Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 420: Sa điệp, em thích chị!




Buổi tối, tôi cầm tấm thẻ, lấy cốc cà phê, lái xe về nhà trước.



Mặc dù có chút mất hứng, không muốn đi, thế nhưng, vẫn cứ mồm nói một đằng tay làm một nẻo vẫn đi trang điểm, thay quần áo.



Ngồi trên ghế sô pha, nhìn dòng chữ trên đó: "Tối nay 7 giờ, nhà hàng Vienna"



Đấu tranh có nên đi hay không.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!



Bây giờ đã là 6 giờ 40 phút, nếu như muốn đi, thì nên lập tức xuất phát.



Tôi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng, vẫn cầm túi và cái cốc lên, chuẩn bị đi!



Cũng may, bây giờ không phải là giờ tắc đường, nên tôi chỉ tốn khoảng 20 phút, đã đến nhà hàng Vienna.



Nhìn vào đồng hồ, vừa đúng 7 giờ.



Tôi đỗ xe ở trên đường, nhìn thoáng qua tình hình bên trong, nhà hàng không có một chiếc xe, mấy nhân viên phục vụ đứng thành một hàng ở trước cửa.



Xem ra, Lý Hào Kiệt lại bao hết rồi.




Tôi đang chuẩn bị khởi động xe đi vào thì --



Điện thoại di động lại vang lên.



Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, là số của Bạc Cảnh Hậu.



Tôi nghe điện thoại, vừa định nói chuyện, thì đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một loạt âm thanh rất huyên náo: "Có phải chị Sa Điệp không?"



"Ừ?"



Tôi có chút ngạc nhiên, bởi vì âm thanh bên kia điện thoại rất lớn, hình như đang rất gấp.



Hơn nữa, đây không phải là giọng của Bạc Cảnh Hậu.



"Em là bạn cùng phòng của Bạc Cảnh Hậu, Trương Tùng, chị không nhớ em sao?"



Trương Tùng? Ừ, hình như ngày đó trong ba người có một người tên này.



Tôi thú nhận: "Ừ."



"Bây giờ chị có thể đến trường của bọn em một chuyến được không? Lão tứ xảy ra chuyện rồi!" Trương Tùng nói.



"Làm sao vậy?"



Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng tôi có chút khẩn trương, thoáng nhìn vào nhà hàng ngay bên cạnh, có chút do dự.




Trương Tùng dừng lại một chút rồi nói: "Là như vậy, không biết lão tứ vay mượn tiền bọn xã hội đen lúc nào! Kết quả không có tiền trả, bây giờ người ta đến đòi tiền! Nói nếu như không trả sẽ đánh gãy tay cậu ấy!"



"Cái gì?" Tôi sửng sốt, cảm thấy Bạc Cảnh Hậubình thường vốn không phải người như thế, làm sao có thể vay tiền của bọn xã hội đen?



Tuy nhiên, cái này tôi vốn không suy nghĩ được nhiều như vậy, lập tức nói: "Chị sẽ tới ngay."



Tôi quay đầu nhìn thoáng qua nhà hàng một cái, tuy rằng không rất không đành lòng, nhưng lại lần nữa khởi động xe, lái về phía trường học.



Tôi đến trường của Bạc Cảnh Hậu lúc khoảng 7 giờ 30 phút.



Vừa đến cổng, đã nhìn thấy một học sinh nam to cao đứng ở cổng, mặc dù không biết đây có phải Trương Tùng không, nhưng tôi biết cậu ta đúng là bạn cùng phòng của Bạc Cảnh Hậu.



Cậu ta nhìn thấy tôi, cũng không lên xe, mà chạy đi phía trước dẫn đường!



Xem ra, thật sự rất gấp!



Trong lòng tôi rất lo lắng, thực sự sợ Bạc Cảnh Hậu sẽ gặp phải chuyện không may, dù sao trong mắt tôi cậu ta cũng là một cậu con trai có tiền đồ phía trước, nếu có chuyện không hay xảy ra, thật là đáng tiếc!



Trương Tùng chạy ở phía trước tôi đi theo phía sau, cậu ta chạy rất nhanh, rất nhanh đã có thể dẫn tôi đến cửa sân vận động bên trong trường.



Cái sân vận động bên trong này là sau này mới xây, nhưng thật ra trước đây tôi chưa từng đến đây.



Tôi thấy Trương Tùng vẫy vẫy tay với mình, cũng biết là ở chỗ này.



Dừng xe lại, tôi cầm lấy điện thoại di động, chuyển sang chế độ ấn số, xem xét tình hình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị gọi 110.



Bất quá, nếu như chỉ là thiếu tiền, vậy thì đưa luôn.



Có lẽ là do đã trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, việc này vừa xảy ra, dù sao tôi vẫn nghi ngờ liệu có phải Bạc Cảnh Hậu muốn tôi từ chức, hay muốn lừa tôi một khoản không.



Sau khi tưởng tượng xong những dự định xấu nhất, tôi theo Trương Tùng đi đến cửa.



Cửa sân vận động đã đóng, chỉ còn một khe nhỏ, tôi nhìn thoáng qua, bên trong là một khoảng tối đen, chợt có một dự cảm xấu.



Vội lùi về phía sau một bước, hỏi: "Thực sự là ở đây sao?"



