Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 469: Từ khi nào em trở nên không nghe lời như vậy




Ngô Tiến An còn chưa trả lời tôi, thì một cô gái từ trong tòa nhà bước ra, thấy Ngô Tiến An liền nói: "Ngài có phải là ngài Ngô? Giám đốc Ngô đang đợi ngài ở bên trong."



"Được." Ngô Tiến An tỏ vẻ nghi ngờ đối với cô lễ tân trước mặt, nhưng ngay lập tực liền thay đổi dáng vẻ ông chủ, vẻ mặt nghiêm túc, lại quay lại nhìn chúng tôi nói: "Đi vào thôi."



Khương Thanh liếc anh ta một cái.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Sau khi vào chúng tôi mới phát hiện, đó không phải là một công ty dược phẩm, mà là một công ty thí nghiệm dược phẩm dưới tên của một công ty dược phẩm.



Lúc đi vào trong, Ngô Tiến An cũng giải thích cho chúng tôi: ""Loại nhà máy hóa chất này không được xây dựng trong thành phố, chỉ có thể được xây dựng ở một nơi như vậy."



"Chúng ta tới đó làm gì?" Khương Thanh có chút mất hứng: "Ở đây có thể giúp chúng ta kiểm định được thành phần dược phẩm sao?"



"Không được thì chúng ta sẽ đưa giám đốc Ngô đến công ty dược phẩm của anh ta, công ty này đều là của anh ta, chỉ là đúng lúc hôm nay anh ta không ở chỗ này mà thôi." Ngô Tiến An thờ ơ nói.



Chúng tôi liền đi theo cô gái kia rất nhanh đã đến thang máy rồi đến trước một phòng làm việc ở tầng sáu.




Cô gái kia dừng bước rất kính cẩn nói: "Giám đốc Ngô đang ở bên trong, mọi người trực tiếp đi vào trong là được."



"Hiểu rồi, cô đi đi." Ngô Tiến An làm động tác OK.



Cô gái kia rời đi, Ngô Tiến An liền trực tiếp đẩy cửa ra đi vào trong.



Tôi cũng đi theo vào bên trong.



"Tiểu Ngô." Tôi còn chưa vào trong, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn rất trưởng thành, đang gọi Ngô Tiến An.



Theo giọng nói có thể đoán, người này ít nhất cũng đã sáu chục tuổi rồi.



Đến khi tôi vào, đã nhìn thấy có hai người trong phòng làm việc.



Khi tôi nhìn qua, sắc mặt liền đen lại.



Người đang ngồi trong phòng làm việc, lại là Lý Trọng Mạnh.



Lý Trọng Mạnh nhìn thấy tôi, đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: "Tiểu Điệp, trùng hợp như vậy?"



Thấy anh ta chớp mắt một cái, trong lòng tôi vốn đang dấy lên một vài hy vọng, liền sụp đổ tất cả.




Còn Ngô Tiến An và Khương Thanh đều sửng sốt.



Lúc chúng tôi đang im lặng, trong phòng làm việc vị "giám đốc Ngô" kia vốn đang ngồi liền đứng dậy, nói: "Trùng hợp như vậy, mọi người đều biết nhau sao?"



Ba người chúng tôi vẫn không nói gì.



Giám đốc Ngô giống như không phát hiện ra điều khác thường, hỏi Ngô Tiến An: "Tiểu Ngô, hôm nay có chuyện gì sao?"



"Không sao." Ngô Tiến An kéo mặt, xoay người muốn rời đi.



Ngô Tiến An muốn đi, Khương Thanh lại không chịu, cô trực tiếp đi tới trước mặt Lý Trọng Mạnh, nói: "Lý Trọng Mạnh, anh rốt cuộc có ý gì? Anh và nhà họ Lý ân oán cá nhân thì tự bản thân mình đi báo thù đi, còn lôi Duyên Khanh của chúng tôi vào trong là thế nào!"



Lý Trọng Mạnh nhìn Khương Thanh, nghe cô ấy nói xong, trên mặt vẫn vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như cũ, mở miệng nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."



"Anh!" Khương Thanh không ngờ đến, bản thân nói xong, lại nhận được câu trả lời này, tức giận: "Lý Trọng Mạnh anh đúng là một tên bỉ ổi, chuyện người lớn các người, sao lại lôi Thiểm Thiểm vào! Bây giờ Thiểm Thiểm đau đớn như vậy, anh vừa lòng chưa? Anh gây khó dễ với Thiểm Thiểm ép Duyên Khanh, cuối cùng chiếm được của cô ấy, chẳng qua cũng chỉ là thể xác, còn hơn như vậy, anh còn tìm người khác làm cô ấy giống Tống Duyên Khanh, không phải giống nhau!"



Khương Thanh vẫn theo thói quen gọi Tống Duyên Khanh.



Tôi cũng không ngăn cản.



Cô ấy ở bên cạnh kích động nói, trên mặt Lý Trọng Mạnh từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhìn cô ấy: "Không phải Thiểm Thiểm bị bệnh sao, sau đó bác sĩ cũng không có biện pháp, tôi cũng chỉ là đem loại thuốc đặc trị mới thử nghiệm chỗ mình, để tiểu Điệp thử trước một chút, có gì không ổn sao?"



