Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 287: Mỗi lần cảm ơn là nợ anh một nụ hôn




Rõ ràng chỉ là một tấm thẻ, nhưng lúc cầm trong tay tôi lại cảm thấy vô cùng nặng nề.



Lý Trọng Mạnh mỉm cười với tôi rồi đi ký hợp đồng.



Cô gái bán nhà và nhân viên phụ trách hợp đồng lấy 6 bản hợp đồng đặt lên bàn, sau đó giải thích từng bản cho chúng tôi.



Đợi đến khi giảng giải xong xuôi, chúng tôi bắt đầu ký tên theo yêu cầu của bọn họ.



Lý Trọng Mạnh ký tên, tôi vốn chỉ ngồi nhìn, nhưng đến khi anh ấy ký đến bản hợp đồng cuối cùng thì tôi mới phát hiện, vậy mà anh ấy lại viết tên của tôi!



“Anh, anh ký nhầm rồi!” Khoảnh khắc đó tôi đương nhiên biết anh muốn làm gì, bèn vội vàng giữ lấy tay anh.



Người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như thể đang làm chuyện đương nhiên: “Không ký sai, đúng là muốn viết tên em mà.”




Cô gái bán nhà bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ.



“Đừng viết tên em, em không cần đâu, cứ ghi tên anh là được rồi.” Tôi vừa nói vừa cầm lấy những hợp đồng anh đã ký, đưa cho nhân viên công tác và hỏi: “Xin lỗi, chúng tôi muốn đổi tên, có thể đổi lại không?”



“Cái này...”



Nhân viên lập tức tỏ vẻ khó xử.



Thực ra hợp đồng đều đã in ra, có điều in lại vài bản cũng không phải chuyện phiền phức gì.



Lý Trọng Mạnh đặt tay lên tay tôi, hơi nhíu mày: “Dù sao chúng ta cũng sẽ không ly hôn, ghi tên ai chẳng như nhau, đúng không?”



“Nhưng mà...”



“Còn chưa kết hôn em đã tính đến chuyện ly hôn với anh rồi à?”



Tôi vừa định nói thì Lý Trọng Mạnh đã ngắt lời.



Không thể phủ nhận Lý Trọng Mạnh thật sự rất thông minh. Giọng anh ôn hòa và vô hại, nhưng lại bất tri bất giác ép tôi đến đường cùng.




Cuộc hôn nhân này tôi gần như đã không còn cách nào đổi ý. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng phải bước tiếp.



Tôi mỉm cười nhìn anh ấy và lắc đầu: “Sao thế được, em chỉ cảm thấy anh bỏ tiền mà còn viết tên em thì không hay lắm.”



Lý Trọng Mạnh cúi đầu, tiếp tục viết nốt cái tên còn dang dở, vừa viết vừa nói: “Không đâu, anh xem trên mạng nói, làm thế này mới có thể cho vợ mình cảm giác an toàn, anh chỉ muốn cho em đủ cảm giác an toàn mà thôi.”



“Cảm ơn anh...”



Thật ra tôi cũng có tiền, không cần dựa vào tiền và nhà của anh ấy để có cảm giác an toàn.



Chỉ là đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không biết phải từ chối thế nào.



Lý Trọng Mạnh ký nốt bản hợp đồng cuối cùng rồi đứng dậy, nhìn tôi. Đột nhiên anh ghé lại gần, hôn một cái lên bờ môi tôi.



Tôi ngẩn ra.



Người đàn ông mỉm cười như vừa đạt được ý nguyện, anh nói: “Lần sau mỗi lần em nói cảm ơn thì chính là nợ anh một nụ hôn. Thế nên sau này anh không ngại em cảm ơn thêm vài lần nữa đâu.”



Mặt tôi hơi nóng lên.



Lý Trọng Mạnh đi theo nhân viên để làm thủ tục. Tôi đứng ở đó, cô nhân viên giới thiệu nhà bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cô Sa, cô thật là hạnh phúc. Tôi bán nhà bao nhiêu năm nay mà chưa bao giờ gặp người đàn ông nào tốt bụng như anh Lý.”



“Anh ấy rất tốt.” Tôi mỉm cười với cô ấy.



“Đâu chỉ tốt bụng, trước giờ toàn là các bà vợ khóc lóc kêu gào đòi thêm tên, làm gì có ai trả toàn bộ tiền nhà mà còn chủ động viết tên cô, còn lo lắng cho cô đủ điều nữa chứ.” Cô gái bán nhà dừng một chút rồi nói tiếp: “Có điều tôi thấy cô cũng chẳng biết tiếp nhận gì cả, cô sẽ không thật sự cho rằng tiểu khu của chúng tôi kém, biệt thự vị trí vàng đã làm xong lâu như vậy mà còn chưa bán được đấy chứ?”



Nghe cô nhân viên nói, tôi không khỏi ngẩn người: “Cô có ý gì?”



