Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 421: Trong tim tôi trước sau chỉ có một người




Lúc tôi nhìn thấy dòng chữ này, tôi cuối cùng đã nghe thấy tiếng bước chân.



Ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Cảnh Hậu không biết từ lúc nào đã đứng ở khán đài tầng hai, tay ôm một con gấu cao như cậu ta vậy, sau đó bắt đầu đi xuống dưới.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!



Vừa đi vừa nói: “ chị Tiểu Điệp, em thích chị, em biết chị cảm thấy em còn nhỏ, nhưng em có thể vì chị mà trưởng thành.”



“trước kia tôi không biết cảm giác yêu một người sẽ ra sao, nhưng khi gặp được cậu, tiếp xúc vớ cậu một thời gian, tôi mới biết rằng thích là thế nào.”



“ Là từng giờ từng phút đều muốn gặp chị, là gặp chuyện vui thì đầu tiên muốn cùng chị chia sẻ, là chỉ cần ở bên chị đã rất vui rồi, em.......”



Bạc Cảnh Hậu nói tới đây thì đã đi xuống dưới, nhưng khi cậu ấy nhìn thấy tôi khóc thì sững lại, căng thẳng nói: “chị Tiểu Điệp, sao chị lại khóc, em...”



Tôi không đợi cậu ấy nói hết, trong chốc lát liền thở gấp!




Đứng dậy đi tới, giơ tay lên!



Bàn tay tát lên mặt cậu ấy “bốp”, rơi xuống hai chữ “vô vị!”



Sau đó quay người bước đi.



Bạc Cảnh Hậu nhanh chóng bỏ con gấu trong tay đuổi theo tôi.



Cậu ấy chạy nhanh nắm lấy cánh tay tôi, xin lỗi tôi “xin lỗi chị Tiểu Điệp, em.......”



“Buông tôi ra! Tôi còn có việc!”



Tôi rất bực bội.



Bạc Cảnh Hậu lại không chịu, “ xin lỗi, nếu chị đồng ý không giận nữa thì em sẽ buông tay.”



Cậu ấy nắm rất chặt.



Tôi chẳng biết làm sao, chỉ có thể đứng im, vẫn may lúc này tất cả triệu chứng đều tiêu tán, tôi quay người nhìn Bạc Cảnh Hậu, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Tiểu Bạc, tôi đâu có giận.”



“Chị lừa người.” Lúc này tôi không khóc, vành mắt Bạc Cảnh Hậu có chút đỏ: “xin lỗi, em biết em sai rồi, em không nên cho rằng con gái đều thích như vậy.”




“Cậu nói không sai, con gái đều thích như vậy.”



“Nhưng mà chị không thích......”



Bạc Cảnh Hậu nhỏ tiếng nói.



“Chị không thích không phải vì màn tỏ tình này không lãng mạn, mà là bởi vì, người tỏ tình là cậu.” Tôi ngẩng đầu nhìn Bạc Cảnh Hậu: “rất xin lỗi, tôi trước đây thực sự đã phát hiện ra tâm tư khác của cậu, tôi cũng cho rằng ý của tôi đã rất rõ ràng nhưng vẫn khiến cậu hiểu nhầm rồi.”



“Không phải.” Bạc Cảnh Hậu sững lại, “em biết chị không tiếp nhận em, nhưng người ta nói chỉ cần con trai chủ động, thì con gái sẽ.......”



“Có lẽ là vậy, đáng tiếc tôi không phải là con gái nữa, tôi đã là phụ nữ, rất trưởng thành, tôi lớn hơn cậu một giáp và đã trải qua rất nhiều sự việc rồi.”



Lúc này, Bạc Cảnh Hậu đã buông tay.



Tôi cũng không vội đi, tiếp tục nói với Bạc Cảnh Hậu: “Cậu là một người con trai rất tốt, rất biết chăm sóc người khác, cậu nảy sinh thiện cảm với tôi bởi vì trước kia người trong nhà đều dựa vào cậu, nhưng tôi sẽ không như vậy, ở chỗ tôi cậu có thể thoải mái làm chính mình, cũng sẽ không có áp lực, có gánh nặng, hơn nữa tôi cũng không yêu cầu cậu bất cứ điều gì.”



“Không phải vậy, em thích chị, em.....”



“Nhưng mà tôi không yêu cậu, cũng mãi mãi sẽ không yêu cậu, trong tim tôi tất cả chỉ có một người, một chút cũng không thể chia cho người khác.” Tôi cười và nói: “cậu là một người con trai rất tốt, rồi sẽ có một người con gái thích hợp với cậu.”



Nói xong, tôi xoay người đi về phía xe.



Bạc Cảnh Hậu đứng đó nhìn tôi, vành mắt đỏ bừng lên, trên mặt viết lên không cam tâm.



