Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 308: Tiểu điệp, qua đây




“Em đồng ý.” Tôi chẳng cần suy nghĩ đã thốt ngay, nói xong tôi lại nhỏ giọng: “Cho dù không gây dựng lại được cũng không sao, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.”



Dương Trung nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi thì tự giác cầm máy tính đứng lên bỏ đi.



Những người xung quanh cũng ồn ào ra về, đa số đều qua vây quanh Lý Trọng Mạnh.



Đây chính là nơi thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có kẻ đứng đầu mới là ngôi sao lấp lánh nhất, những người khác đều chỉ làm nền.



Đám người ở hàng trước đã đi hết, chỉ còn tôi và Lý Hào Kiệt ngồi lại.



Người đàn ông nghiêng người nhìn tôi: “Vậy sao được, anh đã nói rồi, anh muốn cho em mọi thứ tốt nhất, nếu không làm được thì chẳng phải là nuốt lời sao?”



“Có gì đâu, mười mấy tuổi em đã tự kiếm tiền nuôi thân, bây giờ tuổi tác đã gần gấp đôi rồi, cho dù anh không làm gì, em nuôi anh cũng không thành vấn đề!”




Tôi biết tâm trạng của Lý Hào Kiệt bây giờ rất sa sút, thế nên tôi cố gắng thể hiện thái độ nhẹ nhàng.



Người đàn ông đặt tay lên cổ tôi, hơi dùng sức kéo tôi vào lòng, lát sau mới nói: “Ngốc ạ, người phụ nữ của anh có thể lựa chọn vất vả vì sự nghiệp của mình, nhưng không thể không có lựa chọn nào khác.”



“Em... em rất thích công việc hiện tại, cũng nguyện vất vả. Em có thể nuôi bản thân, và cả anh nữa.”



Tôi ôm lại anh, tiếp tục nói.



“Vậy còn con của chúng ta?”



Câu nói của Lý Hào Kiệt khiến tim tôi thắt lại.



Thiểm Thiểm ư?



“Thằng bé...”



“Hôm đó rất xin lỗi em, anh muốn cùng Lâm Tuyền đi bàn một hợp đồng quan trọng, thế nên...”



“Không sao cả, em hiểu.”



Tôi biết, Lý Hào Kiệt thật sự không cố ý làm tổn thương Thiểm Thiểm.




Mặc dù tôi thường tự nhắc nhở mình, nhưng đối với anh, tôi vẫn luôn lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.



Người đàn ông đứng lên, nhìn tôi, vẻ mặt dường như đã khá hơn ban nãy nhiều, khóe miệng anh cong lên: “Vì em, vì con của chúng ta, anh sẽ cố gắng.” Anh nói xong thì vỗ mu bàn tay tôi: “Đi thôi.”



Khi chúng tôi đi ra ngoài cửa trung tâm Noah, nhân viên công tác đi qua nói: “Bữa tiệc được tổ chức ở bên đó ạ.”



Thì ra sau buổi đấu giá còn có tiệc.



“Tôi còn có việc, không tham gia.” Lý Hào Kiệt nói xong thì định ra ngoài.



Nhân viên công tác chỉ chịu trách nhiệm thông báo, chắc chắn sẽ không ép người ta tham gia.



“Tiểu Điệp.”



Tôi và Lý Hào Kiệt đang định đi thì nghe thấy tiếng gọi tên tôi giữa những âm thanh huyên náo đằng sau. Rõ ràng bao nhiêu giọng nói như vậy, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng Lý Trọng Mạnh gọi mình.



Tôi quay lại, thấy Lý Trọng Mạnh đang bị một đám người vây quanh đi về phía chúng tôi. Những người vây quanh anh ta đều mang vẻ mặt nịnh bợ.



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, do dự một lát mới nói: “Chúc mừng anh, tôi còn có việc, đi trước.”



Tôi không biết nên xưng hô với Lý Trọng Mạnh như thế nào nữa rồi.



Gọi anh Mạnh ư? Chuyện anh ta làm đã bại lộ, tôi không gọi nổi.



Gọi bác sĩ Lý? Anh Lý? Tổng giám đốc Lý? Tôi không nghĩ ra, thế nên bỏ luôn xưng hô.



Lý Trọng Mạnh nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt bên cạnh, vẻ mặt vẫn ôn hòa: “Bây giờ còn chưa đến bữa tiệc, anh có chuyện muốn nói với Tiểu Kiệt, cùng đến phòng nghỉ đi.”



“Không, chúng tôi không quấy rầy nhã hứng của chú ba nữa, chúng tôi đi trước.”



Lúc Lý Hào Kiệt nói, tôi chỉ cảm thấy bờ vai hơi nặng. Nghiêng đầu thì thấy cánh tay Lý Hào Kiệt khoác lên vai tôi.



