Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 452: Cả đời anh cũng chỉ thuộc về em




"Công việc của cô không phải là cùng Lý Hào Kiệt diễn kịch lừa gạt tôi sao? Những chuyện khác hình như không có liên quan gì đến cô thì phải."



Tôi thản nhiên nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Tôi thật sự không biết nên hình dung thế nào về quan hệ giữa mình và Lý Hào Kiệt.



Giang Diệc Huyên ý thức được tôi hình như không thích cô ta nên lập tức lại gần, chắp hai tay trước mặt và chớp chớp mắt, có phần lấy lòng nói: “Chị Sa Điệp, chị sẽ không giận em chứ? Những chuyện đó đều là do ngài ấy ép em làm chứ không hề liên quan gì tới em đâu. Em làm vậy cũng chỉ là công việc mà thôi."



"Tôi biết." Tôi nhìn cô ta: “Nhưng nói cho cùng vẫn là cô lừa gạt tôi. Thế nào? Cô còn mong tôi sẽ tươi cười chào đón cô, cảm ơn cô đã phối hợp với anh ấy để lừa gạt tôi sao?"



Bất kể nói thế nào, trước đây cô ta đạp chậu của tôi, mấy lần kích thích tôi đều là thật.



Giang Diệc Huyên lộ ra vẻ mặt vô tội: “Đúng, đúng, tất cả đều là lỗi của em, xin lỗi chị." . Truyện Teen Hay




"Trước kia thì cũng thôi, dù sao cô cũng nên đi rồi."



"Vâng..." Giang Diệc Huyên khẽ gật đầu: “Ngài ấy đã thông báo cho em biết, bảo ngày mai em có thể đi."



"Chúc cô thuận buồm xuôi gió."



Tôi nói xong liền bước qua bên cạnh và cho rằng Giang Diệc Huyên có thể sẽ để cho mình đi.



Nhưng rõ ràng Giang Diệc Huyên không chịu dừng tay, tôi vừa đi là cô ta lại lập tức dính qua: “Chị Sa Điệp, chị đừng giận em. Em thật sự chỉ là nghiêm túc làm việc thôi."



"Được rồi, tôi không giận, tôi có thể đi được chưa?"



Tôi thật không biết trong hồ lô của Giang Diệc Huyên đựng thuốc gì, nghĩ gì.



Giang Diệc Huyên đột nhiên thò tay qua cầm hành lý của tôi và nói: “Chị, để em cầm hành lý lên giúp chị. Tay chị là tay của nhà thiết kế, làm sao có thể tự mình cầm hành lý chứ?"



Tôi bị cô ta quấy nhiễu đến mức thật sự thấy phiền nên nhíu mày hỏi: “Cô rốt cuộc có chuyện gì? Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi."



Giang Diệc Huyên vừa nghe tôi nói như vậy thì ngẩn người ra một lát mới mở miệng nói: “Thật ra cũng không có gì. Em chỉ muốn nghe một chút về chuyện của hai người thôi. Em cảm thấy nghề nghiệp của chị và ngài ấy chênh lệch quá lớn, cho nên..."




"Cho nên cô muốn biết tôi rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể làm cho người đàn ông ưu tú như Lý Hào Kiệt không ngừng một lòng yêu tôi đúng không?" Tôi ngước mắt và tiếp lời Giang Diệc Huyên.



"Không phải, không phải, em không có ý này. Em cảm thấy chị Sa Điệp rất xuất sắc. Em chỉ thấy tò mò thôi."



"Vậy cô cũng đừng tò mò nữa."



Tôi đã hoàn toàn không để ý tới Giang Diệc Huyên mà kéo hành lý, trực tiếp đi vào trong thang máy.



Giang Diệc Huyên muốn đuổi theo nhưng tôi đã ấn nút đóng cửa lại. Cho dù cửa đóng rất chậm thì cô ta vẫn không kịp chạy qua.



Chờ sau khi tôi đi tới mới phát hiện ra Lý Hào Kiệt không có ở trong phòng ngủ. Tôi đi thẳng tới phòng sách.



Anh đang ngồi ở trước bàn làm việc xem tài liệu, nghe tiếng tôi bước vào liền hỏi mà không hề ngẩng đầu lên: “Sao em lại chậm như vậy?"



"Em bị Giang Diệc Huyên quấn lấy." Tôi đi tới.



Anh nghe tôi nói đúng tên của Giang Linh mới ngước mắt và buông tài liệu trong tay xuống, khóe miệng hơi cong lên: “Xem ra cô ta đã nói cho em biết rồi."



"Đúng vậy." Tôi vòng ra phía sau bàn làm việc và ngồi ở trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ của anh rồi cố ý làm nũng nói: “Ôi, có một vài người vừa đẹp trai lại có tiền, các cô gái nhìn thấy đều sẽ có suy nghĩ mơ tưởng hão huyền thôi. Vừa rồi cô ta cứ quấn quít lấy em hỏi chuyện của chúng ta. Em đoán có thể cô ta muốn biết rốt cuộc em dựa vào cái gì mà có thể làm cho người đàn ông ưu tú như anh đây lại một lòng yêu đến như vậy."



Bây giờ chân của Lý Hào Kiệt không tốt, tôi nghĩ anh cần nhất chính là tôi khen anh nhiều hơn một chút.



Anh ôm tôi, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn tôi và khóe miệng hơi cong lên: “Vậy em thấy là gì?"



