Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 448: Anh không cần em nữa




Hai tay tôi cuốn chặt lại, răng cắn lấy môi, trong lòng tự nói với mình, nói xong câu cuối cùng là có thể đi rồi.



Nhưng không nói được.



Ngay lúc này, cửa phía sau tôi lại bị đẩy ra.



Tôi nghe thấy có người tiến vào, nhưng đến cửa cũng không gõ.



Mặc dù tôi không thấy người sau lưng là ai, nhưng lúc nhìn thấy Lý Hào Kiệt ngồi trên bàn làm việc, biểu cảm từ lạnh nhạt thờ ơ chuyển sang ấm áp, tôi liền hiểu.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Sau đó nhìn thấy Giang Linh từ phía sau tôi đi ra, nhìn tôi một cái rồi đi đến bên cạnh Lý Hào Kiệt.



Người đàn ông duỗi tay kéo tay cô ta.



Giang Linh nhìn tôi, biểu cảm trên mặt có vài phần đố kỵ nói: “Hai người đang nói gì vậy?”




“Không có gì, ngày mai cô ta đi rồi.”



Lý Hào Kiệt lạnh nhạt nói.



Nhìn hai người họ tay trong tay bên nhau, tôi chỉ cảm thấy tim như bị ai đó bóp lấy, đau tới nỗi khó mà hít thở.



Tôi đứng đó, dường như cuối cùng cũng tìm được lý do nói câu cuối cùng, hơi cúi đầu, tay cuộn vào nhau, nói với Lý Hào Kiệt, “Ông chủ mong ngài sớm ngày hồi phục, sáng mai tôi đi rồi.”



Nói xong, quay người bỏ đi



Một chút cũng không muốn nhìn nữa.



Nếu như bọn họ đang diễn kịch, vậy chỉ có thể nói là lừa được tôi rồi, tôi nhận thua rồi.



Về phòng, tôi làm nốt công việc cuối cùng, rồi nhắn tin cho Đào Nhi, “Ngày mai tôi trở về, gặp ở công ty.”



Đóng máy tính, tồi liền bắt đầu thu dọn đồ, mặc dù thời gian sống ở đây không ít, nhưng hành lý ít ỏi đến đáng thương, ở đây đều mặc đồ của người làm, không có đồ gì cả, ngược lại, thuốc lại nhiều hơn.



Tôi ngồi đó nhìn đống thuốc, lòng đầy chua xót, nỗ lực một tháng, cuối cùng tôi vẫn thua.



Tôi thay đồ, ra cửa tới phòng bếp lấy nước, một mình Lý Hào Kiệt sống ở trang viên này, có thể tiếp xúc gần với Lý Hào Kiệt cũng chỉ có một mình Giang Linh, những người làm khác ban đêm không có gì để làm.




Tôi vừa đi ra, nhìn thấy một đám người làm ở trong nhà bếp.



Thấy tôi đi qua, bọn họ thân thiện chào hỏi tôi, “Sa Điệp, cô tới rồi!”



“Ừ.”



Mặc dù bình thường tôi đều ở trong phòng làm việc, rất ít khi gặp bọn họ, nhưng bọn họ đối với tôi cũng coi như là thân thiện.



Tôi đi lấy nước, bọn họ lại tiếp tục tán gẫu.



“Ây da, tôi thấy Giang Linh cũng chỉ là gà mà còn đòi hóa phượng hoàng?”



Đúng vậy, sao ông chủ lại nhìn trúng cô ta thế, cùng lắm chỉ là chơi đùa, ngủ hai ngày liền chán.”



“Đúng vậy, tôi thấy cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt, làm sao ông chủ nhìn trúng cô ta được.”



“Ai mà biết đã giở thủ đoạn gì! Nói không chừng bề ngoài thì thuần khiết nhưng thật ra cũng chỉ là loại lẳng lơ.”



Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đối việc họ đánh giá Giang Linh cũng không hề bất ngờ



Lấy nước xong cũng không ở lại lâu liền đi.



Tôi ở trong phòng một lúc, nghĩ tới đây là ngày cuối cùng tôi ở trong trang viên, sống ở đây lâu như vậy, tôi vẫn chưa nhìn kỹ nơi này, hôm nay đúng lúc có thời gian đi xem một một chút vậy.



Tôi mặc áo khoác, đi ra vườn hoa phía sau trang viên dạo, bây giờ là cuối đông, trong hoa viên mặc dù không có tuyết



Cho dù như vậy, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, thông qua cắt tỉa và bố trí của cây cối tôi có thể nhìn ra, đến mùa xuân, ở đây chắc hẳn sẽ vô cùng đẹp.



Một mình tôi ở trong hoa viên, đột nhiên phát hiện lúc chúng ta không hề chú ý tới, cây cối ở đây đã mọc mầm mới.



Tôi đi dạo một vòng trong vườn, lúc muốn đi ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phòng ngủ của Lý Hào Kiệt ở lầu hai.



