Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 369: Trước mặt em, mọi sự lý trí, điềm đạm của anh đều là giả vờ




Lý Hào Kiệt lại lần nữa mở cửa xe.



Tôi lên xe cùng anh ta.



Cả phía sau xe đặt một chiếc sofa góc dài, tôi nhìn nhìn, chọn ngồi xuống chỗ cuối nhất.



Lý Hào Kiệt ngồi xuống bên cạnh.



Hai người chúng tôi cách nhau khoảng hơn nửa mét, người đàn ông nhìn tôi, nghiêm túc lên tiếng: “Nếu người ngoại tình với người giúp việc là anh, em sẽ để tâm không?”



Sẽ.



Đáp án này thốt ra trong lòng tôi.



Sở dĩ tôi không ngại Lý Trọng Mạnh làm vậy, đơn giản là không thèm để ý, bởi vì không để ý, không thích, trong lòng tuy có chút không thoải mái, nhưng ngay cả lòng đố kị cũng không có.




“Có, đúng không?” Lý Hào Kiệt nói ra đáp án giúp tôi.



Tôi rũ mắt, lưỡng lự chút, rồi gật đầu, nhưng tôi vẫn nói với Lý Hào Kiệt: “Bởi vì tôi có, nên tôi cảm thấy tôi bây giờ mới là tốt nhất.”



“Ý gì?”



“Tôi bây giờ, hiểu chuyện, khéo léo, hào phóng, tôi có thể hiểu cho nguyên nhân Lý Trọng Mạnh làm vậy, là một bà Lý hoàn mỹ.”



Tôi điềm đạm nói.



Lý Hào Kiệt tựa như hiểu được ý của tôi: “Em là bà Lý hoàn mỹ, nhưng, những gì em có, lại không là một hôn nhân hoàn mỹ, nếu ngay cả tình yêu cũng không có, vậy kết hôn có tác dụng gì?”



“Bây giờ hôn nhân không tình yêu có đầy, không phải sao?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Lúc tôi ở bên anh, tôi sẽ ghen tị, sẽ ngờ vực, sẽ vì anh về muộn mà lo lắng, sẽ bởi vì anh qua lại với Lâm Tuyền mà đau khổ, nhưng tôi bây giờ, cái gì cũng không sẽ.”



Liên quan đến việc Lý Trọng Mạnh, trong lòng tôi thậm chí không hề gợn sóng.



Trong lòng tôi chỉ muốn bảo vệ Thiểm Thiểm thật tốt.



Thiểm Thiểm tốt, những chuyện khác không quan trọng.



Đột nhiên cả người Lý Hào Kiệt dựa sát vào tôi, áp về phía tôi, tôi bất giác dựa ra sau, nhưng đằng sau không có gì.




Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông cách tôi càng gần, tim tôi đập càng nhanh.



Tay anh thình lình giơ qua, giữ lấy eo tôi, khuôn mặt anh tuấn cách tôi gần như có vài cm, nói từng câu từng chữ, “Vậy thì, em không khát vọng ở cùng anh sao? Không khát vọng, mỗi buổi tôi về nhà, anh lấp đầy em, dùng dục vọng nguyên thủy nhất thỏa mãn em sao?”



Lời của anh ta, khiến sắc mặt tôi hơi đỏ lên, tôi lắc đầu: “Không, không khát vọng.”



Khát vọng!



Thật ra, tôi rõ ràng không phải là người phụ nữ đầy dục vọng, nhưng khi Lý Hào Kiệt dựa gần vào tôi, khi tôi nhìn khuôn mặt của anh, khi anh và tôi có tiếp xúc cơ thể, cơ thể tôi mỗi một tế bào đều bắt đầu kêu gào.



Rõ ràng bình thường tôi đối với mấy việc này không có hứng thú gì, nhưng là trước mặt anh, tôi luôn sẽ bị tác động.



Trong lòng luôn có một cảm giác thúc đẩy tôi, trong đầu có một âm thanh đang kêu gào: Dựa gần vào chút, lại dựa gần vào chút, tôi muốn dựa sát vào.



Người đàn ông lại dựa gần vào tôi, môi mỏng dán vào vành tai tôi, phun ra hơi nóng, nói với tôi: “Nhưng, anh muốn.”



“...”



“Khi anh thấy em, từng giây từng phút đều muốn giữ em lại bên người, lấp đầy em, thỏa mãn em, anh khát vọng em vòng chân quanh thắt lưng anh, ngại ngùng mà nói với anh, ‘Em muốn’; trước mặt em, mọi sự lý trí, điềm đạm của anh đều là giả vờ, anh muốn, muốn hôn em, hôn cả cơ thể em, khiến mỗi tấc da thịt em đều thuộc về anh, khiến em chỉ nhìn anh, khiến trong lòng em chỉ có anh, khiến em...”



“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”



Tôi đã chịu không nổi nữa rồi, tôi quyết đoán ngắt lời Lý Hào Kiệt.



Lúc tôi còn chưa nhận ra, tôi đã bị lời nói của anh khêu gợi lên cảm giác.



Và lời của anh, lại có thể cho tôi sự cộng hưởng sâu sắc.



Khi tôi chống lại nhìn anh, không phải là cũng giống anh sao?



