Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 278: Chọn ngày đính hôn




Trong lúc Lý Trọng Mạnh đi tắm, tôi vội vàng về phòng thay đồ.



Vì bị hôn mê nên dạo gần đây tôi đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt. Tôi không muốn Lý Trọng Mạnh lo lắng bèn đánh má hồng và trang điểm nhẹ khiến cả người tươi tắn lên rất nhiều.



Khi mở cửa phòng, Lý Trọng Mạnh cũng đúng lúc đi ra.



Lý Trọng Mạnh mặc một bộ áo tắm trắng muốt, cổ áo trễ xuống để lộ cơ ngực săn chắc.



Khuôn mặt tôi bỗng đỏ ửng lên, tôi hơi cúi đầu nói, “Em chuẩn bị xong rồi, lát nữa em chờ anh trong phòng khách nhé.”



“Ok.”



Giọng nói Lý Trọng Mạnh truyền vào tai tôi phảng phất mang theo ý cười.



Anh ấy đi vào phòng ngủ, còn tôi đi ra phòng khách.




Ngồi trên ghế sô pha, tôi tiện tay lấy một con búp bê nhỏ xinh bên cạnh, đây là một chú mèo con dễ thương với cái đầu to.



Không ngờ những thứ này lại xuất hiện trong nhà của Lý Trọng Mạnh, trông chúng không hề ăn nhập với phong cách trước giờ của anh ấy.



Tôi ôm mèo con vuốt ve một lát, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên. Vừa quay sang liền thấy Lý Trọng Mạnh đang nhìn tôi mỉm cười, không biết anh đã đứng bên cạnh tôi từ khi nào.



“Nếu em thích thì sau này anh sẽ mua nhiều hơn.” Lý Trọng Mạnh mở miệng nói.



Tôi vội trả chú mèo con về vị trí cũ, sau đó lắc đầu nói, “Không cần đâu.” Thấy anh đã thay đồ, tôi liền nói, “ Anh chuẩn bị xong chưa? Thế chúng ta đi thôi.”



“Ừm.” Lý Trọng Mạnh ngửa tay đưa về phía tôi.



Tôi sững người mất một lúc mới hiểu ý của anh, dù hơi do dự nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào tay anh ấy.



Kim đồng hồ sắp chỉ sáu giờ, lúc chúng tôi đi, ngoài đường vẫn đang kẹt xe, đoạn đường vốn không xa lắm giờ lại phải đi một tiếng đồng hồ mới tới.



Xe chạy tới nhà Lý Nam Hào.



Trong phòng khách có một quản gia và một người giúp việc, còn Lý Nam Hào đang ngồi một mình trên chiếc sô pha to lớn đọc báo.




Có lẽ là vì phòng khách quá lớn nên trông ông ấy vô cùng lẻ loi đơn độc.



“Chú Lý.” Tôi bước tới chào ông ấy.



Nếu xét vai vế thì tôi phải gọi ông ấy là “Ông nội” mới đúng.



Vì tới hơi trễ nên cơm canh đã chuẩn bị xong xuôi, Lý Nam Hào bảo chúng tôi vào bàn luôn.



Do chuyện lần trước nên Lý Nam Hào cũng không bắt tôi uống rượu nữa.



Bọn họ cũng không uống gì.



Bữa cơm tối nay trông rất giống một bữa cơm gia đình hằng ngày.



Chỉ có bầu không khí nặng nề kia là hơi sai sai một tí.



Trong lúc ăn, rõ ràng tôi cảm nhận được tâm trạng của Lý Nam Hào không tốt lắm, thái độ với Lý Trọng Mạnh cũng không tốt như lần trước.



Một lúc sau mọi người đã ăn no rồi, không ai còn cầm đũa nữa.



Lý Nam Hào đứng dậy nói với Lý Trọng Mạnh, “Thằng ba à, con ăn xong chưa? Lên đây nói chuyện với ba một lát.”



“Vâng.” Lý Trọng Mạnh không hề bất ngờ, anh ấy đứng dậy đi theo Lý Nam Hào, trước khi đi còn không quên dặn dò tôi, “Em ở dưới lầu chờ anh, anh sẽ xuống liền.”



“Vâng.”



Tôi gật đầu như gà mổ thóc.



Không biết tại sao, tôi luôn cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.



Sau khi bọn họ đi, tôi cũng không ăn nữa, bèn bỏ đũa xuống đi tới ngồi trên sô pha.



Trên bàn còn đang để tờ báo ban nãy Lý Nam Hào đọc.



Tôi tiện tay cầm lên liền nhìn thấy dòng tít, “Đế quốc rung chuyển – vốn đầu tư ba mươi lăm nghìn tỷ của tập đoàn Hào Thiên đã trôi theo dòng nước”



Tôi sững sờ không thể tin nổi, bắt đầu đọc kỹ nội dung tin tức.



