Tôi cõng Lý Hào Kiệt khó nhọc bước đi trên nền tuyết, bởi vì lúc nãy tay bị thương, hôm nay trời lạnh nên cực kỳ đau nhức.
Tuyết ở đây dường như rơi rất dày.
Tôi giẫm chân xuống, tuyết có thể ngập đến tận bắp chân.
Tôi cứ đi từng bước như vậy, có phải là nên lấy điện thoại di động ra xem thử liệu có tín hiệu hay không.
Nhưng mà mỗi lần xem là mỗi lần thất vọng.
Sao ở đây vẫn không có tín hiệu vậy?
Trong lòng tôi thấy nghi ngờ.
Trong đêm gió tuyết, tuy có sự trợ giúp của cánh cửa, tôi cũng có thể kéo anh ta đi được, thế nhưng sau thời gian dài thì thể lực của tôi đã bị tiêu hao rất nhiều.
Nhưng tôi biết có thể tôi cũng chỉ đi được một kilomet.
Tôi biết mình không thể ngã quỵ, nếu không thì có thể chúng tôi đều sẽ chết ở đây.
Tôi tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, tôi chỉ biết khi ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ...
“Ding dong.”
Tôi nghe thấy trong túi quần của Lý Hào Kiệt truyền ra một âm thanh rất khẽ.
Đó là tiếng tin nhắn của điện thoại di động.
Tôi vô cùng kích động!
Tôi lấy điện thoại của mình ra, nhìn chỗ tín hiệu ở góc trên bên trái, đã có hai cột tín hiệu rồi!
Tôi giống như bắt được cái phao cứu mạng, ngay lập tức gọi 120!
Sau khi đối phương biết được tình hình của chúng tôi liền cho biết sẽ đưa xe cấp cứu qua đây ngay.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy hy vọng.
Tôi tiếp tục kéo Lý Hào Kiệt đi về phía trước.
Chưa đi được bao lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hai cái đèn xe màu vàng xuất hiện ở chỗ không xa.
Bên trên xe còn có đèn màu trắng và lam luân phiên sáng, trong đêm tuyết rơi này dường như đó là ánh sáng của hy vọng.
Xe cấp cứu từ xa nhanh chóng đến gần.
Mấy nhân viên y tế từ trên xe xuống đón Lý Hào Kiệt lên xe trước rồi tôi mới lên xe.
Đợi khi lên trên xe cấp cứu thì tôi chỉ mải nhìn nhân viên y tế kiểm tra cho Lý Hào Kiệt.
Lúc này có một bác sĩ đi tới, nhìn tay của tôi nói: “Tay của cô tím tái rồi, mau hoạt động một chút đi.”
Anh ta nói vậy, tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện hai tay thật sự đã tím hết cả, vết thương lúc nãy gần như đã bị đông cứng lại. Lúc này ở trong xe ấm áp, thế mà ngay cả co gập hai cánh tay cũng hơi khó khăn.
Bác sĩ nhìn tôi nói: “Cô đừng cử động lung tung, đợi lát nữa đến bệnh viện sẽ bảo bác sĩ ở đó xử lý cho cô.”
Xe cấp cứu đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất.
Khi bước xuống xe, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn tên của bệnh viện ở trước mặt, trong lòng liền giật thót.
Bệnh viện Quang Minh.
Thế mà chúng tôi lại đến bệnh viện của Lý Trọng Mạnh.
Hy vọng anh ấy không ở đây.
Trong lòng tôi thầm cầu khấn.
Thế nhưng có nhiều lúc mọi chuyện đều tuân theo định luật Murphy.
Lý Hào Kiệt vừa được đưa vào phòng cấp cứu, tôi vừa quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông đã rất lâu, rất lâu rồi chưa gặp - Lý Trọng Mạnh.
Bây giờ anh ấy đã không đeo kính nữa, tóc cũng ngắn hơn trước đây một chút, nhìn người có khí chất lạnh lùng và sắc sảo.
Tôi nhìn anh ấy mà không khỏi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cho dù là như vậy thì tôi vẫn bước lên, nói với anh ấy: “Xin anh đừng làm hại Lý Hào Kiệt, nếu như anh không muốn cứu anh ấy, chúng em có thể chuyển viện, chúng em…”
“Trong lòng em, anh xấu xa như vậy sao?”
Lý Trọng Mạnh cắt ngang lời tôi.
Trong ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông lóe lên một chút tổn thương.
Anh ấy hơi khom người xuống, cúi đầu muốn nắm tay tôi, tôi tránh đi theo bản năng nhưng động tác của người đàn ông rất nhanh nên vẫn túm được tay tôi lên.
Anh ấy nhìn tay của tôi, hơi cau mày: “Bản thân mình đã như vậy rồi, còn có tâm tư mà quan tâm đến nó? Lỡ như đến cuối cùng nó chỉ là bị hôn mê, còn tay của em phải cưa bỏ thì làm sao?”
Câu nói của Lý Trọng Mạnh làm tôi ngẩn người: “Cưa bỏ?”
