Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 471: Anh đoán, chắc hẳn tiểu kiệt chưa từng trải qua chuyện này




Cơ thể tôi cứng ngắt, nhắm chặt mắt lại, bộ dáng thấy chết không sợ.



Không làm sao?



Chuyện này, nói cho cùng vẫn là chạy không thoát, có lẽ anh ta đối với tôi không có bao nhiêu chấp niệm, chẳng qua lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng chưa ngủ, có chút không cam lòng sao?



Nếu như thế này cũng tốt.



Chỉ cần Thiểm Thiểm khỏe mạnh là tốt rồi.



Còn Lý Hào Kiệt, khả năng điều tiết của anh ấy mạnh như vậy, có lẽ dù không có tôi, anh ấy vẫn tốt.



Tôi nhắm mắt lại, nghĩ ngợi lung tung.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Nhưng lúc tôi phản ứng lại, mới ý thức được, tay của đàn ông đã rút ra ngoài, dường như cũng không có thêm hành động nào.



Chuyện gì vậy?




Có phải lương tâm của anh ta trỗi dậy, hoặc là...



Lúc tôi nhắm mắt lại, đang suy đoán lung tung, liền nghe thấy đỉnh đầu vang lên giọng nói của người đàn ông, "Em tới trước."



“Cái gì?”



Tôi sững sốt, mở mắt ra.



Nhìn thấy người đàn ông đang quỳ trên người tôi, hai tay đặt trên dây thắt lưng, ấn xuống cái móc khóa, chỉ nghe một tiếng tiếng động rất nhỏ, vốn dĩ đang vội cởi ra, lại có chút buông lỏng.



Người đàn ông nhẹ nhàng rút ra, toàn bộ dây thắt lưng được tháo ra, vật phía dưới cũng được thả lỏng không ít.



Rất miễn cưỡng treo ở nơi đó.



Lý Trọng Mạnh cúi đầu nhìn tôi, khóe mắt mang theo nụ yếu ớt: "Tiếp theo, tự em tới."



Tôi nhìn ra, chỗ khóa kéo của người đàn ông có chút phồng lên, chứng minh anh ta căn bản đối với tôi không có phản ứng quá lớn.



Lúc này tôi không khỏi nghĩ tới Lý Hào Kiệt.



Trước kia Lý Hào Kiệt từng nói với tôi, nhìn thấy tôi liền nghĩ muốn phát sinh quan hệ, tất cả lý trí đều là giả.



Mà Lý Trọng Mạnh đối với tôi không có phản ứng nào, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chứng minh, anh ta đối với tôi không có cảm tình sao.



Ánh mắt tôi dừng ở lại chỗ đó, mở miệng: "Lúc này rồi, anh không có bất kỳ phản ứng nào, chẳng lẽ còn không phải do anh đối với tôi không có tình cảm nào sao? Tại sao phải miễn cưỡng?"



"Không miễn cưỡng." Người đàn ông nhìn tôi, giọng điệu ôn hòa: "Anh đoán, chắc hẳn tiểu kiệt chưa từng trải qua chuyện này."




Tôi biết anh ta nói đến việc tôi giúp anh ta.



Thật ra thì từng có.



Chẳng qua tôi cũng sẽ không nói với Lý Trọng Mạnh.



Con ngươi tôi rủ xuống:"Cũng phải, bác sĩ Lý có nhiều phụ nữ như vậy, thêm tôi nữa cũng không thiệt thòi gì."



"Không, em với bọn họ không giống nhau, em là độc nhất vô nhị."



Lý Trọng Mạnh duy trì cái tư thế kia không nhúc nhích.



Tôi ngước mắt nhìn Lý Trọng Mạnh đang quỳ trên người tôi: "Bây giờ Thiểm Thiểm lại phát sốt rồi, nhưng chuyện mang thai cũng không phải một sớm một chiều là có thể có được, hơn nữa tôi lớn tuổi, cơ thể không được như lúc còn trẻ, cũng có thể mấy năm nữa cũng không thể mang thai được."



Chuyện này nhất định phải nói trước.



Tôi cũng không thể hồ đồ ngủ với Lý Trọng Mạnh, kết quả lại không được gì.



Lý Trọng Mạnh nghe, khẽ gật đầu suy nghĩ một chút nói: "Thuốc này, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống 4 lần, sau đó sẽ gây ra tính kháng thuốc, nếu như lúc đó em vẫn chưa mang thai, vậy em nên cân nhắc đến chuyện gả cho anh."



Bốn lần, cũng chính là hai tháng.



Bây giờ đã uống một lần rồi, còn có ba lần, cũng chính là một tháng rưỡi.



Chuyện mang thai này, trước giờ vẫn vậy, lúc muốn có, rất lâu cũng không có được, lúc không muốn có, thì một lần đã trúng.



Tôi suy tư một lúc, lại ngẩng đầu hỏi Lý Trọng Mạnh, "Như vậy, anh chắc chắn, nếu như tôi mang thai, hoặc kết hôn với anh, thuốc anh cho Thiểm Thiểm, nhất định có thể loại bỏ hết độc trên người nó, đúng không?"