Nội dung viết rằng, tập đoàn Hào Thiên là một công ty đầu tư có số dự án lên tới hàng chục nghìn. Những năm gần đây, dự án đầu tư lớn nhất của tập đoàn Hào Thiên chính là nghiên cứu phát triển AI. Trong sáu tháng đầu năm, dự án này đã đứng trước ngưỡng cửa thành công, hơn nữa còn tiến hành trưng bày sản phẩm gây tiếng vang rất lớn.



Thế nhưng, mới chỉ cách đây mấy ngày, tòa nhà nghiên cứu bỗng xảy ra hỏa hoạn, tuy không có thương vong về người nhưng toàn bộ tài liệu nghiên cứu đã mất tích một cách kỳ lạ.



Vì thế cổ phiếu của tập đoàn Hào Thiên đã tạm hoãn liên tục ba ngày.



“Sao lại như thế.” Tôi thì thầm.



Chẳng trách hôm đó Lý Hào Kiệt lại như vậy.



Nhất thời, tôi vô cùng lo lắng cho Lý Hào Kiệt, công ty gặp cú sốc như vậy, chắc chắn anh ấy đang vô cùng áp lực.



Nhiều tiền như vậy, cho dù là tập đoàn Hào Thiên cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.



Bỗng nhiên, tôi rất muốn biết giờ anh ấy thế nào, nhưng làm gì đến lượt tôi quan tâm chứ?



Tôi lấy điện thoại ra, bắt đầu điên cuồng tìm hiểu tin tức về tập đoàn Hào Thiên.



Tập đoàn Hào Thiên là doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Vĩnh An cũng như trên cả nước, giờ xảy ra chuyện lớn như thế khiến mọi sự chú ý đều đổ dồn về đây.



Tôi ngồi đọc kỹ từng tin một trên mạng,



Hầu như tất cả trang web tài chính đều theo sát tình hình của tập đoàn Hào Thiên, nhất là công tác điều tra vụ cháy lần này.



Trước mắt, có thể xác định vụ cháy là do người gây ra. Về những tài liệu bị mất tích, người ta điều tra được rằng có người đã cài phần mềm trộm tài liệu trong máy chủ.



Nhưng máy chủ cần nhiều tầng mật mã, có nghĩa là trong chuyện này có nội gián.



Cảnh sát giờ cũng đang giúp Lý Hào Kiệt điều tra vụ án này.



Tôi thấp thỏm cầm điện thoại thật chặt, toàn bộ suy nghĩ của cô lúc này đều là Lý Hào Kiệt.



Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng không thể chiến thắng cảm xúc của mình, tôi cầm lấy điện thoại bắt đầu soạn tin nhắn.



Nhưng có lẽ vì quan hệ đặc biệt giữa tôi và Lý Hào Kiệt, dù tôi có soạn tin nhắn kiểu gì cũng không thấy vừa lòng.



Cuối cùng tôi chỉ soạn bốn chữ, “Anh có khỏe không?”



Đúng vào lúc chần chừ không biết có nên gửi hay không, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân đi xuống.



Tôi vội tắt màn hình điện thoại đi.



Hai người Lý Nam Hào và Lý Trọng Mạnh đang từ trên lầu bước xuống, vẻ mặt của Lý Nam Hào đã dịu hơn ban nãy rất nhiều.



Lý Nam Hào đi tới trước mặt tôi rồi nói, “Tiểu Điệp, chú vừa thương lượng với thằng ba về thời gian kết hôn của các cháu, thằng ba nói không muốn quá gấp, vậy chú nghĩ nên đính hôn trước, dù sao chú đã lớn tuổi thế này rồi, hai đứa sớm đính hôn chú cũng thấy yên tâm.”



“Đính hôn?”



Tôi không ngờ Lý Nam Hào gọi Lý Trọng Mạnh đi là để thương lượng chuyện này.



Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Lý Trọng Mạnh đã lớn tuổi rồi, Lý Nam Hào cũng gần tám mươi tuổi rồi, đến tuổi này thì chắc chắn sẽ muốn làm gì đó cho con cháu.



Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, sau đó hỏi bằng giọng như ngày thường, “Có hơi đột ngột không nhỉ? Nếu không thì chờ thêm một thời gian đi.”



“Chỉ đính hôn chứ có phải làm hôn lễ đâu mà đột ngột. Hơn nữa cô Sa cũng lớn rồi.” Dường như Lý Nam Hào sợ tôi từ chối nên chêm thêm một câu, “Con là người từng trải, công việc liên miên không bao giờ hết, nhưng tình cảm thì không thể chậm trễ được.”



“Vâng.”



Vốn dĩ tôi chỉ muốn công nhận Lý Nam Hào nói rất đúng.



Nhưng dường như Lý Nam Hào nghĩ là tôi đồng ý, ông ấy gật đầu nói, “Chú đã nhờ người xem ngày rồi, ngày 20 tháng 1 năm sau chính là ngày tốt, nếu không có ý kiến gì thì chú sẽ bắt đầu gửi thiệp mời và cho người đặt khách sạn.



Tôi sững người.



Ngày 20 tháng 1.



Còn chưa tới ba tháng nữa.