Ánh mắt của người đàn ông lãnh đạm, buông tay tôi xuống, xoay người lại nói: “Đi theo anh qua đây.”
Anh ấy nói xong liền đi luôn.
Tôi sợ bị cưa tay, vội vàng đi theo Lý Trọng Mạnh.
Lúc này tuy tay của tôi phục hồi lại một chút nhưng đã bắt đầu hơi đau nhức.
Lý Trọng Mạnh đưa tôi vào một phòng điều trị rồi bảo y tá đi lấy đồ. Đầu tiên người đàn ông xoa tay của mình sau đó đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi ngẩn người, muốn rụt tay lại nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn.
Đồng thời anh ấy nói với tôi bằng giọng điệu ra lệnh: “Đừng động đậy, anh giúp em lấy lại độ ấm trước đã.”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn anh ấy.
Thật ra lúc này tôi cảm thấy tay của mình đã đỡ nhiều rồi, qua một lát nữa chắc hẳn là hoàn toàn không sao nữa.
Lý Trọng Mạnh cúi đầu nhìn tay tôi, không nhìn tôi.
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy.
Lúc này y tá cầm một cái chậu nhỏ và một ít thuốc đi vào, Lý Trọng Mạnh cầm chậu đến bồn nước ở phía sau lấy nước, bưng đến trước mặt tôi rồi đặt trên một cái ghế đẩu, nói: “Trước hết nhúng bàn tay không bị thương vào đã.”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn nhúng tay vào.
Nhiệt độ của nước dường như chỉ cao hơn nhiệt độ của tay tôi một chút.
Tôi bỏ tay vào trong nước cũng không có bất cứ cảm giác khó chịu nào.
Lúc này Lý Trọng Mạnh dùng tay cầm vải xô lau bàn tay bị thương cho tôi.
Tôi thấy hơi ngại: “Để em tự làm.”
“Em là bệnh nhân. Anh từng nói trong mắt bệnh viện thì bệnh nhân chính là bệnh nhân, không phân biệt giới tính, cũng không phân biệt vợ sắp cưới cũ.”
Câu nói của Lý Trọng Mạnh khiến tôi nhớ đến cuộc điện thoại của Mộc Lan hôm nay.
Trong một năm, cuối cùng chiếc váy cưới mà cô ta thiết kế cho tôi cũng đã làm xong, chỉ tiếc...
Tôi không ngọ nguậy nữa.
Lý Trọng Mạnh cẩn thận tránh vết thương của tôi ra, dùng vải xô lau sạch những chỗ khác.
Sau đó anh ấy lại thay một chậu nước ấm hơn, tiếp tục động tác lúc nãy.
Cứ thay nước như vậy khoảng bảy tám lần, về cơ bản tay của tôi đã hồi phục lại như thường, sau đó anh ấy mới bôi cho tôi một chút thuốc cao, khử trùng vết thương của tôi rồi lấy vải băng bó.
Lúc này trong phòng điều trị chỉ có hai người chúng tôi.
Anh ấy cúi đầu, động tác băng bó thuần thục nhưng rất chậm.
“Em có hận anh không?” Khi Lý Trọng Mạnh đang cúi đầu băng bó vết thương cho tôi thì đôt nhiên mở miệng nói, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Lòng tôi hơi thắt lại, nhất thời hơi mê mang, hận sao?
Hình như không có, mà giống như là không thể hận nổi hơn.
Chần chừ một lúc, tôi khẽ lắc đầu.
Tôi nhìn thấy vai của người đàn ông khẽ run lên, dường như đang cười. Anh ấy nói: “Thật ra em hận anh thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Vậy thì em hận anh.”
Tôi nói một cách quả quyết.
Bây giờ tôi biết rất rõ rằng tôi và Lý Trọng Mạnh đã hoàn toàn cắt đứt rồi, chúng tôi sẽ không bao giờ có tương lai nữa. Nếu nói như vậy có thể khiến anh ấy dễ chịu, tôi cũng đồng ý.
Thấy tôi quả quyết như vậy, Lý Trọng Mạnh bất ngờ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của người đàn ông có một chút bất đắc dĩ: “Em, chuyển biến này thật sự hơi nhanh.”
“Vậy sao?”
Tôi cũng nhìn anh ấy.
Lý Trọng Mạnh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tiểu Điệp, thời gian này đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh cảm thấy hình như em đã thay đổi rồi.”
“Có sao?”
“Có.” Lý Trọng Mạnh gật đầu một cách kiên định.
Đã thay đổi rồi sao? Có lẽ là vậy.
Có lẽ là vì tôi đã biết mình muốn gì rồi.
Có lẽ là vì tôi không cần phải trốn dưới đôi cánh của một người đàn ông nữa, tôi đã có đôi cánh của mình, giờ tôi có thể bảo vệ người khác rồi.
Lúc này Lý Trọng Mạnh đã băng bó vết thương cho tôi xong, tôi đứng dậy nói với Lý Trọng Mạnh: “Cảm ơn anh, em ra ngoài đợi Lý Hào Kiệt đây.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!!