Đợi tôi lên xe, khởi động xe, hạ cửa sổ xuống nói với cậu ấy: “cảm ơn cậu nửa năm nay chăm sóc cho Thiểm Thiểm, có điều từ hôm nay cậu không cần đến nữa, có thời gian đến lấy đồ của cậu về.”



Nói xong, tôi nhấn ga, lái xe rời đi.



Thật ra tôi có thể hiểu được ý định của Bạc Cảnh Hậu, tôi nghĩ cậu ấy nhất định chuẩn bị rất lâu vì ngày hôm nay.



Nếu như là một cô gái trẻ, đối mặt với lời tỏ tình của một ngườ con trai vừa để tâm vừa đẹp trai thế này, nhất định không chút chống cự.



Đáng tiếc tôi già rồi.



Tôi cũng rất rõ rằng Bạc Cảnh Hậu đối với tôi càng sâu là ỷ lại.



Khoảng thời gian cậu ấy ở nhà tôi, rõ ràng chỉ là một cậu con trai hai mốt tuổi, nhiều lúc sự hiểu chuyện của cậu ấy khiến tim tôi đau nhói.



Rốt cuộc đã trải qua những gì khiến cho cậu con trai hai mươi mốt tuổi hiểu chuyện như vậy.



Có điều cho dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ tương lai của Bạc Cảnh Hậu nhất định sẽ rất tốt.



Hơn nữa lúc này,tôi mới nhận thức được tôi muốn đón sinh nhật cùng Lý Hào Kiệt biết bao!



Tôi tăng tốc, rất nhanh liền chạy về nhà hàng.



Khi lại lần nữa đến nơi đây, cổng đã đỗ rất nhiều xe.



Có rất nhiều khách ra vào.



Nhìn thấy cảnh này, tôi dường như cảm thấy điều gì đó.



Nhưng mà tôi không cam tâm, vẫn nên lái xe vào, sau đó cầm lấy cốc trực tiếp tìm giám đốc nhà hàng hỏi thăm: “Lý Hào Kiệt có đặt trước chỗ không?”



Nghe được câu hỏi của tôi, giám đốc nhà hàng nhìn tôi, dường như hiểu được điều gì, cười đầy hàm ý với tôi: “giám đốc Lý đã trả lại chỗ đặt và rời đi rồi.”



“Đi rồi?”



“Đúng vậy, đi từ nửa tiếng trước rồi.” Giám đốc nhà hàng nói.



Nghe ông ta nói như vậy, trong lòng tôi có chút tức giận.



Cũng trách bản thân mình, lúc đó tôi nên tiến vào nói một tiếng với Lý Hào Kiệt, anh bây giờ là ông chủ lớn của trăm vạn mối lo, làm sao có thể đợi mình được?



Hơn nữa, có lẽ, anh ấy.......



Hừ thôi đi.



Trong lòng tôi tất cả nuối tiếc và buồn bã đã không còn tác dụng rồi.



Tôi nâng cốc, quay lại xe mang theo chút buồn.



Vừa khởi động xe, liền nhìn thấy giám đốc nhà hàng vừa nãy chạy ra, trong tay ông ấy dường như đang cầm thứ gì đó.



Tôi nhanh chóng hạ kính, giám đốc nhà hàng mang một mảnh giấy đưa cho tôi nói: “đây là giám đốc Lý để lại, nói là nếu cô tới thì đưa cho cô.”



“Cảm ơn!”



Sau khi tôi nói lời cảm ơn, bật đèn trong xe lên, nhìn mấy chữ được viết đơn giản trên tờ giấy ‘đưa số điện thoại và wechat của anh ra khỏi danh sách đen.’



Không biết tại sao khi nhìn thấy dòng chữ này, tôi bất giác cười lên.



Rõ ràng đã không còn trẻ nữa, nhưng mà cách hành động của Lý Hào Kiệt dường như đã thay đổi nhiều.



Tôi cười, mặc dù anh vẫn chưa nói với tôi đã xảy ra việc gì.



Nhưng mà tôi nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có thể yêu một người là Lý Hào Kiệt, vẫn nên cho anh cơ hội.



Cũng không còn do dự thêm lại liên lạc của anh.



“Tinh thần phấn chấn, xuất hiện rung động đẹp đẽ.........”



Vừa thêm trở lại, điện thoại Lý Hào Kiệt liền gọi đến.



Tôi bắt máy, rất nhanh bên kia giọng nam chuyển đến: “đã lâu không gặp, gan lớn rồi dám bỏ hẹn của tôi?



Không biết có phải là ảo giác của tôi, nói chung nghe giọng nam ấy tâm trạng rất tốt.



“xin lỗi, xảy ra chút việc.” Tôi lời ngay nói thật.



Nhưng đương nhiên không nên nói sự việc của Bạc Cảnh Hậu.



Sau đó điện thoại bên kia im lặng một lúc, tôi mới nghe thấy Lý Hào Kiệt nói: “em đơn giản vài chữ mà nhỡ cả ngày sinh nhật dày công chuẩn bị của anh.”