Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 463: Tiền chuyển vào tài khoản, chúng ta sẽ không liên quan đến nhau nữa




Lần này, tôi cũng không nói là không sao nữa, mà nói: “Lần sau mẹ muốn đi đâu, cứ nói với con, con đưa mẹ đi, đừng tự đi một mình nữa.”



Mưu Lan Tích ở trong ngực tôi khẽ gật đầu: “Được.”



Mấy người chúng tôi đưa bà về nhà, rồi liên hệ với cảnh sát để giải quyết vụ việc.



Người giúp việc bưng một chén cháo cho Mưu Lan Tích, bà liền nhanh như chớp ăn hết sạch sẽ, xem ra đúng là cả ngày nay chưa ăn gì.



Tôi lại rót cho bà một ly trà nóng.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Từ đầu đến cuối Lâm Kiến Thành đều yên lặng ngồi nhìn ở một bên.



Tôi cũng không ngăn cản bà, mà chỉ nói: “Có lời gì thì nói mau đi, nói xong rồi thì đi.”



Thành thật mà nói, tôi thật sự sợ bà ấy cũng hồ đồ giống như tôi trước kia, bị đàn ông cặn bã lừa gạt.




Tôi vừa nói xong, bầu không khí trong phòng khách liền lạnh xuống.



Mưu Đạo Sinh nhìn thoáng qua, tức giận đi lên lầu.



Chờ ông rời khỏi, Lâm Kiến Thành vừa định nói gì đó, Mưu Lan Tích đã mở miệng: “ Thành, chuyện trước kia tôi không trách anh.”



Ba người chúng tôi đều nhìn về phía Mưu Lan Tích.



Loại chuyện này đều là ‘người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê".



Lúc này, tôi đứng ở một bên, nghe Mưu Lan Tích nói vậy. Rõ ràng là bị tổn thương, lại vẫn nhịn nhục như thế, tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho bà.



Lâm Kiến Thành nghe Mưu Lan Tích nói xong, khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn: “Lan Tích, thật xin lỗi, chuyện năm đó là do tôi không đủ kiên định, nhưng bà phải tin rằng, lúc đó tôi thật sự yêu bà, muốn kết hôn với bà.”



Lời của gã đàn ông cặn bã.



Tôi nói thầm trong bụng.



Mưu Lan Tích ngẩng đầu nhìn ông ta, gật đầu nhẹ: “Tôi không trách ông, có điều bây giờ ông cũng đã có vợ, chuyện đã qua coi như kết thúc tại đây đi.”



Nghe bà nói như vậy, tôi mới thở dài một hơi.



Lâm Kiến Thành nghe thấy lời bà, nét mặt cũng nhẹ nhõm một chút, lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn, nói: “Lan Tích, chuyện năm đó là tôi có lỗi với bà, đây là tiền đền bù tổn thất. Sau này, bà đừng đến tìm tôi nữa. Tôi bây giờ cũng già rồi, chỉ muốn sống yên ổn với gia đình mình, không mong muốn gì hơn.”




Nghe Lâm Kiến Thành nói xong, Mưu Lan Tích và tôi đều ngẩn ra.



Tôi tức giận ném cái thẻ vào người Lâm Kiến Thành: “Ông có ý gì? Ông cảm thấy lần này mẹ tôi đến là để ăn vạ tiền của ông sao? Đầu óc ông có vấn đề à?”



Lâm Kiến Thành nhặt tấm thẻ lên, để lại trên bàn, nét mặt có chút khó xử: “Tôi biết các người nghĩ thế nào, cũng biết chút tiền này làm hai người chướng mắt, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không nhận lại cô.”



“Cái gì?” Tôi nhìn Lâm Kiến Thành một cách khó tin.



Hóa ra nguyên nhân lần này ông ta vác mặt đến đây không phải là để nhận lỗi với Mưu Lan Tích, mà chủ yếu là vì sợ chuyện này.



Lâm Kiến Thành ngẩng đầu nhìn tôi: “Đúng là năm đó tôi phạm sai lầm, nhưng sau đó tôi cũng đã đến bệnh viện Lục Châu đóng năm mươi năm tiền viện phí cho bà ấy, cả mấy tỉ bạc! Mấy tỉ năm đó cũng không giống với mấy tỉ bây giờ đâu.”



“Cho nên?”



“Còn cho nên gì nữa? Chuyện cần làm tôi cũng đều làm hết rồi.”



Rốt cuộc, Lâm Kiến Thành cũng lộ ra vẻ mặt vô trách nhiệm đó.



Tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hỏi ông ta: “Lâm Kiến Thành, ông có từng tìm hiểu về tình hình của bệnh viện Lục Châu chưa?”



“Tình hình gì?”



“Bệnh nhân đi vào bệnh viện Lục Châu bị đối xử như thế nào, ông có biết không?”



Tôi hỏi Lâm Kiến Thành.



Lâm Kiến Thành nghe xong, nét mặt hơi chột dạ: “Làm sao tôi biết được, bệnh viện tâm thần nào cũng giống nhau cả thôi.”



“Giống nhau? Vậy ông nói cho tôi biết, giống nhau ở chỗ nào?”



“Cái này...”



“Không dám nói đúng không, vậy để tôi nói ông biết!” Tôi cúi đầu nhìn Lâm Kiến Thành, cười lạnh: “Trong đó không hề điều trị gì cả, một ngày chỉ cho bệnh nhân ăn một bữa cơm, còn không cho bọn họ tắm rửa, giặt quần áo. Bệnh nhân ăn uống tiểu tiện đều ở một góc nhỏ trong phòng bệnh. Lúc bọn tôi đón mẹ ra, bà đã bệnh rất nặng.”