Đèn đang sáng, người đàn ông ngồi trước cửa sổ.



Khoảng cách xa, tôi không nhìn rõ là anh ấy đang nhìn gì.



Nhưng tôi bây giờ cũng sẽ không tự mình đa tình nghĩ rằng anh ấy đang nhìn tôi.



Tôi đi dạo một vòng, lúc vào cửa sau, một vệ sĩ chặn tôi lại, “Sa Điệp, ông chủ bảo cô đi lên trên.”



“Tôi biết rồi.”



Tôi gật đầu.



Bởi vì vẫn chưa rời khỏi, tôi bây giờ vẫn là người làm ở đây, anh ấy gọi tôi, tôi phải đi.



Tôi vốn dĩ đã thay đồ của người làm ra, bây giờ thay lại chỉ tốn thêm thời gian, sợ Lý Hào Kiệt phải chờ, tôi dứt khoát không thay đồ liền đi.



Đến cửa phòng ngủ của Lý Hào Kiệt, tôi nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.



“Vào đi.”



Giọng nói của người đàn ông trong phòng truyền tới.”



Tôi đấy cửa vào, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Giang Linh, nói trước, “Ông chủ, tìm tôi có chuyện gì không?”



Giọng điệu tôi hết sức xa cách, không để anh ấy nhìn ra cảm xúc gì.



Người đàn ông di chuyển xe lăn, nhìn về phía tôi, “Ngày mai đi rồi.”



“Phải.”



Tôi rõ ràng đã nói rồi.



Hắn nhìn tôi, con ngươi sâu mang theo vài phần thăm dò, trầm mặc một lúc mới hỏi tôi, “Có gì muốn nói với tôi không?”



Có không?



Có, rất nhiều.



Chẳng qua, tới lúc này rồi, tôi lại cảm thấy nói gì cũng không còn cần thiết.”



Nhưng có một điều, tôi buộc phải nói!



Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, sắp xếp lại từ ngữ, thờ ơ nói, “Ông chủ thật ra tôi sớm đã phát hiện Giang Linh là diễn viên anh mời đến để phối hợp diễn kịch mà thôi, vốn dĩ tôi muốn ở đây để coi thử, anh và Giang Linh rốt cuộc diễn tới mức nào, nhưng mà, tôi cảm thấy không cảm thấy không cần thiết nữa.”



Nghe xong, Lý Hào Kiệt hình như có chút bất ngờ, nheo mắt nhìn tôi, “Tại sao?”



“Bởi vì điều này đối với tôi không còn quan trọng nữa.” Hai tay tôi nắm chặt, “Tôi bỏ thân phận của mình tới đây làm người ở, là vì tôi yêu anh, hơn nữa, tôi biết anh vì tôi đã làm rất nhiều điều, tôi sợ anh nghĩ không thông, tôi sợ anh sa ngã, sợ người khác không chăm sóc tốt cho anh.”



Nhưng bây giờ tôi phát hiện là do tôi lo lắng thừa rồi.



Tôi cúi đầu, nhìn ngón chân mình, trong lòng sự chua xót không nói thành lời.



Người đàn ông không nói chuyện, tôi tiếp tục nói, “Lý Hào Kiệt anh, kiêu ngạo, ưu tú, năng lực điều hành số một, làm gì cần một người nhỏ bé như tôi giúp đỡ? Dù sao thì bây giờ anh cũng không cần tôi nữa, vậy tôi đi, sau này cũng sẽ không tới nữa.



Lúc nói những lời này, tôi có chút đau lòng.



Tôi muốn nói, Lý Hào Kiệt anh và em cố gắng lâu như vậy, không dễ dàng gì mới đi tới đây, không dễ dàng gì….



Nhưng kết quả vẫn là công dã tràng.



Tôi nói xong, ngẩng đầu, nhìn Lý Hào Kiệt, hắn cứ như vậy mà nhìn tôi, trong con ngươi đen không có chút cảm xúc gì, nhưng lại giống như chứa đựng rất nhiều thứ.



Nhưng tôi đã không muốn đoán nữa.



Tôi cúi đầu nói, “Ông chủ nghỉ sớm đi, tôi đi trước.”



Nói xong, tôi quay người mở cửa rời đi.



Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc, tới nửa đêm mới ngủ được.



Lúc tỉnh lại đã tám giờ rồi.



Chiếc xe tôi đặt buổi sáng đến đón tôi cũng là tám giờ, tội vội vội vàng vàng thay đồ, xách hành lý ra cửa, đến cửa, căn bản không hề nhìn thấy xe tôi đặt.



Bất lực, tôi chỉ có thể gọi điện thoại.



Điện thoại vừa kết nối, sau khi hỏi xong sự tình thế nào, tài xế nói, “Tôi tới từ sớm rồi, vừa tới cửa, bị người ta đuổi đi, nói cô không đi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”