"Dĩ nhiên." Khóe môi Lý Trọng Mạnh nhếch lên cười nhạt: "Cái khác không dám bảo đảm, nhưng chuyện này, anh hoàn toàn chắc chắn."



Vậy thì tốt rồi.



Thiểm Thiểm không sao, thì tốt.



Tôi ngồi dậy, lấy nó ra.



Người đàn ông biết tôi muốn làm gì, mới nói, "Dùng miệng."



Ừ, tôi hiểu.



Tôi gắt gao cắn môi, trong lòng hết sức kháng cự, còn chưa làm, liền có cảm giác muốn ói.



Nhưng tôi hiểu, chuyện tôi đang làm, liên quan đến tính mạng của Thiểm Thiểm, cả đời này có thể tôi sẽ không bao giờ có con nữa, chỉ có một người là Thiểm Thiểm thôi.



Nói gì đi nữa, tôi cũng muốn Thiểm Thiểm tiếp tục sống



Thằng bé là mạng sống của tôi.



Nó chết, tôi cũng sống không nổi nữa.



Tôi động tay trước, sau đó, lúc đang định há miệng...



Tiếng chuông êm tai từ trong túi quần người đàn ông truyền ra.



Reo ngay bên tai tôi.



Trong nhất thời lòng tôi lại có chút vui mừng!



Nhìn chằm chằm Lý Trọng Mạnh, hy vọng anh ta có việc, sau đó nhanh chóng rời đi!



Lý Trọng Mạnh dường như đọc được tâm tư của tôi, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn một cái, vẻ mặt ôn nhu vốn có rõ ràng cứng lại.



Từ góc độ này của tôi không nhìn thấy được màn hình điện thoại của anh ta.



Là ai gọi tới?



Chẳng lẽ là người nhà họ Lý?



Lý Trọng Mạnh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận.



Anh ta đem điện thoại để ở bên tai, thanh âm có chút khàn khàn nói: " A lô."



Người bên kia nói gì, tôi không nghe được, nhưng tôi có thể nhìn ra sắc mặc của Lý Trọng Mạnh có chút phiền não.



Rất nhanh liền nói: "Tôi cảm thấy cái này không cần thiết."



Nói xong, liền cúp.



Sau đó đem điện thoại di động đổi thành chế độ im lặng.



Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt sự phiền não không kiềm nén được, do dự một chút, trực tiếp đẩy tôi ra, lần nữa kéo dây khóa lên, cài lại dây thắt lưng, sau đó hỏi tôi, "Em và cô ta thương lượng xong rồi?"



"Ai?"



Mặt tôi không hiểu gì.



Trong lòng biết anh ta nói tới nhất định là chủ nhân của cú điện thoại kia, nhưng tôi căn bản không biết cú điện thoại kia là ai gọi.



Ngay cả đoán cũng không đoán được.



Chẳng lẽ là Lý Nam Hào?



Có thể để cho Lý Trọng Mạnh phiền não như vậy, trừ Lý Nam Hào, trong nhất thời tôi thật sự không nghĩ ra ai.



Lý Trọng Mạnh xuống giường, chỉnh áo sơ mi lại, sau khi nhét vạt áo sơ mi vào trong quần, nói hai chữ, "Mộc Lan."



"Cô Mộc?"



Vừa nãy cú điện thoại kia lại là của Mộc Lan.



Lý Trọng Mạnh nhìn tôi hỏi, "Gần đây bọn em có gặp nhau không?"



Tôi liền lắc đầu, "Không có, tôi với cô ấy rất lâu rồi chưa gặp nhau."



Ít nhất cũng mấy tháng.



Lần trước gặp mặt là lúc đi thử áo cưới “cầu hôn” Lý Hào Kiệt, nhưng mà chuyện này dĩ nhiên không thể nói cho Lý Trọng Mạnh được.



Người đàn ông liếc tôi, chân mày nheo lại, dường như không tìm ra dấu vết nói dối nào từ trên mặt tôi, mới bước tới đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc màu trắng đặt trên giường.



Đây coi như xong rồi?



Trong lòng tôi mừng rỡ!



Ít nhất lần này, không phát sinh gì cả.



Lúc tôi duỗi tay cầm lấy hộp thuốc, người đàn ông liền mở miệng, "Hai tuần tới, anh muốn em tham gia hoạt động với anh, em không thể từ chối."



Tôi ngẩn ra.



Ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, "Lấy thân phận gì?"



"Vị hôn thê." Người đàn ông nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, năm đó chúng ta từng tổ chức nghi thức đính hôn, từ góc độ nào đó mà nói, em chính là vị hôn thê của anh, không phải sao?"



Phải.



Con ngươi tôi rủ xuống, nhìn hộp thuốc trong tay.



Vì Thiểm Thiểm, tôi còn tỏ vẻ gì nữa? Có cái gì mà không thể đáp ứng?



Tôi khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu hai cái, nói, " Được, bác sĩ Lý, hai tuần tới, tùy ý anh sai bảo, gọi đến sẽ đến."