“Lý Hào Kiệt!”
Tôi cầm điện thoại, trong lòng vừa tức giận vừa phức tạp!
Gào ầm tên của anh lên mà chẳng khác nào đấm vào bông vậy, cả một bụng nghẹn đầy phẫn nộ mà không thể nào phát tiết ra được.
Tôi cầm điện thoại không cam lòng mà đi tới cạnh dì Trần hỏi thăm: “Vậy lúc anh ấy đi không nói gì sao? Ví dụ như lúc nào anh ấy trở về? Hoặc anh ấy đi đâu?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Dì Trần nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, đáp: “Những chuyện này tôi không thể hỏi giúp bà chủ được. Nhưng ông chủ đã dặn, bà chủ chỉ cần đợi ngài ấy trở về là được. Ngài ấy nhất định sẽ trở về mà.”
“Anh ấy nhất định sẽ trở về.”
Tôi tin anh ấy nhất định sẽ trở về.
Chỉ có điều tôi của hiện tại không biết anh ấy đã đi đâu, khi nào mới quay trở lại. Trong lòng tôi trống rỗng khó tả.
Thậm chí còn cảm thấy bất an.
Tôi nghĩ, Lý Hào Kiệt cũng là người, trước khi vào phòng phẫu thuật cũng sẽ thấy sợ hãi…
Đến lúc đó anh ấy chắc chắn sẽ cần có tôi thôi.
Tôi vô cùng hi vọng có thể được ở bên cạnh anh ấy.
Tôi thay giày rồi ngồi xuống sô pha, bắt đầu gửi tin nhắn cho Lý Hào Kiệt. “Lý Hào Kiệt, gửi cho em địa chỉ của anh được không? Em hứa sẽ không làm phiền anh mà. Em chỉ muốn tiếp thêm một chút sức mạnh cho anh, chỉ muốn được ở bên cạnh anh mà thôi.”
Tin nhắn gửi đi thành công. Sau đó tôi vẫn luôn dán mắt nhìn màn hình.
Không có bất cứ phản hồi nào.
Tôi cứ chờ đợi, chờ đợi mãi như vậy. Đợi một tháng rồi cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Lý Hào Kiệt.
Lúc mới đầu, mỗi khi điện thoại vừa vang lên tôi sẽ có chút kích động chạy tới xem, nghĩ đó có phải là tin nhắn của Lý Hào Kiệt hay không.
Nhưng thật tiếc mỗi một lần đều là thất vọng.
Sau đó, tôi dần dần không còn bất cứ hi vọng gì nữa.
Tôi xem ngày tháng dương lịch, trọn một tháng Lý Hào Kiệt không liên lạc với tôi. Chẳng khác nào con người này đã biến mất khỏi cuộc đời tôi vậy.
Một tháng này, tôi vốn vẫn luôn sống trong căn hộ của Lý Hào Kiệt ở số 1 Vĩnh An.
Nhưng sau một tháng, tôi đã hết hi vọng. Biết rõ trước khi chữa khỏi hoàn toàn anh ấy sẽ không liên lạc với tôi, tôi liền dọn dẹp đồ đạc trở về nhà.
Bởi dì Trần và Liễu Học Quân đều là người tôi tin tưởng nên tôi đưa cả bọn họ cùng về.
Dù sao thì nhà Tống Tuyết cũng rộng, có thêm mấy người làm tới ở cũng không thành vấn đề.
Hôm đó là thứ tư, khi tôi đang làm việc bỗng nhận được điện thoại của nhà trẻ, thông báo Thiểm Thiểm lên cơn sốt cao.
Tôi vội vã nói với Đào Nhi một câu rồi hấp tấp đi tới nhà trẻ.
Đón được Thiểm Thiểm, tôi lập tức đưa thằng bé tới bệnh viện nhi.
Trẻ con bình thường dễ mắc bệnh vào khoảng thu đông. Hiện tại mới vào đầu hạ, trong bệnh viện nhi không có nhiều người. Tới nơi, tôi rất nhanh đã lấy được một số đợi khám.
Vào phòng khám, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Thiểm Thiểm.
38 độ.
Vẫn may, chưa phải là sốt cao.
Bác sĩ yêu cầu thằng bé xét nghiệm máu. Tôi bèn đưa Thiểm Thiểm đi ngay, đến khi lấy được kết quả liền mang trở lại gặp bác sĩ.
Bác sĩ nhìn kết quả nói thằng bé bị cảm lạnh do nhiễm virus, sau khi kê đơn thuốc cảm do nhiễm virus xong liền cho phép ra về.
Đối với trẻ nhỏ mà nói, sốt 38 độ quả thật không phải là quá cao.
Thiểm Thiểm vẫn còn có chút tinh thần nên tôi cũng không quá lo lắng. Tôi đưa thằng bé về nhà rồi ngồi lại chơi đùa với nó một lát. Sau bữa tối, thằng bé uống thuốc xong, liền nghe lời tôi lên giường đi ngủ sớm.
Đến tối, sau khi làm xong việc chuẩn bị đi ngủ, lại nghĩ Thiểm Thiểm vẫn còn đang sốt, tôi bèn cầm theo cốc nước đi tới phòng của thằng bé, nhắc nó uống chút nước.
Chắc là hết sốt rồi chứ nhỉ?
Tôi thầm nghĩ trong lòng như vậy, tay cũng chạm vào sau cổ thằng bé.
Nóng quá!
Nhiệt độ nóng bỏng dọa tôi giật nảy mình!
Tôi vội vã dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Thiểm Thiểm.
