Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 237




Tống Duyên Minh nghe thấy câu này, lập tức ngậm miệng lại.



"Hửm? Không đồng ý à?" La Anh Kiệt lại bắt đầu chơi con dao trong tay.



Tống Duyên Minh chần chừ một lúc rồi nói, "Tôi muốn uống nước."



La Anh Kiệt nhìn tôi, "Cô đi lấy nước cho chị mình đi."



"Tôi?"



Vì sao là tôi chứ?



Tôi không hiểu.



Nhưng hiện giờ tôi đang ở địa bàn của La Anh Kiệt, trước khi muốn biết rõ hắn muốn làm gì, tôi chỉ đành nghe lời hắn.



Tôi lấy một bình nước trên bàn, lại cầm thêm một cây ống hút. Tôi bước tới trước mặt Tống Duyên Minh, đặt ống hút vào miệng cô ta.




Tống Duyên Minh nhìn tôi đầy cảm kích, hốc mắt vẫn còn chút ẩm ướt.



Cô ta uống từng ngụm to, một hơi đã tới đáy bình nước, sau khi uống xong cô ta nhỏ giọng nói "Cảm ơn" với tôi.



Tôi ngẩn người.



Dường như Tống Duyên Minh chưa bao giờ nói hai chữ này với tôi.



Cô ta nhìn tôi, lại nói khe khẽ, "Duyên Khanh, xin em, cứu chị với."



"Được rồi, uống xong thì bắt đầu nói đi." La Anh Kiệt có phần mất kiên nhẫn. Hắn vỗ lên chiếc ghế sofa bên cạnh mình, "Nào, tới đây ngồi. Chúng ta cùng nghe."



"Để tôi đứng đi."



"Ngồi."



La Anh Kiệt thấy tôi từ chối, giọng điệu tăng thêm phần cứng rắn.



Tôi bị hắn dọa tới giật nảy, vì mạng sống của mình, tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống.



La Anh Kiệt mỉm cười vừa lòng, nói với Tống Duyên Minh, "Bắt đầu đi."



Tống Duyên Minh nhìn tôi, vẻ mặt không tình nguyện.



Tôi biết, cô ta cũng hiểu rõ. Nếu muốn cứu mạng mình, cô ta còn phải dựa vào tôi.



Nhưng nếu nói ra mấy chuyện cô ta gây ra, sợ là tôi không muốn cứu cô ta nữa.




La Anh Kiệt thấy Tống Duyên Minh không mở miệng, hắn khẽ nhíu mi, "Có muốn tôi hút hết số nước cô vừa uống ra khỏi bụng cô không?"



"Tôi nói!" La Anh Kiệt vừa dứt lời, Tống Duyên Khanh đã bị dọa sợ tới run lẩy bẩy. Cô ta đang đứng bỗng ngồi thụp xuống đất, bắt đầu nói, "Tôi..."



"Tốt nhất là cô nói đầy đủ một chút. Dù sao những chuyện cô làm, tôi đã điều tra rõ ràng hết rồi. Nếu cô nói không đầy đủ, để tôi phải bổ sung giúp cô, vậy thì tôi không thể bổ sung không công được."



La Anh Kiệt nói đầy sâu sa.



Giọng điệu của hắn không hề kịch liệt gì, nhưng người nghe vào tai lại sởn gai ốc.



Tống Duyên Minh nhìn hắn ta, lời nói ngang ngược đến bên miệng đành nuốt ngược về. Cô ta nuốt ngụm nước miếng, lần nữa sắp xếp lại từ ngữ, hồi lâu sau mới mở miệng, "Ngày Tống Duyên Khanh và Lý Hào Kiệt kết hôn, sau khi nghi thức hôn lễ cử hành xong tôi đã gửi tin nhắn cho Lý Hào Kiệt, nói rằng Tống Duyên Khanh cho tôi dùng thuốc ngủ khiến tôi ngủ tới bây giờ..."



Tống Duyên Minh bắt đầu nói.



Chuyện thứ nhất không ngoài dự liệu. Quả nhiên khi tôi và Lý Hào Kiệt kết hôn, chuyện kết hôn ngày hôm đó.



Cũng bắt đầu từ đó, cô ta như cố ý lại như vô tình để lộ ra đủ loại quá khứ u tối của tôi trước mặt Lý Hào Kiệt, đồng thời giả bộ mình là một người chị gái tốt, để cho Lý Hào Kiệt chán ghét tôi tới cực điểm.



Về sau, chính là chuyện đẩy tôi vào tù.



Nói tới điều này, tôi mới hỏi, "Vậy con tôi thì sao? Rốt cuộc có bị luyện thành quỷ không!?"



Tống Duyên Minh thấy tôi bất ngờ lên tiếng dường như bị dọa. Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt buồn khổ, "Sao tôi có cái tài này chứ. Chẳng qua để kích thích cô, lừa cô mà thôi."



"Thật sự?"



"Thật sự! Là thật! Tôi thề, tôi tuyệt đối không lừa cô!" Tống Duyên Minh đau khổ nói, "Đã là lúc này rồi sao tôi có thể lừa cô."



"Tiếp tục đi."



La Anh Kiệt nói thản nhiên.



"Về sau, tôi còn bắt cóc cô ấy..."



Tống Duyên Minh ngoan ngoãn nói ra từng chuyện, từng chuyện.



