Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 210: Chẳng lẽ nhìn trúng tôi rồi?




Mưu Đạo Sinh không nhìn lại người kia mà nhìn về phía tôi trước.



Ông xác nhận lại một chút, liền giơ tay chào hỏi, "Cô gái, đã lâu không gặp, trước đó có bảo cô gọi điện thoại cho tôi, cô cũng không gọi qua nha."



"Thầy Mưu, ngài có thể nhận ra tôi?"



Tôi hơi ngoài ý muốn.



Dù sao tôi bây giờ người ngợm che kín mít, Mưu Đạo Sinh có thể nhận ra tôi, quả thực là kỳ tích.



Mưu Đạo Sinh cười cười, "Đúng vậy, không nhìn ra được ai chứ không thể không nhìn ra cô."



Lúc này, người vừa gọi Mưu Đạo Sinh cũng đi tới, hơi không vui nói, "Ngài Mưu, tôi gọi ngài mà sao ngài lại không để ý tới tôi."



Là một người đàn ông tuổi tác trạc gần Mưu Đạo Sinh



"Không thấy tôi đang nói chuyện với học trò của tôi sao?"




Mưu Đạo Sinh nói chuyện, tôi nhìn hướng ngón tay của ông chỉ, ngây người một lúc, mới xác định người ông ấy nhắc đến là tôi.



Nghe vậy, người nọ ngây ngẩn cả người, "Ngài nói cái gì? Học trò!? Đây là học trò của ngài?!" Ông ấy tranh thủ thời gian nhìn về phía tôi, hai tay giơ ra, "Xin chào, Xin chào, thật là vinh hạnh, tôi là Hội trưởng nơi này, gọi Trần Trung Hiếu.”



Thái độ vô cùng cung kính.



"Xin, xin chào." Tôi hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Mưu Đạo Sinh, "Thầy Mưu, chuyện này..."



"Là học trò tương lai."



Mưu Đạo Sinh bồi thêm một câu.



Trần Trung Hiếu kính nể nhìn về phía tôi, "Chao ôi, nhìn cô nhóc tuổi không lớn lắm, có thể được Ngài Mưu nhìn trúng chọn làm học trò, khẳng định tố chất hơn người, qua hai năm học thành tài, nhất định phải..."



“Được rồi, tôi còn chưa nhận học trò đâu, chỉ là dự định mà thôi, ông mà dọa nó chạy mất tôi liền không để yên cho ông đâu!”



Trần Trung Hiếu cười ha ha lấy lòng: “được rồi, được rồi, chuyện sau này rồi nói, chúng ta đi vào trong ngồi nói chuyện một chút.”



“Vậy tôi xin phép đi trước.”



Tôi thấy bọn họ muốn đi vào, không định vào cùng bọn bọ.



Kết quả, Mưu Đạo Sinh đột nhiên không vui nói: “Tôi đều nói nhận cô làm học trò tương lai, cô không đi cùng khiến tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào mất.”




“hả?”



Tôi có chút ngơ ngác, nhưng cũng hiểu rõ ý của Mưu Đạo Sinh, vội gật đầu: “Không đi, không đi nữa.”



Thấy tôi nói vậy, Mưu Đạo Sinh mới vui vẻ trở lại.



Tôi cứ vậy bị hồ đồ bị kéo vào phòng khách của phòng triển lãm.



Phòng khách này được trang trí với phong vị khá cổ kính, bên trong là bộ bàn ghế bằng gỗ Sưa rất đắt.



Trạm khắc tinh xảo.



Đây tuy chỉ là bộ bàn gỗ nhưng trong mắt tôi nơi nơi đều là tiền đó!



Mà tôi sợ là có tiền cũng mua không được đâu.



Trần Trung Hiếu vô cùng lễ phép mời Mưu Đạo Sinh ngồi xuống.



Ai biết Mưu Đạo Sinh lại mặt mày không tình nguyện khi ngồi trên ghế gỗ Sưa: “Ôi chao, ông tại sao giống hệt mấy ông già cổ hủ vậy, còn xem trọng cái này, ngồi thứ này không thoải mái bằng ngồi sô pha chút nào.”



“Toàn do mọi người đến đây đều thích nó nên không thể không lấy ra sử dụng.” Trần Trung Hiếu cười nói, hỏi: “vừa nãy có phải ông đã xem qua các tác phẩm trong buổi triển lãm này rồi, cảm thấy chúng như thế nào?”



“Xấu quắc.”



Mưu Đạo Sinh gọn gàng nói ra hai chữ.



Trần Trung Hiếu cũng không tức giận mà tiếp tục hỏi: “Vậy Ông chỉ điểm cho tôi với?”



Nói xong, lấy ra album tác phẩm triển lãm lần này đưa cho Mưu Đạo Sinh xem.



Tôi ngồi bên cạnh thấy Mưu Đạo Sinh vừa lật album xem vừa làm bộ dạng mắc ói, Trần Trung Hiếu ngồi bên cạnh cười trừ.



Phát giác quan hệ của hai người khá vi diệu kì lạ.



Trần Trung Hiếu gọi Mưu Đạo Sinh là ngài Mưu nói rõ quan hệ giữa hai người không đến nỗi nào.



Thế nhưng thái độ lại vô cùng cung kính hoàn toàn không giống như là người quen.



Nhưng thái độ của Mưu Đạo Sinh đối với tth lại giống như người quen vậy.