39,5 độ!
Nhìn thấy mức nhiệt này, tôi nhất thời bị dọa toát hết mồ hôi!
Sao đột nhiên lại sốt cao như vậy? Tôi bị dọa sợ vội vàng lay người Thiểm Thiểm gọi: “Con trai, mau tỉnh dậy đi! Mẹ đưa con tới bệnh viện!”
Tôi lay người nó một lúc lâu thằng bé mới mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Mắt thằng bé cũng không mở to được mà chỉ hơi hé ra một chút. Nhìn thấy tôi, thằng bé yếu ớt rên rỉ: “Mẹ ơi, con mệt lắm.”
“Mẹ biết mà, đi nào, mẹ đưa con đi bệnh viện nhé.”
Bởi vì sốt cao, cả khuôn mặt Thiểm Thiểm đều đỏ bừng lên.
Tại sao lại sốt cao như vậy chứ? Tôi âm thầm tự hỏi.
Sợ thằng bé đêm hôm gặp gió, tôi mặc thêm cho nó một chiếc áo khoác, lại gọi cả Liễu Học Quân, để cô ấy cùng tôi đi tới bệnh viện.
Đến nơi, bác sĩ lại làm kiểm tra.
Vẫn là xét nghiệm máu.
Lần này, các chỉ số hơi khác so với lúc ban ngày. Bác sĩ nhìn qua, hời hợt nói: “Cảm lạnh do virus, tôi kê chút thuốc, về được rồi.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, tôi lại không yên tâm: “Không cần truyền dịch sao ạ? Thằng bé cũng đã sốt hơn 39 độ rồi.”
“Không cần. Trẻ con tốt nhất không nên truyền dịch. Truyền dịch chủ yếu là kháng sinh, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của bé.”
Bác sĩ nói xong liền kê đơn.
Cũng may, trong đơn thuốc có hạ sốt. Khi Thiểm Thiểm còn nhỏ, mỗi lần sinh bệnh được bác sĩ kê thuốc này, thằng bé rất nhanh liền hạ sốt. Lại uống cùng với các thuốc khác nữa, bệnh cũng rất mau khỏi.
Tôi cứ nghĩ lần này cũng vậy.
Tôi cho Thiểm Thiểm uống thuốc hạ sốt ngay ở bệnh viện, về đến nhà lại cho thằng bé uống thêm mấy viên thuốc khác nữa.
Lo lắng đến đêm thằng bé lại phát sốt, tôi liền ngủ cùng với nó.
Nửa đêm, Thiểm Thiểm đã uống thuốc nên cũng ra rất nhiều mồ hôi, cơn sốt cũng lui một chút. Thế nhưng qua vài giờ thằng bé lại bắt đầu sốt trở lại.
Mỹ Lâm không thể uống liên tục được, tôi lo thằng bé xảy ra chuyện nên chỉ có thể từ từ giúp nó hạ sốt bằng phương pháp vật lý.
Vật lộn cả đêm không ngủ, đến buổi sáng sau khi thằng bé ăn sáng xong tôi mới cho nó tiếp tục uống thuốc.
Nhưng mỗi lần thuốc hết tác dụng lại lập tức phát sốt.
Tôi lại đưa thằng bé tới bệnh viện khám lại, vẫn là cảm lạnh do nhiễm virus.
Các chỉ số vẫn rất thấp.
Ngày thứ bảy, Thiểm Thiểm vẫn sốt đến 39 độ. Tôi đưa thằng bé tới bệnh viện nhi, bác sĩ vẫn chỉ làm xét nghiệm máu, vẫn kê đơn thuốc, không đồng ý cho truyền dịch.
Lần này tôi cũng hoảng, cấp thiết yêu cầu bác sĩ: “Chúng tôi đã đến bảy ngày rồi, nhất định phải truyền dịch! Xảy ra chuyện gì tự tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Thấy tôi cố chấp như vậy, bác sĩ mới miễn cưỡng cho phép truyền.
Cuối cùng, tôi làm thủ tục cho Thiểm Thiểm nhập viện truyền dịch.
Bởi vì đã liên tục sốt cao bảy ngày, Thiểm Thiểm bây giờ cả người mềm oặt như củ cải héo, không có một chút tinh thần, chỉ có thể nằm im để tôi bế.
Thằng bé cũng đã lên sáu rồi. Lớn như vậy, thực ra tôi cứ liên tục ôm cũng rất mệt.
Nhưng tôi không yên tâm.
Khi đặt thằng bé nằm xuống giường truyền dịch, nhìn các y tá bận rộn lấy ven cho nó, tôi đột nhiên lại nhớ tới một câu nói của Lý Trọng Mạnh!
Lúc trước khi tôi gặp anh ta ở thị trấn Tô chỗ của Mưu Đạo Sinh, anh ta đã hỏi tôi: “Thiểm Thiểm gần đây khỏe không? Có bị sốt không?”
Nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ tới cơn ốm dị thường lần này của Thiểm Thiểm.
Bình thường trẻ con có cảm lạnh phát sốt thì nhiều nhất cũng chỉ kéo dài đến bảy ngày, đến khoảng đó tự nhiên cũng khỏi.
Nhưng Thiểm Thiểm lúc này đã dùng đủ cách rồi mà vẫn còn sốt cao!
“Lý Trọng Mạnh, Lý Trọng Mạnh.”
Tôi lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại tên anh ta.
Tôi lấy điện thoại, tìm được số điện thoại của anh ta trong danh sách hạn chế bèn kéo ra, lập tức ấn nút gọi.