi cũng sẽ không quan tâm.
Nhìn thấy hai người, Lý Trọng Mạnh mở miệng trước: "Chị, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, chị nên hiểu rõ vị trí của bản thân, đỡ phải bị người khác lừa còn không biết."
Thật ra, tôi thấy những gì anh ta nhắc nhở Lý Thục Bạch là rất đúng.
Bây giờ, bộ dạng của bà ấy y như bị tiểu bạch kiểm lừa vậy.
Lý Thục Bạch nghe xong, vẻ mặt lập tức không vui, thẹn quá thành giận nói: "Chuyện của tao, lúc nào thì cần một người ngoài như mày quan tâm, đừng tưởng rằng mình treo họ Lý thì xem mình như người nhà họ lý, tự quan tâm chính mình đi!"
Nói xong còn liếc Lý Trọng Mạnh một cái.
Nếu là trước kia, tôi có thể sẽ tỏ vẻ tức giận vì anh ta, nhưng giờ thì tôi sẽ không.
Lý Trọng Mạnh là một kẻ giết người không nhả xương, Lý Thục Bạch chỉ được lợi ngoài miệng thôi, sợ là sau này sẽ ăn khổ.
La Anh Kiệt đứng bên cạnh cong môi cười, dường như một màn này là thứ anh ta muốn nhìn thấy.
Vì thế, anh ta còn đặc biệt ôm lấy bà ấy: "Em Bạch, đừng nóng giận, giận sẽ không đẹp đâu."
Lý Thục Bạch nghe thấy câu nói như dỗ trẻ con của anh ta, vậy mà cúi đầu, thật sự không nói nữa.
Ngay cả vẻ mặt cũng thu lại.
Tôi không lời nào để nói.
Vì không muốn để cho La Anh Kiệt có không gian phát huy, tôi lôi kéo Lý Trọng Mạnh, nói: "Đi thôi."
"Được." Anh ấy đáp lại rất dịu dàng.
Vào ngày hôm sau sau khi Tôi và Lý Trọng Mạnh cùng tham dự tiệc rượu, gặp được La Anh Kiệt và Lý Thục Bạch, tôi liền nhận được điện thoại của Lưu Thục Huệ.
Dì hẹn chiều nay gặp nhau ở quán cà phê.
Dì ấy không đi làm, may mà công việc của tôi cũng khá tự do, nên đồng ý.
Trước giờ hẹn nửa giờ, tôi rời đi phòng làm việc đi tới quán cà phê.
Lúc tôi đến, Lưu Thục Huệ đã đến rồi.
Lúc tôi đi tới, dì ấy đang chơi điện thoại. Lúc tôi ngồi xuống, dì ấy cũng bỏ di động xuống, ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất kém.
Lưu Thục Huệ nhìn tôi, có chút không vui mở miệng: "Sa Điệp, rốt cuộc cô đang làm cái gì?"
Tôi có hai cái tên, trong nhà họ lý, có người gọi tôi là Sa Điệp, có người thì gọi Tống Duyên Minh.
Tôi đều đáp lại tất cả.
Tôi nhìn Lưu Thục Huệ, nói: "Dì ơi, chuyện này, cháu có nỗi khổ tâm riêng của mình."
"Nỗi khổ tâm?" Lưu Thục Huệ nghe tôi nói ba chữ này, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt: "Nỗi khổ tâm của cô là gì? Là cảm thấy chân của Kiệt không tốt, không sinh hoạt vợ chồng được, không thỏa mãn được cô, làm lỡ cô đúng không?"
"Không phải."
"Không phải? Không phải cái quái gì! Cô đừng tưởng rằng tôi không ở trong nước một thời gian dài thì không biết có chuyện gì xảy ra!" Lưu Thục Huệ trừng hai mắt nhìn tôi, nói tiếp: "Trước kia có một cô gái tuôn ra một video của Lý Trọng Mạnh và một người phụ nữ, nhìn được gì của Lý Trọng Mạnh cũng nhìn rồi, thế là cô liền chướng mắt Kiệt nhà chúng tôi đúng không?"
Tôi lúng ta lúng túng nhìn Lưu Thục Huệ.
Ngồi một hồi lâu mới kịp phản ứng là dì ấy đang nói gì.
Trong lúc nhất thời tôi cũng chẳng biết đáp sao nữa, lúng túng hơn nửa ngày mới mở miệng: "Dì à, thật không phải thế."
"Chứ là cái gì?"
Tôi do dự một chút, cảm thấy chuyện này, có lẽ thêm một người giúp tôi thì càng tốt, tôi mới nói: "Là bởi vì tính mạng của con trai con đang nằm trong tay Lý Trọng Mạnh, con không thể không quen anh ta."
"Là ý gì?" Lưu Thục Huệ tỏ rõ vẻ không tin.
Tôi tỏ rõ thái độ của mình trước: "Dì ơi, từ đầu tới cuối người con yêu đều là Lý Hào Kiệt, đối với Lý Trọng Mạnh, có lẽ con từng rung động, muốn cùng anh ta bên nhau nhưng người con yêu vẫn luôn là Lý Hào Kiệt."
Nghe tôi nói thế, vẻ mặt Lưu Thục Huệ mới có chút xoa dịu.
Dì ấy cầm lấy ly cà phê trước mặt, uống một ngụm rồi hỏi: "Vậy chuyện ngày hôm qua là như thế nào?"
Tôi cười gượng: "Dì à, nếu như con nói, Lý Trọng Mạnh bỏ một loại virus vào cơ thể của con con mà chỉ có anh ta mới có thuốc giải, dì tin không?"
"Cái gì?"
Trên mặt Lưu Thục Huệ tràn đầy vẻ kinh ngạc!