Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 276: Đối với bác sĩ, bệnh nhân không có giới tính




Nghe tôi nói vậy, cánh tay anh đang ôm tôi trở nên cứng đờ. Anh hơi đứng thẳng người nhìn tôi, vẻ mặt hơi luống cuống.



Đến khi trông rõ gương mặt anh, tôi cũng được phen sửng sốt.



Cằm Lý Hào Kiệt lún phún râu xanh, hốc mắt trũng sâu, quầng mắt thâm đen vô cùng nghiêm trọng, hai má cũng hóp lại, da dẻ rất tệ. Hình như, hình như anh đã lâu chưa được ngủ ngon.



Tôi đau lòng khôn xiết, vô thức đưa tay vuốt ve gò má anh: “Anh...”



“Kiệt.” Lý Hào Kiệt đang định trả lời thì Lý Trọng Mạnh bước vào. Anh ấy đi đến chỗ chúng tôi rồi nói với Lý Hào Kiệt: “Dương Trung đang ở ngoài chờ cháu, bảo là có việc phải báo cáo với cháu.”




Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, do dự vài giây mới đứng dậy.



Lúc anh thu tay lại, nhiệt độ quen thuộc biến mất, tôi lại vô cùng lưu luyến. Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, động tác cẩn thận như nâng niu bảo bối trân quý nhất.



Nhìn Lý Hào Kiệt quay người định đi, tôi bỗng vươn tay kéo vạt áo anh lại. Song lần này tôi biết mình quá bồng bột, lại vội vàng rụt tay về.



Anh quay đầu lại, trông thấy rõ ràng động tác của tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên với độ cong tuyệt đẹp. Anh giơ tay lên, định mơn trớn mặt tôi nhưng cuối cùng lại khựng lại rồi thu về, quay người rời đi.



Ánh mắt tôi chăm chú dõi theo bóng dáng Lý Hào Kiệt, mãi cho đến khi khuất dạng mà tôi vẫn còn nhìn.



Qua hồi lâu, tôi mới ý thức được bên cạnh vẫn còn Lý Trọng Mạnh. Tôi ngại ngùng nhìn anh ấy, xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi, em...”



“Không sao.” Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh luôn ôn hòa.




Anh ngồi bên tôi, bác sĩ lại lần nữa đo huyết áp cho tôi. Chờ đo huyết áp xong, tôi tò mò hỏi Lý Trọng Mạnh: “Hình như anh ấy không nghỉ ngơi tốt...”



“Kiệt hả?” Lý Trọng Mạnh nhìn về phía Lý Hào Kiệt đã khuất bóng, gật đầu: “Ừ, mấy ngày qua Hào Thiên xảy ra chút chuyện, nó còn phải xử lý nên không được ngủ nghỉ tốt.”



“Ồ...” Tôi gật đầu rồi hỏi tiếp: “Sao các anh phát hiện ra em?”



Lúc này bác sĩ đang đo nhiệt độ cho tôi.



Lý Trọng Mạnh nói cho tôi biết: “Hôm ấy Kiệt đi tìm em, kết quả phát hiện ở cửa phòng làm việc có một cái bát, gọi điện thoại cho em thì em lại không nghe máy nên nó đạp cửa xông vào.”



Là anh. Anh đã cứu tôi lần nữa.



Khi biết chuyện này, tâm trạng tôi bỗng dao động.



“Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đâu?”



“Lúc ấy Kiệt bận cứu em cho nên không bắt bọn họ trước. Nhưng về sau đã phối hợp với cảnh sát bắt được bọn họ rồi. Bây giờ bọn họ đã bị tạm giam, đang chờ mở phiên tòa xét xử.” Lý Trọng Mạnh nắm tay tôi: “Em biết không, trong những ngày em hôn mê, anh lo lắng cho em lắm.”



Tôi gật đầu. Chính anh đã ở bên tôi. Biết bao ngày đêm tôi ở trong bóng tối, hơi ấm từ lòng bàn tay kia vừa là ngọn nguồn trấn an duy nhất vừa là hy vọng cho tôi.”



***



Tôi ở bệnh viện hai tuần mới được xuất viện.



Trong những ngày nằm viện, vẫn luôn chỉ có Lý Trọng Mạnh chăm sóc tôi, mà tôi cũng chưa gặp lại Lý Hào Kiệt thêm lần nào, còn thường hay trò chuyện với Thiểm Thiểm qua video.



Nó nhiều lần khóc lóc đòi đến Vĩnh An song bị tôi từ chối.



Hôm xuất viện, Lý Trọng Mạnh đến đón tôi: “Buổi tối bố anh muốn gặp em, không biết em có đồng ý đi hay không.”



Có lẽ lý do lúc đầu tôi ở lại đây vì muốn gặp Lý Nam Hào, nếu ông ấy đã gọi tôi thì đương nhiên phải đi rồi. Thế là tôi gật đầu: “Được chứ. Em về thay bộ quần áo đã.”