Lúc đầu Tống Duyên Minh còn giả bộ đáng thương, nhưng về sau, dường như cô ả quên mất khống chế cảm xúc của mình, càng nói, biểu cảm ganh tị trên khuôn mặt càng rõ ràng.



"Chắc chắn là Lý Hào Kiệt chê tôi bẩn. Anh ta ở cùng tôi lâu như vậy nhưng không hề động vào tôi. Nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc là tôi kém con chó hoang Tống Duyên Khanh này ở điểm nào!"



Lời nói của Tống Duyên Minh khiến tôi sửng sốt.



La Anh Kiệt ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai tôi, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh.



Dường như hắn đã nhìn thấu hết thảy mọi chuyện từ lâu.



Tống Duyên Minh quỳ ở bên kia nhìn chằm chằm vào nền đất, thì thào, "Bởi vậy, sau này tôi đã nghĩ, không phải là bẩn sao? Vậy tôi làm cho Tống Duyên Khanh cũng bẩn! Xem anh ta làm thế nào! Không phải là có người bảo vệ cô ta sao? Vậy tôi tự tay quay phim, tôi tự mình lên hình, biến thành hình dáng của cô ta. Trừ bản thân cô ta, ai cũng không nhận ra. Ha ha ha ha! Sau đó, tôi phải đưa cho Lý Hào Kiệt xem!"



"Cô biết tôi không bị cưỡng bức? Vậy rốt cuộc clip kia sao lại ở trong máy tính của tôi?"



Những chuyện này, Tống Duyên Minh đều biết?



Tống Duyên Minh ngẩng đầu, cô ả nhìn tôi đầy ý vị, "Lúc đầu không biết nhưng về sau thì biết rồi. Nhưng chẳng sao cả, không ảnh hưởng gì. Nếu tôi đã bị hủy hoại rồi vậy đương nhiên phải kéo cô theo! Cùng chết!"



Thanh âm của cô ta hơi quấn vào nhau, mang theo cảm xúc không cam lòng.



"Người kia là ai! Kẻ thuê mấy người da đen là ai?"



Ai đang bảo vệ tôi?



Rốt cuộc còn ai nữa!



"Muốn biết à?" Khóe miệng cô ả nhếch lên thành nụ cười, "Tôi không nói cho cô biết! Ha ha ha, tôi sẽ không nói cho cô biết!"



"Cô nói mau! Nếu không tôi sẽ không cứu cô!"



Tôi cuống lên.



Tôi đột nhiên cảm tất cả những chuyện này dường như không hề đơn giản. Mà tôi ở trong vòng xoáy đó, chẳng qua chỉ là một công cụ bị lợi dụng.



Không, không chỉ tôi.



Còn cả Tống Duyên Minh nữa.



Ánh mắt Tống Duyên Minh nhìn về phía La Anh Kiệt, "Cô cảm thấy hắn sẽ để chúng ta đi sao?"



Tôi cũng nhìn về phía La Anh Kiệt.



Lời Tống Duyên Minh nói không sai, người đàn ông này không dễ dây vào.



La Anh Kiệt trưng vẻ mặt vô tội, "Đương nhiên có, tôi đương nhiên sẽ để các cô đi." Hắn ngừng một lúc, ánh mắt quét về phía hai người chúng tôi, "Chẳng qua có thể đi hay không, có thể đi mấy người, thì tôi không chắc."



"Anh có ý gì?"



Tôi vội đứng dậy.



La Anh Kiệt cười cười, đứng dậy cầm theo con dao gọt hoa quả, bước tới cửa khoang thuyền, nói với người bên ngoài, "Phóng hỏa."



"Anh làm gì đấy!"



Hai chữ này thật sự đã dọa tôi chết đứng!



Phóng hỏa!?



Hắn muốn thiêu chết chúng tôi sao?



"Cứu tôi! Cứu tôi với!" Tống Duyên Minh cũng bị dọa hồn vía lên mây, khi đối diện với cái chết, vẻ càn quấy lúc trước đã vứt sạch chẳng còn lại chút gì.



Lúc này, những người vừa rồi khống chế Tống Duyên Minh cũng lùi tới trước mặt La Anh Kiệt!



Tôi cũng vội vàng vọt tới!



Vào thời điểm này tôi còn sức đâu quan tâm tới Tống Duyên Minh!



Tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu, con của tôi!



Đứa con thứ ba của tôi tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!



La Anh Kiệt lùi ra sau một bước, một người đàn ông to lớn thay thế hắn ta đứng chặn ở cửa.



"Thả tôi ra!" Tôi vừa nói vừa vọt ra ngoài.



Người đàn ông cao lớn hất tay, đẩy tôi về phía sau!



Tôi lảo đảo một cái, chân lùi về sau mấy bước mới đứng vững.



Cửa khoang thuyền truyền đến một tiếng "rầm".



Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cửa khoang thuyền đóng lại rồi!



"Không, không, không!"



Tôi vọt tới!



Nhìn qua ngoài cửa sổ thì thấy, ánh lửa đã bao trùm tầm mắt.



La Anh Kiệt là một tên điên, không ngờ hắn lại thật sự đốt thuyền!



Vào lúc tôi liều mạng đập vào cửa thì một lỗ nhỏ trên cánh cửa được mở ra.



Có thứ gì đó được ném vào.



Tôi vô thức tránh đi, quay đầu nhìn lại, là con dao gọt hoa quả vừa rồi La Anh Kiệt mang theo.