“Không sao, đây là sự lựa chọn của bọn anh, không liên quan đến em.”
“Đúng vậy, cho dù là ai, nếu là do em chọn, bọn anh có thể chấp nhận được.”
Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt mỗi người một câu.
Nói thật, đây là chuyện buồn cười đến mức nào, tôi nhìn bọn họ: “Vì sao hai người lại để em quyết định tính mạng của hai người chứ? Hai người ngốc rồi à?”
Tôi thật sự không nghĩ ra vì sao bọn họ lại muốn làm vậy.
“Đương nhiên là vì không ai muốn rút lui, cho nên mới dùng phương thức cực đoan này để quyết định. Dù sao bọn họ đều có bản lĩnh tiếp nhận và sắp xếp ổn thỏa cho công ty đối phương, hơn nữa cả hai đều sẽ đối tốt với cô.” La Anh Kiệt nói.
Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh đều không phản bác.
“Thế nên phải có một người sống, một người chết?” Tôi không hiểu, nhìn hai người.
“Nếu tiếp tục đấu nữa thì với sản nghiệp trong tay hai người họ nhất định là đôi bên sẽ cùng bị tổn hại, vậy thì không bằng giải quyết cơ bản như thế này.” La Anh Kiệt có vẻ rất lắm lời. Thế nhưng anh ta dường như rất hiểu lựa chọn này của Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt.
Hai người kia đều nghe lời anh ta, cũng không giải thích nhiều. Dường như mọi chuyện chính là như vậy.
Tôi nhìn bọn họ, cười khổ: “Thế nên không còn cách nào thay đổi sao?”
Hai người đều gật đầu, không ai nói gì. Thế nhưng vẻ mặt hai người đều giống nhau, không hề có vẻ gì là sợ hãi, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
“Đến đây đi, người đẹp.” La Anh Kiệt lại lần nữa đưa khẩu súng đến trước mặt tôi.
“Được.” Tôi gật đầu.
Vệ sĩ lại buông tay tôi ra, tôi đặt tay lên khẩu súng.
Khẩu súng này nặng hơn tôi nghĩ rất nhiều, có lẽ do trong lòng sợ hãi nên chỉ cầm lấy súng thôi mà tôi gần như đã hao hết sức lực.
Tôi nâng cánh tay lên, họng súng nhằm vào vị trí giữa hai người đàn ông.
La Anh Kiệt hỏi: “Muốn bắn ai trước?”
Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh đều nhìn tôi.
Bắn ai trước thật sự là một lựa chọn rất quan trọng. Bởi vì điều này có nghĩa là người còn lại sẽ có vị trí quan trọng hơn trong lòng tôi.
Tay tôi cứ giơ súng ra như vậy: “Nhất định phải chọn một sao?”
“Đương nhiên rồi, đó là quy tắc.” La Anh Kiệt cười nói: “Hơn nữa chuyện này là do bọn họ tự nguyện, cô không cần cảm thấy áp lực. Tuy tôi cũng là lần đầu tiên thấy một nguyện vọng kỳ lạ như vậy, nhưng đây cũng coi như là sức mạnh của tình yêu đi.”
Tôi cầm súng, nhìn về phía Lý Hào Kiệt mà nói: “Lý Hào Kiệt, từ khi 10 tuổi em đã gặp anh, yêu anh. Tuy rất nhiều lúc chúng ta làm tổn thương lẫn nhau, nghi ngờ nhau, tuy thời gian chúng ta ở bên nhau rất ngắn, thế nhưng khoảng thời gian ở Thế Gia, mỗi ngày có thể đợi anh về nhà, cùng anh ăn cơm, là quãng thời gian vui vẻ nhất của em.”
Lý Hào Kiệt không nói gì mà chỉ nhìn tôi, đôi mắt anh tĩnh lặng như nước.
Tôi lại nhìn sang Lý Trọng Mạnh: “Anh Mạnh, anh là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này. Đời này chưa từng có ai đối tốt với em như anh. Tất cả những gì anh làm cho em, em đều ghi nhớ trong lòng. Con người không phải cỏ cây, em đã bị anh làm cho rung động từ lâu. Em tin, nếu cùng anh sống hết quãng đời còn lại, tất cả những lời hứa anh đã nói với em, anh đều sẽ thực hiện được.”
Lý Trọng Mạnh cũng không nói gì.
Họng súng của tôi vẫn đặt giữa hai người.
La Anh Kiệt đứng bên cạnh mất kiên nhẫn: “Mau quyết định đi, có cần tôi quyết định giùm cô không?”
“Không cần, tự tôi làm được.” Tôi bình tĩnh nói: “Nếu có một người phải chết thì nhất định là...”
Tôi không nói chữ “tôi” cuối cùng mà chĩa súng thẳng vào huyệt thái dương của mình.