"Ừ..." Tôi nâng ngón trỏ tay phải lên và vẽ theo đường nét trên mặt anh một lượt: “Có lẽ một người đàn ông nào đó đã bị em bỏ tình cổ..."



Lấy thân phận của Lý Hào Kiệt thì chỉ cần khẽ giơ tay lên là muốn kiểu phụ nữ nào mà không có chứ?



Vậy tại sao anh lại thích một người bình thường như tôi. Thật ra tôi cũng không biết câu trả lời về điều này.



Hoặc nói trước đây không lâu, tôi cũng không tin Lý Hào Kiệt yêu tôi.



Người đàn ông khẽ cong môi và giơ tay lên giữ gáy của tôi lại, anh hơi nâng cằm lên hôn tôi rồi mới nói: “Là bởi vì mạng của anh do em cứu về, cho nên cả đời anh cũng chỉ thuộc về em."



Nghe anh nói vậy, tôi không nhịn được mà cong môi lên: “Anh nói phải giữ lời đấy."



Nói xong, tôi giống như Thiểm Thiểm giơ ngón út tay phải ra và muốn ngoéo tay với Lý Hào Kiệt.



Anh không hề do dự cũng giơ tay ra, ngón út của anh ngoắc lấy ngón út của tôi: “Anh đã từng nói, lời anh nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."



Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường trước. Sau khi rửa mặt, tôi tự mình xuống làm bữa sáng cho Lý Hào Kiệt.



Bởi vì những lời nói chuyện của tôi và Giang Diệc Huyên hôm qua, tất cả người giúp việc đã có nhận thức mới về thân phận của tôi.



Có lẽ trong lòng mọi người có ý kiến nhưng ngoài mặt lại chẳng ai dám nói ra.



Khi tôi đi xuống, tất cả mọi người rất cung kính chào một tiếng: “Bà chủ."



Tôi khẽ gật đầu và định giải thích, nhưng do dự một lát vẫn không nói gì mà đi thẳng tới phòng bếp.



Một người giúp việc đi tới nói: “Sa Điệp, tôi tới rồi." Chờ cô ta nói xong mới lập tức đổi giọng: “Bà chủ, xin lỗi, tôi quen miệng."



"Không sao, gọi gì cũng giống nhau thôi." Tôi lắc đầu: “Cô cứ để tôi làm bữa sáng cho."



Tôi nói xong liền lấy đồ ra và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.



Chẳng bao lâu, một bữa sáng đã được làm xong, khi tôi đẩy chiếc xe ăn đi lên thì thấy Lý Hào Kiệt đã rửa mặt xong.



Anh thấy tôi đẩy xe ăn đi tới thì sắc mặt không tốt lắm: “Về sau em không cần phải làm việc này nữa."



"Em muốn làm mà."



Tôi nói xong liền đặt bữa sáng ở trên chiếc bàn trong phòng, sau đó kéo ghế và ngồi xuống.



Tôi nhìn thức ăn đầy một bàn và nói tiếp: “Có thể làm bữa sáng cho người mình yêu là giấc mơ của mỗi người phụ nữ, em tất nhiên cũng thế rồi."



"Làm người phụ nữ của anh thì không cần vất vả như vậy."



Lý Hào Kiệt ngồi xuống.



"Đây không phải là vất vả mà là hưởng thụ."



Tôi múc thêm một chén cháo nữa cho Lý Hào Kiệt.



Có lẽ Lý Hào Kiệt không hiểu loại chuyện vô cùng đơn giản này chính là hạnh phúc của tôi.



Ăn sáng xong, Dương Trung tới báo cáo công việc.



Đáng lẽ tôi phải theo anh ta rời đi, kết quả lại biến thành Giang Diệc Huyên.



Khi Giang Diệc Huyên đi còn đặc biệt tới phòng sách của Lý Hào Kiệt để chào. Lúc cô ta đi vào và nhìn thấy tôi đang ở đó thì vẻ mặt có phần bất ngờ, đứng ngây ra một lúc lâu cũng chỉ nói được một câu: “Cảm ơn ngài và chị Sa Điệp đã chăm sóc em mấy ngày qua, hi vọng về sau chúng ta còn có thể gặp lại."



Lý Hào Kiệt nghe cô ta nói thì kéo tôi đến bên cạnh, giọng điệu bình thản nói: “Công việc của cô đã kết thúc rồi. Về sau cô cứ gọi tôi là tổng giám đốc Lý. Bộ phim mà tôi đã hứa với cô, sau này đoàn làm phim sẽ liên hệ với cô." Anh nói xong còn nói thêm: “Được rồi, cô đi đi."



Giang Diệc Huyên rõ ràng không muốn đi.



Nhưng một tay Lý Hào Kiệt ôm tôi, một tay cầm tài liệu hình như không hề có ý tiếp chuyện cô ta.



Cô ta cắn môi và do dự nhiều lần mới không cam lòng rời đi.



Chờ cô ta đi rồi, Lý Hào Kiệt mới đặt tập tài liệu trên tay xuống và nói với tôi: “Chúng ta cũng đi thôi."



"Đi đâu?" Tôi nghe không hiểu.



Anh kéo tay tôi và nói với giọng điệu ôn hòa: “Chúng ta trở về trong thành phố thôi. Như vậy cũng tiện cho em đi làm nữa."



Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!