Lúc ở bệnh viện, vì vết thương còn chưa liền miệng nên tôi đành để y tá tắm rửa gội đầu giúp. Lúc này vết thương đã ổn rồi, trước khi xuất viện tôi còn cố ý hỏi thăm, bác sĩ bảo có thể tắm vòi sen nhưng phải cố gắng tránh chỗ bị thương ra, đồng thời còn dặn dò kỹ từng điều.



Lý Trọng Mạnh không đưa tôi về phòng làm việc mà là về nhà anh. Lúc tôi đi vào thì phát hiện trong nhà Lý Trọng Mạnh luôn theo trường phái gọn gàng nghiêm túc lại xuất hiện mấy món đồ chơi nho nhỏ ấm áp. Ví dụ như đồ chơi hoạt hình bên cạnh ti vi và gối ôm trên sô pha. Rất nhiều góc đều trang trí bằng vài đồ thủ công mỹ nghệ.



“Đây là...” Tôi nhìn những thứ này, có chút khó hiểu.



Lý Trọng Mạnh cầm một con búp bê trên sô pha lên: “Anh nghĩ mấy ngày tới em tạm thời ở chỗ này, có những thứ này sẽ giúp em cảm thấy tốt hơn một chút.” Vẻ mặt anh có chút ngượng ngùng. Thấy tôi không đáp lại, anh còn nói: “Nếu em không thích thì lát nữa anh cùng em đi mua vài thứ khác.”



“Thích lắm.” Tôi rảo bước tiến lên, ngăn cản Lý Trọng Mạnh định ném con búp bê đi.



Tôi ngắm nghía chốc lát rồi đặt lại sô pha, ngẩng đầu thì phát hiện con thú bông báo hồng ở trong góc.



Con thú bông báo hồng này...



Hồi ức bỗng ùa về...



Đây là thứ mà rất nhiều năm về trước, Lương Khanh Vũ được tặng lúc mua hàng.



Dường như Lý Trọng Mạnh cũng phát hiện tôi đang nhìn con thú bông báo hồng bèn nói: “Cái này để ở nhà em nên anh cũng đem tới đây.”



“Vâng, em cảm ơn.” Tôi khẽ cười với anh ấy. Chuyện của Lương Khanh Vũ đã qua rồi thì đừng nhắc đến nữa. Nhưng tôi nhất định sẽ làm rõ cái chết của anh ấy. Nếu có một ngày gặp lại La Anh Kiệt, tôi chắc chắn sẽ hỏi cho bằng được!



Tôi thay bộ đồ ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm thì thấy Lý Trọng Mạnh nhìn tôi với vẻ lo lắng, hồi lâu sau mới mở miệng: “Em không có vấn đề gì thật sao? Cần anh vào giúp em không?”



“Không cần!” Tôi căng thẳng đáp. Tuy rằng tôi không chắc là mình có sao không, nhưng tôi rất ngại để Lý Trọng Mạnh giúp. Mặt tôi đã đỏ ửng lên vì ngại đây này.



Nụ cười nơi đáy mắt Lý Trọng Mạnh nhạt dần, anh ấy đi đến giơ tay xoa đầu tôi: “Được rồi, anh ở cửa, có gì thì cứ gọi. Bây giờ em là bệnh nhân, đối với bác sĩ, bệnh nhân không có giới tính mà.”



Câu nói của anh ấy giống như một liều thuốc an thần, khiến tôi cảm thấy nếu có xảy ra sự cố thật thì có thể gọi anh ấy.



Tôi cầm đồ đi vào phòng tắm, cẩn thận che vết thương của mình, chỉ sợ bị dính nước. Để đỡ phải tiếp xúc với nước nên lúc gội đầu tôi không dùng vòi hoa sen, kết quả bọt dầu gội lại chảy xuống mặt, làm nhòa đôi mắt. Tôi vội vàng vươn tay sờ van nước, kết quả lại sơ sẩy xoay sang hướng nước nóng.



“A!” Tôi sợ hết hồn, định vươn tay đóng vòi nước nhưng nước đã nhỏ xuống đầu, bọt xà phòng cứ thế chảy xuống làm mắt tôi càng mờ hơn. Hơn nữa còn bị bỏng nên tôi không sờ tới vòi nước.



Vào khoảnh khắc tôi kêu lên, cửa phòng tắm bỗng bật mở, Lý Trọng Mạnh xông vào. Một giây sau, vòi hoa sen bị đóng lại.



Anh nhanh chóng lấy khăn lau bọt xà phòng trên mặt tôi, lo lắng hỏi: “Em có sao không? Không bị bỏng chứ?”



Tôi lúng túng nhìn ăn, sau khi sửng sốt hai giây mới ý thức được mình đang không mảnh vải che thân!