Tôi nhắc đến chuyện này, trong lòng lại vô cùng khó chịu.



Lâm Kiến Thành lập tức không dám nhìn tôi: “Chuyện này tôi làm sao biết.”



“Mặc kệ là ông có biết hay không, nhưng lúc mẹ tôi cùng ông rời khỏi thị trấn Tô vốn là một người bình thường! Đến Vĩnh An với ông, lại trở nên không bình thường. Chẳng lẽ ông cảm thấy, chỉ cần bỏ ra vài tỉ đưa bà vào bệnh viện tâm thần thì mọi chuyện sẽ êm xuôi sao?”



Tôi đúng là tức điên lên được.



Thật sự không ngờ tới, Lâm Kiến Thành lại là người như vậy.



Lâm Kiến Thành bị tôi hỏi vậy, dường như xấu hổ đến mức tức giận, “vụt” một cái đứng dậy.



Ông ta cao hơn so với tôi, nhìn tôi nói: “Tóm lại, dù cô có nói thế nào thì tôi cũng không thể ghi tên cô vào di chúc được.”



“Tôi không thèm.” Tôi đáp lại hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ mong cả nhà các người tránh xa mẹ tôi ra một chút.”



“Được.”



Lâm Kiến Thành đồng ý.



Ông ta đang định đi, tôi nhìn tấm thẻ trên bàn, đột nhiên có ý khác: “Chờ chút.”



“Sao vậy?”



Tôi cầm tấm thẻ lên, hỏi ông ta: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”



“Mười sáu tỉ rưỡi.”



Lâm Kiến Thành trả lời.



Nghe xong câu trả lời này, tôi cười lạnh: “Đuổi ăn mày sao? Tài sản nhà họ Lâm các người tận bao nhiêu tiền,mười mấy ngàn tỉ hay mấy trăm ngàn tỉ? Muốn dùng mười sáu tỉ rưỡi này bịt miệng bọn tôi?”



Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Lâm Kiến Thành khó coi: “Không phải lúc nãy cô mới nói...”



“Đó là vì tôi tưởng ông đáng lẽ phải biết điều, biết rõ phải nên đưa tôi bao nhiêu tiền, không ngờ ông lại ngây thơ như vậy, nghĩ rằng chỉ cần mười bảy tỉ là có thể xoa dịu tổn thương của tôi và mẹ tôi.”



Thật ra, đương nhiên là tôi không cần ông ta.



Còn mong rời đi càng xa ông ta càng tốt.



Nhưng mà, số tiền này, không thể để ông ta được lời như vậy.



Sắc mặt Lâm Kiến Thành rất khó coi: “Cô muốn bao nhiêu?”



“Một trăm sáu mươi lăm tỉ.”



Tôi nói từng chữ một.



Nói xong, cả gương mặt Lâm Kiến Thành tái đi: “Cô điên rồi hay sao! Tôi làm sao có thể đưa cô một trăm sáu mươi lăm tỉ?”



“Vậy chờ lên tòa rồi đưa cũng được.” Tôi khoanh tay trước ngực: “Chuyện ông làm năm đó xem như là cưới hai vợ nhỉ? Hay là lừa gạt? Hay là...”



“Sáu mươi sáu tỉ!”



Tôi còn chưa dứt lời, Lâm Kiến Thành đã cò kè mặc cả với tôi.



Tôi cũng không sợ, nhếch môi: “Một trăm sáu mươi năm tỉ, thiếu đồng nào, tôi sẽ kêu luật sư của Lý Hào Kiệt nhà tôi gửi một tờ đơn kiện cho ông.”



Tuy tôi cũng không biết luật sư của Lý Hào Kiệt là ai, nhưng tôi biết người đó nhất định rất giỏi.



Nghe xong lời tôi nói, sắc mặt Lâm Kiến Thành càng khó coi: “Lý Hào Kiệt cùng với Tuyền Tuyền nhà ta...”



“Từ lâu đã không liên quan gì đến nhau nữa. Sau khi chân Lý Hào Kiệt bị thương, Lưu Thục Huệ đã năn nỉ cô ta đến thăm Lý Hào Kiệt, nhưng Lâm Tuyền lại kiên quyết từ chối, cuối cùng chỉ có tôi đi. Sao hả, bây giờ đã hối hận?” Tôi ngắt lời Lâm Kiến Thành mà nói.



Nhìn sắc mặt hắn, chắc chắn là hắn cũng biết rõ chuyện này.



Mặt Lâm Kiến Thành có vẻ lúng túng: “Một trăm sáu mươi lăm tỉ nhiều lắm, tôi không thể xoay sở được.”



“Thôi bỏ đi, đợi lên tòa rồi nói.”



“Cô...”



“Tổng giám đốc Lâm, có muốn suy xét đến việc bán bất động sản các thứ không?”



Tôi hỏi ông ta.



“Không được.”



“Haiz, vậy không còn cách nào khác.” Tôi đi qua, bỏ cái thẻ vào túi áo hắn: “Một trăm sáu mươi năm tỉ chuyển vào tài khoản, chúng tôi sẽ không liên quan gì đến Tổng giám đốc Lâm nữa. Nếu không chuyển vào, tôi phải suy nghĩ lại thật kỹ.”



“Cô...”



“Tổng giám đốc Lâm suy nghĩ thật kỹ nha, không tiễn.”



Tôi nói xong, xoay người sang chỗ khác.