Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 262: Cái loại phụ nữ sống dựa vào đàn ông




“Cậu ta là trợ lý của Tiểu Kiệt.” Lý Trọng Mạnh giới thiệu với tôi.



Tôi giả vờ như hiểu ra sau đó bình thản à lên một tiếng.



Dựa vào quan hệ của tôi và Lý Hào Kiệt vốn dĩ không nên quá khách khí với trợ lý của anh mới phải.



Dương Trung cũng biết tôi không muốn thấy anh ta nên cũng không nói gì nữa.



Thế nhưng Lý Trọng Mạnh lại hỏi anh ta, “Cậu đến mua đồ hộ Tiểu Kiệt à?”



“Vâng, tổng giám đốc Lý phải tham gia một bữa tiệc nhỏ tối nay, cần một bộ vest mới, bộ để ở công ty không cẩn thận bị bẩn mất rồi cho nên tôi đến mua bộ khác.” Dương Trung cung kính giải thích với Lý Trọng Mạnh.



Lý Trọng Mạnh gật đầu rồi cũng không nói gì nữa. Tôi cũng cảm thấy an tâm, nếu tối nay Lý Hào Kiệt đã có việc bận vậy thì chắc lát nữa sẽ không về tham dự tiệc gia đình được. Quá tốt.




Thang máy nhanh chóng xuống tới bãi đỗ xe, chúng tôi và Dương Trung lần lượt lái xe đi.



Lý Trọng Mạnh lái xe đến thẳng nhà Lý Nam Hào. Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến nhà ông, nhưng lại là lần đầu tiên đi cùng Lý Trọng Mạnh.



Nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi so với năm năm trước, chỉ có điều cây cối lớn thêm, hoa cỏ cũng càng rực rỡ hơn.



Lúc xuống xe tôi đứng trên đường nhìn về phía khúc cua trong sân nói, “Lần đầu tiên em gặp anh là ở đây.”



“Anh cũng nhớ vậy.” Lý Trọng Mạnh cười cười, “Em đang cãi nhau cùng với chị gái.”



Nghe anh nói vậy trong lòng tôi bỗng trào lên chút buồn bã.



Đúng thế, lúc đó tôi đang cãi nhau với Tống Duyên Minh. Bây giờ tôi và Tống Duyên Minh đã âm dương cách biệt, còn Lý Hào Kiệt đã trở thành người xa lạ.



Rõ ràng là chuyện của sáu bảy năm trước vậy mà trong lòng tôi nó lại xa xôi như chuyện ở kiếp trước.



“Đi thôi, chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ nữa.” Lý Trọng Mạnh đặt tay lên vai tôi. Anh luôn luôn biết tôi đang nghĩ gì.




Tôi quay đi, bước vào nhà họ Lý cùng với anh.



Quản gia đã đứng đợi sẵn ngoài cửa, nhìn thấy tôi và Lý Trọng Mạnh liền cung kính đón chào, nói: “Cậu ba, ông chủ đang đợi cậu trong nhà.”



Lúc chúng tôi vào nhà những người khác còn chưa đến.



Trong căn phòng rộng lớn ngoài những người hầu ra thì chỉ có một mình Lý Nam Hào, Ông ấy ngồi trên ở vị trí chủ nhà trên ghế sô pha ở phòng khách, ông mặc quần áo bằng vải lanh.



Năm năm không gặp, trông già đi nhiều, đôi mắt lõm sâu, trông cũng không nhanh nhẹn như trước kia nữa.



Nhìn thấy tôi vào Lý Trọng Mạnh, ông kích động đứng lên, “Ôi trời, cuối cùng thì thằng ba cũng đưa được con dâu về nhà trước khi cha nhắm mắt.”



“Ông… Chú Lý...”



Tôi suýt buột miệng gọi ông, nhưng nghĩ đến thân phận của mình bây giờ nên lập tức thay đổi cách xưng hô.



Có điều âm thanh thì cũng phát ra rồi, Lý Nam Hào cũng nghe thấy rồi, ông nheo mắt cười ha ha nói, “Ông hay là chú đều thế cả, điều này chỉ có thể chứng minh thằng ba nhà chú có sức hấp dẫn rất lớn.”



Tôi ngại ngùng cười cười.



Lý Trọng Mạnh bước đến đỡ Lý Nam Hào ngồi xuống, “Ba, chẳng phải ba đã từng nói là thà thiếu không ẩu sao, bây giờ con đưa người con thích nhất về nhà rồi.”



“Ừ, được, không tồi.”



Lý Nam Hào đánh giá tôi, hai chữ hài lòng hiện rõ trên mặt ông.



Nhớ thái độ trước kia của ông đối với tôi, thật sự là cứ như thể hai người khác nhau.



Người hầu tiến đến rót trà cho chúng tôi. Tôi nhấp một ngụm, sau đó liền nghe thấy Lý Nam Hào hỏi: “Cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm nghề gì? Nhà ở đâu?” Ông hỏi liên tục một tràng.



“Ba, ba hỏi từ từ thôi.” Lý Trọng Mạnh nhắc.



Tôi lắc đầu, vỗ tay anh, “Không sao.” Sau đó quay sang nói với Lý Nam Hào, “Chú Lý, cháu tên là Sa Điệp, năm nay 30 tuổi, đang làm nhà thiết kế cảnh quan sân vườn, bố mẹ đã mất trong tai nạn rơi máy bay, mấy năm nay cháu đều ở cùng với thầy.”



“Thầy?”



“Vâng, thầy cháu là người thừa kế của Thừa Huyền Bình, mấy năm nay cháu vẫn luôn đi theo thầy học tập ạ.” Tôi giải thích cho Lý Nam Hào nghe.



