Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 467: Gả cho anh, để cho mọi thứ quay lại như trước đây




Tôi bước vào phòng, cũng không ngồi mà lập tức hỏi thẳng: “Nói thử đi."



Người đàn ông đi đến bên cạnh ghế salon trong phòng, cầm một cái cốc trên bàn sau đó rót một tách trà rồi xoay người ngồi một mình trên ghế salon, nói với tôi: “Ngồi đi."



Tôi không có cách nào từ chối, chỉ có thể ngồi xuống.



Trong phòng vắng vẻ, không có dấu vết gì của người giúp việc.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Nhưng nhìn đồ đạc trong nhà có vẻ cũng không giống như thời gian dài không có người ở.



Trở lại gian phòng này, tôi không nhịn được nghĩ tới một người -Tề Lam.



Năm đó, sau khi xảy ra chuyện, hình như người này im hơi lặng tiếng, không còn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô ta nữa.



Khi tôi đang nghĩ về Tề Lam thì Lý Trọng Mạnh mở miệng trước: “Anh đề nghị em trước hết hãy ngừng chữa trị những vết thương trên người Thiểm Thiểm, những loại thuốc kháng khuẩn kia đều không có tác dụng gì với thằng bé."




Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, vẻ mặt người đàn ông này lạnh nhạt thong thả.



Khi nói chuyện, anh ta có vẻ hơi lười biếng ngồi dựa vào ghế salon.



Giống như chuyện Thiểm Thiểm bị bệnh yếu ớt sắp không chịu nổi, nhà tôi nước sôi lửa bỏng không hề liên quan gì với anh ta.



Cũng đúng, thật sự là không hề liên quan chút nào, Thiểm Thiểm không phải con của anh ta.



"Vậy anh cho em thuốc đi." Tôi nói với Lý Trọng Mạnh.



Tôi nghĩ nếu Lý Trọng Mạnh làm như vậy chắc chắn trên tay anh ta có thuốc kháng khuẩn trị loại virus này.



Hai khuỷu tay Lý Trọng Mạnh đặt trên tay vịn ghế salon, mười ngón tay lần lượt đan vào nhau phía trước, ánh mắt anh ta nhìn tôi dịu dàng như chứa một hồ nước, từ từ mở miệng: “Được thôi, em gả cho anh để cho tất cả mọi thứ quay lại như trước kia thì anh lập tức cứu Thiểm Thiểm."



"Không thể nào." Tôi bật thốt lên ba chữ này.



Tôi không thể nào gả cho Lý Trọng Mạnh, tôi muốn ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, tôi đã thề, đã từng nói rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa Lý Hào Kiệt.



Nếu tôi đã nói thì sẽ làm được.



Lý Trọng Mạnh cũng không bất ngờ khi tôi từ chối, anh ta nói một cách không nhanh không chậm: “Vậy cũng tốt, em về đi, khi nào em suy nghĩ xong lại đến tìm anh."




Người đàn ông cũng thật sự không vội.



Nhưng tôi không thể.



Tôi căng thẳng đứng lên nhìn anh ta, sau khi cực kỳ xoắn xuýt trong lòng mới nói: “Minh, Thiểm Thiểm chỉ là một đứa bé, có gì anh hãy hướng về phía em có được hay không, đừng ra tay với Thiểm Thiểm, anh tiêm cho thằng bé cái gì, anh chữa khỏi cho nó đi, muốn tiêm gì cứ tiêm cho em là được."



Tôi không sợ chịu khổ.



Làm một người mẹ, mỗi lần nhìn thấy Thiểm Thiểm đau đớn như vậy, tôi đều khó chịu muốn khóc.



Tôi thật hận người bị bệnh không phải là tôi, chỉ cần Thiểm Thiểm không khó chịu thì tốt rồi.



Lý Trọng Mạnh ngồi ở đó, khóe miệng hơi cong lên: "Tất nhiên là không được, em bị bệnh thì anh sẽ đau lòng đấy."



"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào!"



Tôi nóng nảy.



Tôi biết tôi không thể cứ như vậy trở về, sau khi trở về, tôi lại nhìn thấy dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của Thiểm Thiểm, như thế thì tôi sẽ thật sự sống không bằng chết.



Lý Trọng Mạnh nghiêng đầu, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước: “Anh vừa nói xong, em gả cho anh."



Hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm: “Không được."



"Vậy cũng không còn gì để nói."



Lý Trọng Mạnh lấy điện thoại từ trong túi ra, hình như đang lướt xem tin tức, ánh mắt không còn nhìn về phía tôi nữa.



Tôi nóng nảy: “Tại sao là em? Năm nay em cũng hơn ba mươi tuổi, người khác đều nói phụ nữ ba mươi như đậu hủ nát, em là một người phụ nữ đã sinh con, có gì đáng giá để anh thích, bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tại sao chắc chắn phải là em."



Người đàn ông ngước mắt nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Em từng hỏi Tiểu Kiệt lời này chưa?"



Một vấn đề oán giận lại tôi.



Chuyện tình cảm thật sự là không thể giải thích.



Nhưng tôi vẫn không cam tâm: “Nhưng em và Lý Hào Kiệt có nguyên nhân, còn anh và em chỉ gặp nhau một lần vì có quan hệ với anh ấy."



