Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 270: Thiểm thiểm là ai?




“Không ạ, sao cháu dám đưa thằng nhóc đó đấy đến chứ.” Tôi cười nói.



Lúc này, giám đốc lại đến tìm Trần Doãn Thành, hình như là có vị khách nào đó muốn gặp ông ấy, tôi vội nói: “Chú cứ làm việc đi, cháu đi trước đây ạ.”



Đợi Trần Doãn Thành đi rồi, tôi định lên tầng. Vừa ngẩng đầu thì phát hiện Lý Hào Kiệt đứng ở khúc quanh trên cầu thang, anh ta mặc áo sơ mi và quần màu đen.



Ánh đèn nhà hàng mang tông màu ấm áp, nhưng vẫn không át nổi khí thế lạnh lùng của người đàn ông.



Tôi bất giác lui về sau một bước, lo ngay ngáy.



Anh ta đến đây từ lúc nào? Vừa rồi tôi nói chuyện với Trần Doãn Thành, anh ta đã nghe được bao nhiêu?



Hơn nữa lúc tôi nói chuyện với ông ấy còn nhắc đến Thiểm Thiểm...



Trước đây tuy Lý Trọng Mạnh nói với Lý Hào Kiệt rằng tôi và anh ấy có con, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì nhiều.




Tôi nghĩ có thể anh ta không tin lắm.



Nhưng lần này Trần Doãn Thành lại hỏi...



“Thiểm Thiểm là ai?”



Quả nhiên câu đầu tiên anh ta hỏi chính là vấn đề này.



Tôi cố gắng nhớ lại lời mình vừa nói, chần chừ giây lát rồi mới đáp: “Là con chó tôi nuôi ở thị trấn Tô.”



Lời nói dối này đến tôi cũng không tin được.



“Chó à?” Người đàn ông đứng trên cao nhìn xuống tôi, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ.



“Ừm, là một con... Husky.” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, vì tăng độ tin cậy, tôi lại tiếp tục nói: “Rất nghịch ngợm, có điều nó đặc biệt thích chú Trần.”



Đợi đến khi nói xong rồi tôi mới suy nghĩ lại, nhận ra thế nào gọi là càng nói càng sai.



Người đàn ông lạnh nhạt ồ một tiếng, cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Mau lên đi, mọi người đều đang đợi em.”



Lúc này tôi mới nhận ra bữa tiệc hôm nay còn có Lý Hào Kiệt.




Sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này chứ, sao Lưu Huy có thể vô duyên vô cớ mời tôi đến đây cho bằng được chứ?



Nói cho cùng chẳng qua là vì Lý Hào Kiệt thôi.



Thế nhưng đã đến đây rồi thì cũng không thể đi được.



Tôi đi theo Lý Hào Kiệt lên tầng.



Phòng riêng của Thời Đường cũng được thiết kế rất có phong cách. Tuy gian phòng này kiểu ngồi bệt, nhưng tôi nhìn ra, mấy phòng bên cạnh phải cởi giày.



Thế này thật sự khá phù hợp với đặc điểm thời Đường.



Trong phòng chỉ có vài người. Lưu Huy vẫn nhiệt tình như cũ. Phòng chỉ còn hai vị trí trống, Lý Hào Kiệt ngồi một chỗ, chỗ còn lại chính là bên cạnh anh ta.



Tôi đâu thể ngang ngược bắt người khác nhường chỗ. Bất đắc dĩ, đành ngồi xuống chỗ trống duy nhất kia.



Sau khi ngồi xuống, tôi do dự một lát rồi vẫn gửi tin nhắn cho Lý Trọng Mạnh: “Hôm nay Lý Hào Kiệt cũng đến, nhưng mà anh yên tâm, em không uống rượu đâu.”



Sở dĩ tôi gửi tin nhắn này là vì tuy tôi và Lý Trọng Mạnh chưa xác định rõ ràng, nhưng theo mức độ nào đó thì chúng tôi cũng coi như có quan hệ yêu đương rồi.



Đã vậy thì phải chủ động thẳng thắn những chuyện thế này, cũng coi như là tôn trọng đối phương.



Điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: “Ừm, anh biết rồi, tối đến đón em.”



“Báo cáo cho chú của tôi à?” Giọng Lý Hào Kiệt vang lên bên cạnh. Giọng anh ta lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.



Tôi ngẫm nghĩ rồi quay đầu nở nụ cười tiêu chuẩn với anh ta: “Đúng vậy, gặp anh đương nhiên là phải nói cho anh ấy biết, tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết.”



“Thế là đúng đấy.”



Lý Hào Kiệt gật đầu, cũng không nói gì.



Tôi không biết anh ta nói vậy là có ý gì.



Sau khi bữa tiệc bắt đầu, nhân viên phục vụ định rót rượu cho tôi. Tôi còn chưa mở miệng Lý Hào Kiệt đã nói giúp: “Cô ấy không uống rượu.”



Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, không biết anh ta có ý gì.



Trên bàn ăn, Lưu Huy liên tục khen thiết kế của tôi đáng kinh ngạc như thế nào, đợi sau khi hội thiết kế tung ra nhất định sẽ có cảm giác như quay về thời cổ đại.



Nếu là trước đây tôi nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận.



Nhưng hôm nay thiết kế của nhà hàng Thời Đường này thật sự khiến tôi tự cảm thấy thua kém.



Trong bữa cơm, Lý Hào Kiệt toàn trò chuyện với viện trưởng Hàn, gần như không nhìn tôi, càng không nói chuyện gì với tôi.



Cảm giác này khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên ăn cơm, hình như Lý Hào Kiệt cũng tỏ thái độ như vậy.



Có phải anh đã quyết định buông bỏ quá khứ?



Cũng tốt.



Tôi tự nói với bản thân, cố nén cảm xúc mất mát đang trỗi dậy trong lòng.



Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Lưu Huy đột nhiên nói: “Ây da, nói ra thì lần này tổng giám đốc Lý cũng rất săn sóc cho nhà thiết kế Sa, không nói đến việc chuẩn bị studio riêng cho cô ấy, mà hôm nhà thiết kế Sa mới đến, trời mưa to, tổng giám đốc Lý biết nhà thiết kế Sa không về cùng xe còn tự mình lái xe đi tìm!”



Lần kia là anh cố ý đi tìm tôi?



Tôi nhìn về phía Lý Hào Kiệt, tâm trạng hơi phức tạp.



Lẽ nào khi đó anh đã biết tôi là tôi rồi?



Nếu không thì sao lại...



Nhưng giờ phút này tôi cũng không thể nói gì, chỉ đành bưng cốc trà trước mặt lên: “Cảm ơn tổng giám đốc Lý, lần trước không có anh thì tôi chắc chắn đã bị bệnh rồi. Tôi lấy trà thay rượu, kính anh một ly.”



Lý Hào Kiệt nhìn tôi bằng đôi mắt sâu hút và vẻ mặt không cảm xúc, chỉ bưng ly rượu lên, thản nhiên nói: “Được.”



Sau đó anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.



Có lẽ Lưu Huy uống hơi nhiều, thấy Lý Hào Kiệt uống rượu lại bắt đầu nói: “Tiếc là tổng giám đốc Lý có vợ rồi, không thì tôi cảm thấy tổng giám đốc Lý và nhà thiết kế Sa đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”



“Được rồi, Tiểu Lưu cậu say rồi.” Viện trưởng Hàn rõ ràng là người có tửu lượng tốt, bèn vội vàng khuyên Lưu Huy: “Nhà thiết kế Sa cũng có bạn trai rồi, cậu đừng ghép đôi lung tung.”



“Ồ ồ, vậy hả?” Lưu Huy gãi đầu: “Thật ngại quá, tôi uống nhiều rồi.”



Tôi lúng túng nhìn sang Lý Hào Kiệt. Vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi như trước.



Bữa tiệc kết thúc.



Lúc chúng tôi đi ra, bên ngoài chẳng biết đã mưa từ lúc nào.



“Ôi chao, trời mưa rồi. Tổng giám đốc Lý, hay là phiền anh đưa nhà thiết kế Sa về đi.” Lưu Huy say rồi, vẫn đang cố gắng tác hợp cho tôi và Lý Hào Kiệt.



“Tôi...”



“Không cần, bạn trai cô ấy đến đón rồi.”



Tôi còn chưa nói hết thì Lý Hào Kiệt đã trả lời trước.



Tôi quay đầu thì nhìn thấy Lý Trọng Mạnh bước trong xe ra. Anh ấy bung dù đen, đang bước về phía này.



Lý Trọng Mạnh đến gần, chìa tay ra với tôi, dịu dàng nói: “Nào, cẩn thận bậc thang trơn.”



Tôi chần chừ một chút rồi vẫn đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy.



Tay anh rõ ràng hơi lạnh, vừa chạm vào là biết anh chờ ở ngoài rất lâu rồi.



Truyện được mua bản quyền up trên



Tôi không khỏi thấy áy náy.



Lưu Huy nhìn thấy thì liên tục lắc đầu: “Ôi chao, bạn trai của nhà thiết kế Sa săn sóc thật, tổng giám đốc Lý không có cơ hội nữa rồi.”



Không ai tiếp lời.



Tôi và Lý Trọng Mạnh lên xe rời đi, không hề nói thêm câu nào với Lý Hào Kiệt.



Khi chúng tôi đến studio, mưa đã nặng hạt hơn.



Lý Trọng Mạnh xuống xe trước, sau đó vòng qua đón tôi. Khi tôi bước xuống mới phát hiện ra có một người đang đứng trong màn mưa.



Ông ta nhìn thấy tôi thì lên tiếng một cách yếu ớt: “Duyên Khanh, con về rồi.”