Rõ ràng anh chỉ đặt tay nhẹ nhàng, nhưng đối mặt với Lý Trọng Mạnh tôi lại cảm thấy nặng nề không gì sánh được.



Lý Trọng Mạnh nhìn chằm chằm cánh tay đặt trên vai tôi của người đàn ông, chiếc mặt nạ trên mặt cuối cùng cũng không che được nữa, anh ta chìa tay ra, nói với tôi: “Tiểu Điệp, qua đây.”



“Tôi...”



“Lẽ nào em đã quên em là vị hôn thê của anh?”



Giọng Lý Trọng Mạnh đã không còn chút ấm áp nào, chỉ còn lại mệnh lệnh sắc bén!



“Xin lỗi, chuyện này để bàn sau đi.”



Tôi đâu thể nói ra những chuyện kia trước mặt nhiều người như vậy.



Lúc này, Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh lại nói: “Hay là đến phòng nghỉ đi.”



Chắc chắn Lý Hào Kiệt cũng hiểu, chúng tôi không đi nổi nữa rồi.



Dù sao cũng phải giải quyết vấn đề. Đã vậy thì vì nhà họ Lý, cũng phải tìm một nơi riêng tư để nói.



“Ừm, tôi quên mất, có vài phòng nghỉ cũng coi như dành riêng cho Tiểu Kiệt rồi.” Lý Trọng Mạnh lạnh nhạt nói.



Những lời này bây giờ nghe có vẻ rất thê thảm.



Chúng tôi cùng đi đến phòng nghỉ.



Khi chúng tôi đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong đầy các vệ sĩ mặc đồ đen! Lý Hào Kiệt lập tức đứng lại, quay người muốn đi, nhưng hai bên hành lang cũng đột nhiên xuất hiện cả đám vệ sĩ!



Bọn họ vây chặt hai chúng tôi.



Lý Trọng Mạnh nhìn ra bên ngoài, nói với vẻ lạnh lẽo: “Xin mời.”



Đây không phải mời. Chúng tôi không có đường lui, chỉ đành bước vào.



Chúng tôi vừa vào, cửa phòng đã đóng lại, Lý Trọng Mạnh lại nói bốn chữ kia: “Tiểu Điệp, qua đây.”



“Anh Lý, xin lỗi, tôi đã không còn muốn kết hôn với anh nữa rồi.” Nơi này có vệ sĩ nhưng không có người ngoài, tôi không còn muốn giấu giếm gì nữa.



“Vì Tiểu Kiệt ư?” Lý Trọng Mạnh nhìn sang Lý Hào Kiệt.



Câu nói của tôi chẳng khiến anh ta bất ngờ chút nào.



“Không phải.” Tôi lắc đầu, đứng đó nhìn anh ta: “Trong thời gian tôi hôn mê, người ở bên tôi không phải anh mà là Lý Hào Kiệt, mà trong thời gian đó anh đã làm gì? Anh sai người lấy nghiên cứu AI của Lý Hào Kiệt, nghĩ biện pháp đánh bại anh ấy! Sở dĩ ông cụ Lý khuyên tôi đính hôn với anh chẳng qua là vì anh lấy tài liệu AI ra uy hiếp ông ấy!”



Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói xong thì đi tới bên ghế sô pha chậm rãi ngồi xuống, nói với người bên cạnh: “Lấy đồ ra đây.”



Người đó mở túi tài liệu trong tay, lấy ra một chiếc ổ cứng di động màu đen và vài thứ dường như là bản hợp đồng gì đó.



Tôi nhìn kĩ một lát mới nhận ra, người lấy đồ chính là Vương Siêu!



Năm đó lúc tôi bị hủy nhan sắc, chính ông ta là người đến gặp tôi với thân phận trợ lý của nhà tài trợ.



Nhìn Vương Siêu, lại nhớ lại chuyện năm đó, cuối cùng tôi cũng nói: “Vụ bắt cóc năm đó quả nhiên là do anh sắp xếp, đúng không? Người bảo vệ tôi, không để tôi bị cưỡng hiếp chính là anh đúng không!”



Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi lại tin Lý Trọng Mạnh là người tốt! Đúng là quá ngu xuẩn!



“Anh nói không phải thì bây giờ em cũng sẽ không tin mà?”



Lúc Lý Trọng Mạnh nói câu này, ánh mắt đầy vẻ bi ai.



Nhưng anh ta nói đúng, tôi sẽ không tin.



Tôi không trả lời anh ta.



Lý Trọng Mạnh lấy hai thứ đồ trong tay Vương Siêu đưa qua: “Biết đây là thứ gì không Tiểu Kiệt?”



“Toàn bộ tài liệu nghiên cứu AI, và cả bản hợp đồng đấu giá lần này.” Lý Hào Kiệt trả lời.



Anh dẫn tôi ngồi xuống vị trí sô pha đối diện với Lý Trọng Mạnh.



Tay người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên vai tôi, không rời ra chút nào.