Có lẽ nghe tôi nói bố mẹ tôi đã qua đời, cho nên ánh mắt của ông hiện lên vẻ thông cảm, sau đó ông nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, nghiêm túc nói: “Thằng ba, con nghe thấy chưa, con bé nó mất cha mất mẹ, con phải đối xử tốt với nó đấy.”



“Vâng, ba cứ yên tâm đi, con sẽ đối xử tốt với cô ấy mà.”



Lý Trọng Mạnh nói rồi đặt bàn tay của anh lên mu bàn tay của tôi, siết nhẹ, vẻ mặt vô cùng kiên định.



Lý Nam Hào nhìn thấy cảnh này liền gật đầu nói với tôi, “Sa Điệp à, tuy thằng ba nhà chú có hơi khù khờ trong chuyện tình cảm nhưng một khi nó đã yêu ai thì sẽ không bao giờ thay đổi, chắc chắn nó sẽ không phụ lòng cháu đâu, thế nên cháu cũng đừng phụ lòng nó nhé.”



“Ba, đây là chuyện của bọn con, ba đừng gây thêm áp lực cho cô ấy.” Lý Trọng Mạnh nói đỡ cho tôi. Sự quan tâm của anh ấy khiến tôi rất cảm động.



Lý Nam Hào nghe anh ấy nói vậy cũng chỉ đành gật đầu, “Ba tin tưởng vào mắt nhìn người của con, cô bé Sa Điệp này vừa nhìn đã biết là một cô gái tốt, bây giờ ba chỉ mong hai đứa sớm sinh cho ba thằng cháu để bế thôi.”



“…”



Tôi và Lý Trọng Mạnh nhìn nhau, tôi nhận ra rằng tuy mình đã kể chuyện về Lý Hào Kiệt cho anh ấy nghe nhưng vẫn chưa nhắc đến Thiểm Thiểm. Có điều hai chúng tôi cũng không muốn nói tiếp nữa.



Chẳng bao lâu sau, chị của Lý Trọng Mạnh – Lý Thục Bạch đã đến.



Đây là lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ này. Bà ấy mặc một bộ vest công sở, đi một đôi cao gót 10cm, cộng thêm mái tóc ngắn cá tính, trông không giống với cái tuổi năm mươi của bà ấy chút nào.



Sau khi vào nhà bà ấy nói với Lý Nam Hào, “Trung thu vui vẻ.”



Sau đó ngồi xuống sô pha, vắt chân chữ ngũ, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô chính là bạn gái của thằng ba à?”



“Em chào chị.”



Chỉ cần nhìn là biết Lý Thục Bạch là một người phụ nữ thành đạt, cho dù là ánh nhìn hay giọng điệu đều tỏa ra sự áp bức.



Nếu là tôi của năm năm trước, chắc chắn sẽ lùi bước, có điều bây giờ tôi sẽ không làm thế.



Lý Thục Bạch thấy tôi không có phản ứng gì, bà ta lấy bao thuốc là từ trong túi xách ra một cách tự nhiên, sau đó rút ra một điếu, đang định châm nhưng ngó trái ngó phải một lúc liền bỏ xuống, sau đó nói với tôi, “Cô còn trẻ như thế mà yêu em tôi, chắc định kiếm một cái phiếu cơm dài hạn chứ gì?”



“Em nghĩ là chị hiểu lầm rồi.” Tôi biết bà ấy đánh giá tôi như thế nào.



Ánh mắt khinh thường của bà ta rõ rành rành, nhếch môi cười, “Hiểu nhầm? Loại con gái như cô tôi gặp nhiều rồi, hôm nay mặc như thế này đến là vì muốn lấy lòng ba tôi, bộ quần áo này chắc em tôi mua cho cô chứ gì? Chỉ cần nhìn viên ngọc trai là biết nó không rẻ rồi, cái loại con gái như cô ấy, đừng có được nước rồi kiêu căng.”



“Tôi cảm thấy chị coi mình cao quý hơn hẳn những người phụ nữ khác thì phải?”



Tôi nhìn Lý Thục Bạch.



Nói thật cái giọng điệu đó, cái ánh mắt coi thường đó của bà ta khiến tôi tức phát điên lên được.



Lý Thục Bạch lấy điện thoại ra nhắn tin, không ngẩng lên nhưng nói, “Cũng chẳng phải, nhưng chắc chắn là cao quý hơn cái loại con gái sống dựa dẫm vào đàn ông như cô.”



“Xin lỗi, tôi có công việc của tôi, tuy rằng thu nhập không bằng được với những người làm ăn lớn nhưng so với người bình thường thì cũng được tính là cao.”



Tôi rất ít khi nói với người khác rằng mình kiếm được bao nhiêu tiền, quá tầm thường.



Nhưng thái độ này của Lý Thục Bạch thực sự khiến tôi rất tức giận.



“Thế à?” Lý Thục Bạch ngẩng lên nhìn tôi.



“Đúng, tôi là nhà thiết kế cảnh vườn kiểu Trung Hoa của viện thiết kế, thầy tôi là Thừa Huyền Bình, tôi mặc thế này là có liên quan đến công việc của tôi, mà là một nhà thiết kế, mức giá được tính theo mét vuông, thu nhập một năm của tôi không dưới vài tỷ, có thể số tiền này không thể mua được trực thăng, du thuyền hay đảo gì đó, nhưng chí ít có thể đem lại cho tôi một cuộc sống chất lượng.” Tôi tạm ngừng rồi bổ sung thêm một câu, “Mà quan trọng hơn là tôi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không có sự giúp đỡ của ba mẹ.”



Tôi ngồi trên ghế sô pha, sống lưng thẳng tắp, kiêu ngạo vênh cằm nhìn Lý Thục Bạch. Trong mắt không hề có ý nhượng bộ.