Tôi nhắm mắt, ngón tay bóp cò thật nhanh!
Lát sau.
Mặc dù có tiếng vang rất nhỏ, nhưng không hề xảy ra chuyện gì cả.
Tôi lại nhanh chóng bóp cò lần nữa.
Dường như tôi vẫn còn sống.
Tôi nghe thấy bên tai vang lên giọng nói của Lý Hào Kiệt, bèn vội vàng bóp có lần thứ ba!
Khi đang bóp cò lần thứ ba thì tôi cảm nhận được tay cầm súng bị một lực rất mạnh đập vào! Cổ tay tôi bị hất văng ra!
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng vang cực lớn chấn động màng nhĩ, trong nháy mắt, da đầu dường như cảm nhận được chấn động rất mạnh!
Đau!
Tôi chỉ cảm thấy như thể đầu bị nổ tung!
“Duyên Khanh!”
“Tiểu Điệp!”
Trong nháy mắt đó, có hai giọng nói cùng gọi tên tôi, một là Lý Hào Kiệt, một là Lý Trọng Mạnh.
Hai xưng hô khác nhau, dường như là tôi của kiếp người.
Không phải tôi sắp chết rồi sao?
Giây phút đó, tôi chỉ cảm thấy cơ thể như rơi xuống, xung quanh nhanh chóng trở nên lộn xộn!
Thiểm Thiểm.
Người tôi có lỗi nhất là Thiểm Thiểm.
Giờ phút này, Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh đều còn sống, không cần tôi phải lo lắng nữa.
Tôi muốn lo cho Thiểm Thiểm vẫn còn chưa trưởng thành.
Thằng bé còn nhỏ như vậy mà lại sắp không còn mẹ nữa rồi sao?
Sau đó, tầm mắt tôi nhanh chóng tối sầm.
- ----
Tôi không chết.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong một gian phòng xa lạ. Tôi nhìn xung quanh, đầu óc trống rỗng.
Tôi nằm đó hồi tưởng mãi mới nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
Tôi nhìn nơi mình đang ở, xác định mình đang ở trong một căn phòng bình thường chứ không phải bệnh viện.
Lẽ nào tôi không chết?
Thậm chí súng cũng không bắn trúng tôi?
Tôi sờ lên huyệt thái dương, nơi đó bằng phẳng, chẳng có dấu vết gì.
Tôi lại sờ lên trên, phát hiện ra trên đỉnh đầu bên phải có dán băng gạc.
Tôi ấn nhẹ một cái...
“Đau quá!”
Thật là đau!
Thế nhưng bây giờ tôi vẫn tỉnh táo, điều này khiến tôi ý thức được viên đạn kia thật sự không xuyên thủng đầu tôi mà chỉ sượt qua da.
Nhưng mà, tôi đang ở nơi nào thế nhỉ?
Tôi chưa từng nhìn thấy chỗ này.
Tôi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là rừng cây, vì đang là mùa đông nên chỉ có thân cây trơ trụi, dưới mặt đất, lớp tuyết mới đọng hôm qua vẫn còn chưa tan ra.
Vì sao tôi lại ở nơi này?
Tôi gắng gượng xuống giường, muốn ra ngoài mở cửa quan sát. Vừa chạm tới tay nắm cửa thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai!
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Tôi giật mình! Tay cũng rụt về.
Thế nhưng tiếng còi nhanh chóng ngừng lại.
Đang khi tôi do dự không biết có nên tiếp tục chạm vào tay nắm cửa lần nữa không, thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Người đứng trước mặt tôi chính là Lý Hào Kiệt!
“Em tỉnh rồi!” Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi thì giang tay ra, ôm tôi vào lòng.
Lực tay của người đàn ông rất lớn, giống như muốn hòa tan tôi vào cơ thể anh vậy.
Tôi bị anh ôm mà trong đầu toàn là những chuyện ngày hôm đó, tôi ôm lại anh, thì thào: “May quá, anh vẫn còn sống.”
Nghe tôi nói vậy, Lý Hào Kiệt lập tức nổi giận, anh đứng thẳng người nhìn tôi: “Còn nói anh à? Nếu lúc đó anh chậm một giây thì bây giờ em không còn đứng ở chỗ này mà là nằm trong quan tài rồi!”
Tôi rũ mắt: “Nếu nhất định phải có người chết, vậy thì cứ để em chết đi.”
Lý Hào Kiệt đang ở đây thì Lý Trọng Mạnh chắc chắn vẫn còn sống, bây giờ tôi cũng còn sống, Thiểm Thiểm cũng sẽ không mất mẹ.
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.
Lý Hào Kiệt cúi đầu hôn tôi thật nhẹ: “Anh không cho phép em chết.”