Lý Trọng Mạnh thật là thông minh.



Nói mấy câu liền đem bản thân mình trích ra.



Giám đốc Ngô ở bên cạch thấy bọn họ giống như chuẩn bị cãi vã, vội vàng khuyên giải: "Sao vậy, có chuyện gì từ từ nói, bình tĩnh, mọi người đều là người một nhà."



"Ai là người một nhà với anh ta." Ngô Tiến An kéo Khương Thanh ra che chở phía sau người, nhìn Lý Trọng Mạnh nói: "Anh đúng là nhìn xa trông rộng, biết chúng tôi muốn đến tìm ông Ngô, liền rat ay trước!"



Lúc này, vẻ mặt Lý Trọng Mạnh vẫn bình tĩnh như cũ: "Có ý gì? Tôi và giám đốc Ngô đã hẹn nửa tháng trước rồi, hôm nay tới đây nói chuyện hợp tác..."



"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đã hẹn trước rồi."



Giám đốc Ngô cũng nói theo.



Tôi nhìn vị giám đốc Ngô này, vị giám đốc Ngô này có lẽ cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, dáng vẻ thoạt nhìn cũng thành thật, vẻ mặt của ông ta cũng không giống như là đang nói dối.



Lẽ nào, thật là trùng hợp?



Thế cũng quá trùng hợp rồi.



Thế nhưng, hai người đều nói như vậy, chúng tôi cũng không thể nói gì.



Tôi kéo Khương Thanh một chút, nói: "Quên đi, đi thôi, chúng ta đấu không lại anh ta đâu."



Lý Trọng Mạnh người này lòng dạ thâm sâu như vậy, nếu như quyết tâm cướp cái gì đó, thế thì chúng ta làm gì cũng đều vô ích.



"Đi đi đi!" Khương Thanh cũng vô cùng bực bội.



Ngô Tiến An cũng không có cách, xoay người rời đi.



"Tiểu Điệp."



Lúc ba người chúng tôi đi ra ngoài, chợt nghe thấy Lý Trọng Mạnh gọi tôi ở phía sau.



Tôi quay đầu lại.



Trên mặt người đàn ông vẫn lộ nụ cười ôn hòa như cũ, hỏi: "Mọi người không phải đi xe đến sao, thuận tiện, cô chờ tôi một chút, tôi và giám đốc Ngô cũng nói sắp xong rồi."



"Không cần."



Tôi lập tức từ chối.



Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút: "Tôi muốn nói riêng với cô một chút, hy vọng cô có thể chờ tôi một chút."



"Không được." Khương Thanh từ chối.



Thế nhưng tôi có chút do dự, liền nói: "Được rồi, tôi chờ anh ở bên ngoài."



"Được." Lý Trọng Mạnh gật đầu.



Chúng tôi đóng cửa đi ra, Khương Thanh liền tức giận với tôi: "Cậu đợi anh ta làm gì!"



"Không sao, đợi đi, tôi nghĩ chỉ có mình anh ta, có thể nghe một chút xem anh ta muốn nói gì với tôi."



Đối với Lý Trọng Mạnh, tôi thực sự chịu thua.



"Chúng tôi ở đây với cậu." Khương Thanh cũng đứng lại không đi.



Tôi đẩy cô ấy: "Không cần, tôi vẫn đang sống sờ sờ đây, hơn nữa ai cũng thấy, anh ta còn có thể làm gì tôi chứ?"



"Thế nhưng..."



"Được rồi, đi đi, sau khi về tôi sẽ liên lạc với mọi người."



Tôi đẩy Khương Thanh đi.



Chuyện này bọn họ đã giúp tôi rất nhiều, nếu không được, cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn một chút xem sẽ cùng Lý Trọng Mạnh đánh cờ thế nào.



Khương Thanh và Ngô Tiến An cũng an tâm rời đi dưới sự khuyên giải của tôi.



Tôi đứng ở bên ngoài phòng làm việc chưa được năm phút, thì cửa phòng làm việc liền mở, vị giám đốc Ngô kia tiễn Lý Trọng Mạnh ra.



Lý Trọng Mạnh thấy tôi, rất tự nhiên chìa tay ra lộ ra một nụ cười đẹp mặt, nói: "Thật ngại quá, đã để cô phải đợi lâu."



Anh ta luôn như vậy, làm giống như giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Đối mặt với tôi, vĩnh viễn đều là bộ dạng giống như trước đây.



Tôi cũng không đi.



Tôi cười không nổi, hỏi anh ta: "Anh có gì muốn nói với tôi?"



"Lên xe rồi nói." Lý Trọng Mạnh làm động tác mời.



Tôi ở lại đợi anh ta, chính là đã nghĩ xong kế hoạch cùng anh ta trở về thành phố, cũng không làm bộ, trước hết cứ đi ra ngoài đã.



Đến khi tôi đi ra mới phát hiện, xe của Lý Trọng Mạnh đang đỗ ở bên trái cửa lớn, nhưng lúc tôi tới lại không phát hiện ra.



Lên xe, người đàn ông vừa khởi động xe, vừa nhìn về phía tôi, nói: "Tiểu Điệp, từ khi nào em trở nên không nghe lời như vậy."