“Căn nhà này là do anh Lý đã sớm tìm tới sếp của chúng tôi từ trước và nộp tiền đặt cọc, cố ý giữ lại đấy.”



Lúc cô nhân viên đang nói thì có khách hàng bước vào, cô ấy nhìn tôi rồi bảo: “Đừng làm giá nữa, anh Lý chắc chắn là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp đấy.”



Nói xong cô ấy mau chóng đi phục vụ khách hàng mới.



“Sao thế?” Khi tôi đang nhìn theo bóng lưng cô nhân viên thì Lý Trọng Mạnh đã quay lại.



Anh khoác vai tôi, giọng nói vẫn dịu dàng.



Tôi quay người nhìn anh: “Vừa rồi cô gái giới thiệu nhà kia nói với em là căn nhà này anh đã đặt tiền cọc từ trước, vậy có phải anh cũng đặt cọc trước ở các khu nhà khác không?”



Theo lý mà nói, nếu chúng tôi không mua thì chắc chắn sẽ không lấy lại được tiền đặt cọc.



Lý Trọng Mạnh mỉm cười, đặt chìa khóa vào tay tôi và nói: “Không đâu, chỉ có căn này đặt trước thôi, bởi vì anh đoán chắc chắn em sẽ thích căn nhà này.”



“Thật không?”



“Thật mà.”



Nhất định là nói dối.



Anh ấy nói như vậy chẳng qua là để tôi không có gánh nặng mà thôi.



Chúng tôi rời khỏi tiểu khu đến một khu đồ gia dụng, chọn phần lớn dụng cụ trong nhà, chỉ chừa lại phòng trẻ em của Thiểm Thiểm, tôi hy vọng anh ấy sẽ tự mình chọn.



Đợi đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi thì đã đến giờ Thiểm Thiểm tan học.



Tôi và Lý Trọng Mạnh cùng đi đón nó.



Khi chúng tôi đỗ xe ở trước cổng nhà trẻ, nhìn sang hai bên thì thấy xung quanh toàn là xe xịn.



Lý Trọng Mạnh lái chiếc Lincoln, tuy trị giá hơn 3 tỷ nhưng hoàn toàn không khác với các xe xung quanh, ngược lại còn rất bình thường khiêm tốn.



Người đến đón trẻ đa phần là giúp việc hoặc mẹ đứa bé.



Trong đó có mấy phú bà giàu có vốn đang tụ tập nói chuyện với nhau, một trong số đó nhìn thấy Lý Trọng Mạnh thì vội vàng bước qua: “Đây chẳng phải là giám đốc Lý sao? Cậu đây là...”



“Cùng vợ tôi đến đón con.” Lý Trọng Mạnh trả lời.



Anh vừa nói xong thì không chỉ phú bà trước mắt mà mấy người phía sau đều không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ.



Phú bà này mở miệng: “Ôi chao, cậu kết hôn rồi sao? Sao tôi không biết nhỉ?”



Bà ta vừa nói vừa đánh giá tôi.



Lý Trọng Mạnh ôm tôi vào lòng, cười nói: “Trước đây vợ tôi vẫn luôn chăm con ở thị trấn Tô, gần đây mới quay về.”



Phú bà kia nghe vậy thì “ồ” một tiếng đầy ẩn ý rồi bỏ đi.



Bà ta vừa đi, tôi liền nghe thấy mấy phú bà khác vây quanh hỏi: “Cậu trai đó là ai thế?”



Phú bà quen Lý Trọng Mạnh trả lời: “Giám đốc bệnh viện Quang Minh.” Nói xong bà ta lại bổ sung: “Một bệnh viện rất nhỏ.”



Nghe bà ta nói vậy, mấy người kia đều mỉm cười ra vẻ thấu hiểu.



Vẻ mặt bọn họ như thể đang nói, sở dĩ cậu ta nhàn hạ cùng bà xã đến đón con chẳng qua là vì không có bản lĩnh, chỉ mở được công ty nhỏ.



Lý Trọng Mạnh hiển nhiên cũng nghe thấy lời bọn họ nói, anh ôm tôi, hơi cúi đầu, nói nhỏ: “Xin lỗi nhé, có phải anh làm em mất mặt rồi không?”



“Không đâu.” Tôi không ngờ Lý Trọng Mạnh lại nói như vậy, vội bảo: “Sao thế được, chồng bọn họ quá bận rộn, không có thời gian ở bên bọn họ, thế nên họ mới tìm chút an ủi tâm lý mà thôi.”



“Ừm.” Lý Trọng Mạnh xoa đầu tôi: “Không sao, rất nhanh thôi, người khác sẽ không tưởng nhầm như thế nữa đâu.”



Tôi nhìn người đàn ông này, không hiểu sao anh lại nói như vậy.



Thực ra cho dù Lý Trọng Mạnh có là giám đốc bệnh viện hay không thì tôi cũng không để ý lắm.



Hoặc có thể nói, tôi thà rằng anh chỉ là giám đốc một bệnh viện tư nhân mà thôi.