Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 269: Con là con gái của ba, sao ba có thể nhận nhầm được




Tôi quay đầu, vừa nhìn đã nhận ra người khách này chính là Tống Cẩm Dương.



Năm năm không gặp, Tống Cẩm Dương đã khác hẳn so với quá khứ. So với trước đây thì ông ta gầy đi rất nhiều, chỉ mặc một chiếc áo len dài tay bị xù lông, quần jean bình thường và giày da.



Tôi hơi ngạc nhiên.



Theo lý mà nói thì năm đó, sau khi nhà họ Tống xảy ra chuyện bị thu mua, cho dù bọn họ có nghèo thì cũng phải có tiền tỷ.



Tuy không thể tiêu tiền hào phóng như trước đây, nhưng cơm áo gạo tiền chắc chắn là không thành vấn đề.



Nhân viên cửa hàng thấy tôi nhìn thì nói: “Xin cô chờ một lát.”



“Không sao.”



Tôi hạ giọng nói.



Tống Cẩm Dương quay đầu nhìn thấy tôi, ban đầu ông ta hơi sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt trở nên hoảng sợ.




Lúc tôi đang bất ngờ vì ông ta nhận ra tôi, thì ông ta lại nhanh chóng quay đầu đi, lấy ít tiền mặt đặt lên quầy: “Thanh toán đi.”



Nhân viên cửa hàng tính hóa đơn cho ông ta, Tống Cẩm Dương cầm đồ rồi đi ra ngoài.



Dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa hàng, tôi mua sâm và đông trùng hạ thảo rồi đi ra.



“Duyên Khanh.”



Tôi vừa ra khỏi cửa hàng, đang định gọi điện thoại cho Lý Trọng Mạnh thì nghe thấy đằng sau có người gọi.



Tuy đã thay tên đổi họ nhưng dù sao cái tên này đã theo tôi hai mươi mấy năm, nghe thấy có người gọi, tôi vô thức quay lại.



Người gọi tôi lại là Tống Cẩm Dương.



Ông ta đứng ở trước cửa hàng, tay cầm đống đồ mới mua, thấy tôi quay đầu lại, ông ta ngại ngùng cười: “Ba còn sợ nhận nhầm người, không ngờ đúng là con thật.”



Tôi nhớ Lý Trọng Mạnh từng nói với tôi: Lấy ơn báo oán, thì lấy gì để trả ơn.



Chần chừ một lát, tôi mới nói: “Chú à, chú nhận nhầm người rồi.”



Nói xong tôi định bắt xe bỏ đi.



Tống Cẩm Dương đuổi theo kéo tôi lại: “Duyên Khanh, ba không nhận nhầm. Con là con gái của ba, sao ba có thể nhận nhầm được?”



Tôi nhìn Tống Cẩm Dương mà trong lòng có cảm giác phức tạp khó nói nên lời.




Con gái ư?



Những chuyện trước đây Tống Cẩm Dương làm, có chuyện nào là coi tôi như con gái không?



Nếu không phải bây giờ sa sút, chắc chắn ông ta sẽ không thèm để ý đến tôi.



Ông ta bắt chuyện với tôi chẳng qua là do thấy tôi sống tốt hơn ông ta, muốn tôi viện trợ cho bọn họ mà thôi.



“Xin lỗi chú, chú nhận nhầm rồi.”



Tôi nói xong quay đi bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng.



Lúc Tống Cẩm Dương đuổi đến, tôi đã đóng sập cửa, nói với tài xế: “Lái đi.”



Tài xế giẫm chân ga.



Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tống Cẩm Dương lảo đảo suýt ngã.



Gió thu lành lạnh, ông ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, đứng nơi đó trông vô cùng yếu đuối.



Tôi không kìm được mà hơi động lòng, nghi ngờ không biết có phải tôi hơi quá đáng rồi không.



Lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Trọng Mạnh thì Lưu Huy gọi đến.



Dường như anh ta không biết chuyện tôi phải về thị trấn Tô nên nói muốn mời tôi ăn cơm.



Tôi từ chối nhiều lần mà anh ta vẫn rất kiên trì.



Bất đắc dĩ tôi đành đồng ý.



Lúc này Lý Trọng Mạnh lại gọi điện thoại đến hỏi: “Có phải đã giải quyết xong công việc rồi, tối em muốn ăn gì?”



Mấy ngày nay tôi thường gặp Lý Trọng Mạnh, thế nên anh rất hiểu tiến độ công việc của tôi.



“Xin lỗi anh, buổi tối Lưu Huy hẹn em ăn cơm rồi, có thể là em không đi cùng anh được.” Tôi xin lỗi anh.



Anh nghe xong thì im lặng hồi lâu mới nói: “Được rồi, vậy em nói địa chỉ cho anh, xong việc anh sẽ đến đợi em rồi đưa em về.”



“Không cần đâu, xong em tự bắt xe về cũng được.”



Kiểu tiệc tùng này thường mọi người sẽ nâng ly cạn chén, rất tốn thời gian, cũng không biết bao lâu mới kết thúc.



Tôi đâu thể bắt Lý Trọng Mạnh chờ được.