Tôi sợ bản thân mất kiểm soát, sợ bản thân hơi sơ suất thì lý trí được dựng lên trong lòng sẽ sụp đổ, sẽ ôm lấy anh, cho anh yêu chiều tôi...



Ngón tay của anh không an phận mà thăm dò: “Thế nào? Có cảm giác không? Thực ra, anh cũng giống em.” Người đàn ông vừa nói, dùng tay bắt đầu cởi cúc áo của tôi, môi mỏng dán cổ, chỉ nói hai chữ, “Cho anh.”



“Không được, không được, tôi nói rồi, không được.”



“Nhưng, chú ta đã ngoại tình rồi, lại còn là người giúp việc, tại sao em không thể cho anh?” Lý Hào Kiệt từng câu từng chữ hỏi tôi.



Lời nói của anh giống như lời mời gọi.



Tôi có thể cảm giác được lòng phòng bị của tôi đang sụp đổ từng chút một.



Nhưng là trong nháy mắt toàn bộ sụp đổ ấy, tôi bỗng lập tức tỉnh táo, tôi đẩy anh ra: “Không, anh ta ngoại tình, không đại biểu là tôi cũng ngoại tình, như thế thì tôi chẳng phải là giống anh ta sao?”



“Em không giống, em là do anh cưỡng ép em.” Lý Hào Kiệt nói, xong tiếp tục động tác của bản thân.



Trong xe, tràn ngập không khí mập mờ.



Trái tim tôi rơi vào trong sự rối rắm vô hạn.



Tôi nghĩ, tôi nghĩ muốn.



Mỗi tế bào của tôi đều đang nói với tôi.



Nhưng lý trí tôi lại nói tôi không được.



Trong lúc tôi đang rối rắm, người đàn ông ở trước người đột ngột dừng động tác lại, vươn tay ra ôm lấy tôi: “Thôi vậy, nhìn em khó xử thế này, anh không làm khó em nữa, anh ôm em thôi được không?”



Tôi sững sờ, gật đầu.



Lý Hào Kiệt ôm tôi: “Vẫn may, em còn nguyên vẹn, sạch sẽ thuộc về anh, em chờ anh, chờ em về bên anh, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn em, em muốn bao nhiêu, anh cho em bấy nhiêu, dù cho cạn hết sức lực mà chết anh cũng can tâm tình nguyện.”



Trên mặt tôi thoáng đỏ: “Đừng nói linh tinh, tôi không có nhu cầu cao như thế.”



“Em có hay không, anh đều sẵn lòng cho.” Người đàn ông ôm lấy tôi, đầu vùi thật sâu, môi mỏng hôn lên xương quai xanh của tôi: “Anh rất nhớ em, anh nhất định sẽ nhanh chóng đem em quay về.”



*



Tôi và Lý Hào Kiệt ở trong xe cũng không lâu rồi ra ngoài.



Tôi sợ lại ngồi tiếp, lý trí của tôi sẽ sụp đổ.



Sau khi ra ngoài, Lý Hào Kiệt không xuống xe, xe liền rời đi.



Tôi đứng đó, nhìn theo chiếc xe đi rồi, bỗng nhiên nhận ra, ngồi phía trước xe là tài xế, nãy tài xế có nghe thấy chuyện chúng tôi nói không?



Nhất thời, tôi hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.



Chờ tôi vào trong phòng, cô Chúc đã bàn xong với Đào Nhi chuẩn bị rời đi.



Chúng tôi đều đi ra tiễn cô.



Chờ cô ấy đi rồi, Vương Thanh Thanh liền sáp đến, nhìn tôi trên dưới một lượt, mặt đầy vẻ thất vọng nói: “Tổng giám đốc Lý nhanh như vậy? Không phải là đi?”



Tôi liếc trừng cô ấy một cái: “Nghĩ gì vậy!”



“Ồ, tôi nói là, thời gian của tổng giám đốc Lý không thể ngắn vậy được.” Vương Thanh Thanh cái hiểu cái không gật đầu.



Nghe vậy tôi hận không thể đánh cô ấy một trận.



Đào Nhi bên cạnh đang thu dọn tài liệu, nhìn bọn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Điệp, tớ cảm thấy cậu nên nhìn rõ tình cảm của bản thân, chuyện hôn nhân là chuyện cả đời, không phải cứ ghép vào nhau là ở được với nhau.”



“...” Tôi nhìn Đào Nhi, gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”



Đào Nhi vẫy vẫy tài liệu trên tay: “Nào nào, mở cuộc họp thôi.”



Tôi và Vương Thanh Thanh tự cầm cốc trà của mình, lấy cả đồ ăn vặt, lại vào trong phòng họp.



Bởi dự án này gần như chắc chắn, nên tốt nhất là trước tìm hiểu rõ, sau đó ký hợp đồng cái là có thể khởi công.



Ba người chúng tôi ngồi đó vừa ăn vừa uống, cuối cùng ngay cả bữa trưa cũng không thèm ăn.



Đến 5 giờ chiều, tôi đến nhà Đào Nhi đón Thiểm Thiểm về nhà.



Vừa vào cửa nhà, Liễu Học Quân và dì Trần đều tới, lớn tiếng nói: “Bà chủ, bà về rồi.”



Tư thế này khiến tôi thấy có gì không đúng lắm, quay đầu nhìn chỉ thấy Tề Lam nằm trên sofa, chân bắt chéo, dáng vẻ nhàn nhã.