"Em nghĩ vậy à?" Người đàn ông hơi nhíu mày.



"Chẳng lẽ không đúng sao?"



Lý Trọng Mạnh cúi đầu xuống, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh ta, chỉ nghe một tiếng cười yếu ớt của anh ta: “Tất nhiên không phải."



Có ý gì?



Chẳng lẽ chúng tôi biết nhau không phải vì quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt à?



Tôi còn chưa đặt câu hỏi thì người đàn ông đã nói: “Lúc đầu anh trở về nhà họ Lý là muốn làm cho Lý Nam Hào không còn thứ gì, anh muốn chiếm công ty của Lý Hào Kiệt rồi lại chiếm cổ phiếu của Lý Trọng Khánh, khi mọi thứ dễ như trở bàn tay thì anh lại dùng tất cả mọi thứ đó đổi lấy một mình em." Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt sáng rực: “Em nghĩ, sao anh sẽ cam tâm nhìn em và Lý Hào Kiệt trăm năm hạnh phúc?"



Bởi vì chuyện này sao?



Tôi ngơ ngác.



Đúng là nhà kinh doanh đều tính toán được và mất.



Tôi cắn môi nhìn Lý Trọng Mạnh: “Anh cũng không yêu em, cả đời anh đều trả giá vì việc này, bây giờ rốt cuộc ngay cả hôn nhân cũng vì thù hận mà phải..."



"Ai nói là anh trả thù? Anh chỉ muốn có được em." Lý Trọng Mạnh ngẩng đầu, một đôi mắt trong suốt nhưng sâu thẳm: “Khi anh từng ở nơi bùn lầy bẩn thỉu nhất, nhưng lại gặp được một người sạch sẽ ngây thơ nhất là em, cho nên anh tôi muốn có được em."



"Có ý gì?"



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, hơi không hiểu.



Môi Lý Trọng Mạnh vẽ ra một nụ cười giễu cợt, lắc đầu một cái, lấy một chiếc hộp nhỏ trắng tinh từ trong túi ra, nói với tôi: “Em lấy thuốc này về cho Thiểm Thiểm uống, tình trạng của nó sẽ được xoa dịu."



"Thật sao?"



Tôi rất sợ anh ta đổi ý, bước nhanh tới, cầm hộp thuốc kia lên và nắm chặt trong tay.



Người đàn ông gật đầu một cái: “Thật, nhưng mà, hộp thuốc này chỉ có tác dụng tối đa trong hai tuần lễ, sau hai tuần, chắc thằng bé vẫn tiếp tục lên cơn sốt, hai tuần này chính là thời gian anh cho em để suy nghĩ."



"Anh..."



Tôi cũng biết, sao Lý Trọng Mạnh có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!



Hai tuần lễ, hai tuần lễ cũng tốt.



Biết đâu khi đó tôi liên lạc được Lý Hào Kiệt...



Lúc tôi đang tính toán như vậy, Lý Trọng Mạnh nói với tôi: “Nếu để cho Tiểu Kiệt biết chuyện này, cậu ta trở về nước thì anh sẽ không cung cấp bất kỳ thuốc gì nữa."



"..."



"Nếu em cảm thấy, ở trong nước có ai có thể nghiên cứu ra một loại thuốc tốt hơn cho Thiểm Thiểm khi thằng bé còn sống thì em cứ đi tìm đi."



Lúc Lý Trọng Mạnh nói chuyện, vẻ mặt anh ta mãi mãi lạnh nhạt không có chút gợn sóng nào.



Tôi biết trong vẻ lạnh nhạt này có một phần tự tin.



Anh ta biết rất rõ là Thiểm Thiểm muốn sống, chỉ có thể tìm anh ta.



Tôi siết chặt hộp thuốc trong tay, nói: “Cho dù em đồng ý với anh thì em cũng phải đợi Lý Hào Kiệt trở về, chính miệng em sẽ nói mọi chuyện với anh ấy."



Cũng không thể để lúc Lý Hào Kiệt quay về, tôi đã gả cho Lý Trọng Mạnh.



Việc này thật sự quá vô lý.



"Vậy à? Nếu như một hai năm sau cậu ta mới trở về thì sao? Khi đó sợ rằng Thiểm Thiểm đã được chôn cất từ lâu rồi."



Lời người đàn ông như nhát dao đâm vào lòng tôi.



Nhược điểm của tôi chính là Thiểm Thiểm.



Nhưng tôi thật sự không có cách nào về chuyện này, tôi cắn môi một cái nhìn Lý Trọng Mạnh: “Vậy em sẽ báo cảnh sát!"



"Hứ, em có chứng cứ gì chứng minh anh làm thằng bé nhiễm virus? Hoặc là em có thể chứng minh trong cơ thể thằng bé có loại virus gì sao?" Lý Trọng Mạnh duy trì một tư thế ngồi, nhìn tôi, cười nói: “Em biết không, thông thường khi kiểm tra xác chết chỉ có thể kiểm tra ra những chất độc đã biết, còn những loại độc chưa biết thì không kiểm tra được."



Người đàn ông nói chuyện rất chậm.



Từng câu từng chữ như lấp kín một chút hy vọng cuối cùng của tôi.



Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!