Nhưng anh lại không chịu: “Bạn gái anh hơn nửa đêm một mình về nhà, anh làm sao yên tâm được.”



Bạn gái, từ này khiến tôi nghe mà nhói lòng.



Nghĩ đến chuyện lúc trước, tôi chần chừ một lát rồi nói: “Được, vậy em gửi địa chỉ cho anh, anh không cần đến sớm quá đâu, khi nào sắp xong thì em nói cho anh.”



“Được.” Anh đáp.



Xe taxi đi thẳng đến văn phòng, tôi thay sang quần áo ở nhà, nghỉ ngơi và đọc sách một lát.



Tôi là kiểu người nếu có công việc thì nhất định phải làm cho xong, không thể thả lỏng được.



Chỉ có khi không có công việc mới có thể thư giãn đi làm việc khác.



Thấy sắp đến giờ đi ăn tiệc, tôi mới thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.



Bữa tiệc lần này được đặt ở một nhà hàng có tên là Thời Đường, nghe nói là mới mở 2 năm nay.



Lần đầu tiên tôi nghe nói, cũng là lần đầu tiên tôi đến.



Tôi đi taxi đến cửa rồi xuống xe, nhìn trang trí ở cánh cửa nhà hàng là biết vì sao nó lại có tên là Thời Đường rồi.



Đây là một nhà hàng phỏng theo thiết kế kiến trúc của thời Đường.



Tôi vừa đi vào đã không bước tiếp được nữa, sảnh lớn được thiết kế vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã biết nhà thiết kế nội thất của nhà hàng này vô cùng hiểu rõ kiến trúc của thời nhà Đường, hơn nữa còn nghiên cứu rất sâu.



Quan trọng hơn là, nhà thiết kế này dung hợp những nét đặc sắc của thời Đường với thiết kế hiện đại một cách hoàn mĩ, không những không xung đột mà còn rất hài hòa.



Tôi nhất định phải làm quen với nhà thiết kế này!



Tôi đi vào, tìm giám đốc nhà hàng hỏi thẳng: “Ông chủ của các anh là ai, tôi muốn làm quen một chút.”



“Ông chủ?”



Giám đốc nhìn tôi, tỏ vẻ không hiểu.



“Đúng vậy.” Tôi chỉ vào kiến trúc xung quanh và nói: “Tôi muốn tìm hiểu thiết kế nội thất của nhà hàng là do vị nào làm ra.”



Tôi chỉ ở Vĩnh An vài ngày, nếu như không biết nhà thiết kế tác phẩm này là ai thì e rằng tôi không ngủ được mất.



Giám đốc do dự giây lát mới nói: “Xin cô đợi một chút.”



Ông ta không cho tôi phương thức liên lạc mà bảo tôi chờ.



Lẽ nào ông chủ đang ở trong nhà hàng?



Giám đốc đang chuẩn bị lên tầng thì có hai người đàn ông đi xuống. Giám đốc nhường đường, đợi một trong số hai người đi rồi, ông ta mới nói với người còn lại.



Mà người nói chuyện với giám đốc là người tôi rất quen thuộc!



“Chú Trần.”



Truyện được mua bản quyền up trên



Là Trần Doãn Thành, bạn của Mưu Đạo Sinh.



Lúc tôi ở thị trấn Tô, ông ấy thường tới tìm Mưu Đạo Sinh, quan hệ giữa tôi và ông ấy cũng khá tốt.



Trần Doãn Thành ngẩng đầu nhìn thấy tôi, lại hỏi giám đốc: “Người anh nói là cô ấy à?”



“Đúng ạ, chính là cô gái này.” Giám đốc gật đầu, lúc này ông ta đã nhận ra tôi có quen biết với Trần Doãn Thành, bèn nói: “Vậy tôi đi trước.”



“Chú Trần, thiết kế này là do ai làm ạ? Chú có thể giới thiệu người đó cho cháu không?”



Tôi cũng không khách sáo với Trần Doãn Thành mà hỏi thẳng.



Trần Doãn Thành ngẫm nghĩ: “Cô ấy cũng giống cháu, là nhà thiết kế tự do, có điều không ở Vĩnh An.”



“Không sao ạ, chú có thể cho cháu phương thức liên lạc với cô ấy không? Cháu tự đi tìm.”



“Được, có điều thông tin của cô ấy ở trong máy tính của chú, trở về chú sẽ gửi cho cháu.” Trần Doãn Thành đáp.



“Vâng.” Tôi gật đầu.



Giải quyết xong chuyện này rồi, Trần Doãn Thành mới hỏi tôi: “Tiểu Tống, cháu tới Vĩnh An sao không nói với chú một tiếng?”



“Cũng là quyết định nhất thời thôi ạ. Sau khi đến đây cháu vẫn luôn bận thiết kế, thật ngại quá.”



Tôi xin lỗi Trần Doãn Thành, đến Vĩnh An mà không liên lạc với ông ấy đúng là có lỗi.



Trần Doãn Thành cũng không để ý, hỏi tôi: “Thiểm Thiểm đâu? Nó cũng theo cháu đến đây à?”