"Đúng vậy, đang ở bên trong!"



Trương Tùng chắc chắn trả lời!



Mặc dù trời đã tối, nhưng tôi không tắt đèn xe, tôi nhìn gương mặt của Trương Tùng, luôn cảm thấy cậu ta giống như đang giấu diếm chuyện gì đó.



Sẽ không có chuyện gì chứ?



Tôi có chút không muốn đi vào rồi, liền nói: "Cậu đi vào trong gọi người ra đi, bảo Bạc Cảnh Hậu là có chị đến, bao nhiêu tiền, chị sẽ trả thay cậu ta."



"Không nên không nên!" Trương Tùng vừa nghe tôi nói như vậy, giống như có chút nôn nóng.



Giờ phút này, tôi càng chắc chắn chuyện này có gì đó kỳ lạ!



Tuyệt đối không thể đi vào!



"Vì sao không được? Các cậu không phải là đang lừa gạt chị chứ? Rốt cuộc muốn làm gì! Bạc Cảnh Hậu có chuyện gì?"



Tôi nhìn Trương Tùng, càng phát hiện chuyện này có gì đó rất kỳ quái.



Nếu như không phải Bạc Cảnh Hậu muốn tiền của mình, chẳng nhẽ bọn họ có ý đồ khác, muốn lợi dụng Bạc Cảnh Hậu, sau đó muốn lừa lấy tiền của mình?



Hm...



Thế nhưng tôi lại nhớ đến chuyện ở quán trà sữa hôm đó, cảm thấy mấy đứa trẻ này cũng không phải người xấu.



Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, tôi cũng không dám đánh giá linh tinh.



"Không phải, chị hiểu nhầm rồi, chị vào trong xem sẽ biết!" Trương Tùng có chút nôn nóng.



Ta nhìn hai bên một chút, ở đây có thể nói là chỗ vắng vẻ nhất của trường học, hơn nữa bây giờ đang là kỳ nghỉ, vốn cũng không có nhiều người!



Nếu như mình xảy ra chuyện gì ở chỗ này, trong chốc lát không thể có người phát hiện ngay được!



Mình phải đi!



Tôi xoay người đi về hướng xe, vừa đi vừa nói: "Nếu như không ra, chị cũng không có cách nào, nếu như chị không giúp được các cậu thì phải báo cảnh sát thôi."



Kết quả, tôi vừa dứt lời, Trương Tùng hình như có chút nôn nóng: "Trời ơi, đừng đừng!"



Vừa nói, vừa kéo cánh tay của tôi, kéo tôi vào bên trong sân vận động!



"Buông ra!"



Tôi sợ hãi!



Thế nhưng Trương Tùng cao lớn như vậy, khỏe nhiều như vậy, không chờ tôi từ chối, cậu ta liền mở cửa ra, thoáng cái đẩy tôi vào bên trong sân vận động.



Sau đó, từ bên ngoài đóng cửa "Cạch" một cái!



Bên trong sân vận động là một khoảng không tối đen, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón!



Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác sợ hãi từ người và tâm trí tôi, từ trong ra ngoài phát ra, cả người và tay chân tôi đều mềm nhũn, cả người không ngừng run, sợ!



Loại cảm giác này tôi rất quen thuộc.



Chính là khoảng thời gian khi tôi bị ngồi tù, sau khi trải qua, về sau tôi đi khám qua, nói là bị chứng sợ hãi giam cầm nhẹ.



Trải qua nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng là bệnh này của mình đã khỏi rồi, nhưng không ngờ đến, nó lại tại phát vào lúc này.



Xong.



Tôi ngồi xổm xuống tại chỗ, một cử động cũng không dám, trong lúc nhất thời từng tế bào trên người đều đang phát run.



Nước mắt vốn không kìm chế được lại chảy xuống.



"Cứu... Cứu mạng... Ai cứu tôi với..."



Tôi sợ hãi.



Thực sự sợ hãi, tôi cũng rất hối hận.



Tôi nên đi sinh nhật của Lý Hào Kiệt, tại sao tôi lại muốn qua đây.



Vì sao?



Tôi thực sự rất sợ.



Nhớ tới, tôi đối xử với Bạc Cảnh Hậu cũng coi như là tốt, vì sao cậu ta lại đối xử với tôi như vậy?



Bên trong sân vận động lớn như vậy, tôi cũng chỉ có thể nghe được tiếng vang của mình.



Làm sao bây giờ?



Tôi thậm chí ngay cả đứng lên đi tới cửa cũng không còn sức.



Trong lúc tôi cảm thấy bất lực, hoang mang, không biết làm sao...



"Đinh" một tiếng, toàn bộ đèn trong sân vận động đột nhiên đều sáng lên.



Tôi ngẩng đầu, bốn phía, đột nhiên có rất nhiều bóng bay, mỗi tầng mỗi tầng xếp chồng lên nhau ở trên mặt sân vận động, trên từng quả bóng bay đều buộc một cái thẻ nhỏ.



Có điều chữ quá nhỏ, tôi không thấy rõ.



Đúng vào lúc này, dường như có một tấm thẻ không được buộc, rơi chầm chậm trước mặt tôi.



Tôi cúi đầu, nhìn hàng chữ trên tấm thẻ màu hồng nhạt trước mặt --



"Sa Điệp, em thích chị!"