Đợi Mưu Đạo Sinh làm bộ ói xong, tùy tiện tìm ra một tác phẩm rồi bắt đầu chỉ ra vấn đề tỉ mỉ ở đâu.



Tôi ngồi bên cạnh nhìn trộm, lặng lẽ lấy ra cuốn sổ rồi ghi chép lại.



Đợi Mưu Đạo Sinh nói xong, tôi vừa muốn cất sổ đi thì ông ta đột nhiên hỏi tôi: “nhớ kĩ rồi chứ?”



“hả?”



Tôi luống cuống nhìn Mưu Đạo Sinh, nhất thời không kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra.



Mặt Mưu Đạo Sinh nhất thời lộ vẻ không vui: “em cho rằng tôi nói cả nữa ngày là nói cho ông ta nghe sao? Tôi đây là nói cho em nghe đó!”



“ Cho... cho tôi?” tôi lúng túng nhìn Mưu Đạo Sinh, ngây cả người.



Còn không kịp phản ứng lại, tth lại vui mừng: “Chao ôi, tôi liền thấy lạ, tưởng ngài Mưu hôm nay bị gì vậy, không ngờ là tôi hưởng sái ánh sáng của cô.”



“Dạ, cám ơn thầy Mưu.”



Miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng khá sững sờ.



Mưu Đạo Sinh ông ta, cộng thêm lần này cũng vừa gặp mặt có hai lần, từ hành động của ông ta chứng tỏ ông tuyệt đối là một người rất độc lập. Mà lại rất không dễ ở chung, cũng không thèm quan tâm ánh mắt của người khác.



Hết lần này đến lần khác đối xử với tôi...



Tôi còn chưa nói bái làm thầy liền chủ động nói tôi là học trò của ông.



Còn chủ động dạy bảo tôi.



Nhớ đến Lý Hào Kiệt có nói qua, giúp người không phải vì tình cảm thì là vì lợi ích.



Chẳng lẽ...



Tuy Mưu Đạo Sinh đã hơn năm mươi tuổi rồi, chẳng lẽ ông ta nhìn trúng tôi tồi? Không thể nào nha.



Tôi áp chế câu hỏi trong lòng, đi cùng Mưu Đạo Sinh bước ra nơi triển lãm, nhịn không được hỏi ra: “thầy Mưu, thầy đối xử tốt với em như vậy, em vô cùng cảm động, nhưng mà...”



“Em không phải là đang nghĩ tôi đây đã già mà còn muốn trâu già đi gặm cỏ non đó chứ?”



Mưu Đạo Sinh nhìn vẻ mặt tối dạ của tôi liền đoán ra ý nghĩ của tôi.



Nói thẳng không chút đắng đo.



Tôi vôi lắc đầu.



Mưu Đạo Sinh quan sát tôi hỏi: “mặt em bị gì vậy?”



“Em...”Tôi hơi chần chờ: “lúc trước bị người ta dội axit, mặt bây giờ bị thương, còn chưa làm phẫu thuật để hồi phục.”



Mưu Đạo Sinh vừa nghe, lập tức tức giận: “cái gì? Do ai làm? Bắt được kẻ đó chưa? Chuyện là như thế nào, em nói cho thầy nghe, thầy tìm người giúp em bắt kẻ đó.”



“Không cần đâu, cảm ơn thầy Mưu.”



Tôi không muốn Mưu Đạo Sinh cũng tham gia vào việc này.



Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, thở dài: “Ôi, quên đi, hủy dung thì hủy dung, dù sao tay còn chưa tàn, đầu óc còn sử dùng được là được.”



“...”



Ông ấy nhìn tôi: “đưa bút và sổ em ghi chú ban nãy cho tôi xem.”



“hả, được ạ.”



Tôi vốn cho là Mưu Đạo Sinh muốn nhìn ghi chép của tôi, tuy hơi ngại nhưng cũng không dám trả treo ông.



Khi tôi đưa qua, ông ấy không có xem các trang trước mà trực tiếp lật đến trang cuối cùng, viết gì đó, nhanh chóng gập lại đưa cho tôi: “Lần trươc chưa đưa số điện thoại cho em, lần này lưu lại số, khi nào chuẩn bị làm học trò của tôi thì gọi cho tôi.”



Nói xong, ngồi lên một chiếc xe đạp cỡ dựng ngay cửa rồi chạy đi mất.



Chỉ để lại mình tôi đứng tại chỗ, tiêu hóa lại những chuyện vừa xảy ra.



Tôi vừa định lấy điện thoại ra lưu lại số, liền nhận được một cuộc điện thoại gọi đến.



Trên màn hình hiện “Khương Thanh”.



Thấy là chị ấy gọi đến, tôi mới nhớ đến đã lâu rồi không nói chuyện điện thoại với chị ấy.



Tôi ấn nghe liền có một giọng nói bất mãn truyền tới: “Cô em, bà nội của tôi ơi gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Chị không liên lạc với em, em liền không liên lạc với chị luôn sao?”



“Em không có, ôi, dạo này nhiều chuyện xảy ra lắm.” Nghe thấy giọng nói của Khương Thanh, lòng tôi cũng thả lỏng bớt phần nào.



“Chuyện gì kể chị nghe xem.”Khương Thanh nói xong, cười hì hì: “còn có việc này, tuần sau là sinh nhật chị, bánh sinh nhật để chị tự mua, còn em mà không có tiền mua quà thì thôi, nhưng dù bận rộn thế nào cũng phải đến sinh nhật của chị, nhất định phải đến nha!”