Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 191: Tôi rời khỏi anh ta thật rồi




“Cái gì?”



Tôi ngây người ra.



Anh ta định dẫn cả tôi đi?



“Muộn thế này rồi, đi đâu?” Tôi vờ như không biết, hỏi anh ta.



Lý Hào Kiệt hơi cụp mắt, gằn từng chữ một: “Anh phải tới tham gia ngày sinh nhật của ông nội, nhưng anh không yên tâm để em ở nhà một mình, vậy nên anh phải đưa em đi cùng.”



“Anh điên rồi à?!” Tôi nhìn anh ta: “Tôi thế này thì đi kiểu gì! Nếu hôm nay là Halloween, tôi ra ngoài dọa người ta còn hiểu được.” Tôi tự giễu.



Lúc này, tôi chẳng thể gặp người khác được.



Lý Hào Kiệt lôi tôi ra khỏi phòng, nói lạnh lùng: “Em chờ anh ở trên xe, anh cho hai vệ sĩ ở lại với em, anh vào tặng quà rồi ra ngay.”



“…”




Lý Hào Kiệt cũng thật cẩn thận, sinh nhật của Lý Nam Hào còn phải kéo cả tôi đi.



Tôi biết tôi không thể khiến anh ta đổi ý, cho dù không muốn thì kết quả cuối cùng cũng là bị kéo đi.



Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đồng ý.



Tôi không cần trang điểm, thay quần áo rồi đi theo anh ta.



Kỳ thật, tôi đi ra ngoài với bộ dạng thế này đúng là vô cùng buồn cười.



Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác.



Tôi và Lý Hào Kiệt cùng ngồi xe đi tới nhà của Lý Nam Hào.



Lúc xe dừng lại, Lý Hào Kiệt vỗ nhẹ vào tay tôi, nói mềm mỏng: “Anh vào đó nhiều nhất là nửa tiếng sẽ ra.”



“Ừm.” Tôi chẳng biết nói gì khác.



Đối với tôi mà nói, câu nói này của anh ta không liên quan gì tới tôi cả, anh ta đi bao lâu thì tôi vẫn phải chờ ở đây mà?



Dù không ở đây thì cũng là ở trong căn phòng diễn thuyết kia.



Chẳng có gì khác biệt.



Sau khi Lý Hào Kiệt đi rồi, hai vệ sĩ đứng ở ngoài xe. Vì tác dụng phụ của thuốc phòng bệnh, người tôi rất khó chịu, đầu óc choáng váng, vậy nên tôi nằm xuống ghế sau.




Liếc ra ngoài cửa sổ, hai tên vệ sĩ đứng im ở đó như hai cây cột.



Chạy trốn, chỉ có thể là nằm mơ thôi.



Tôi cứ thế nhìn vệ sĩ ngoài cửa sổ, đã qua nửa tiếng mà Lý Hào Kiệt còn chưa ra.



Chẳng lẽ anh ta lỡ giờ à?



Không thể nào, anh ta luôn rất đúng giờ…



Liệu có xảy ra chuyện gì không?



Trong lúc tôi đang suy nghĩ, có tiếng người nói vọng lại từ đằng xa: “Tiểu Kiệt uống say rồi, hai người đi đón nó đi.”



Hai tên vệ sĩ không dám hành động.



Tôi nhận ra giọng nói này – là Lý Trọng Mạnh!



Anh ta đẹp cặp kính mà tôi đi chọn với anh ta hôm đó.



“Anh Lý!” Tôi vội vàng ngồi dậy.



Lý Trọng Mạnh đang nói chuyện với hai tên vệ sĩ, trên bãi đỗ xe trống vắng chỉ có ba người họ.



“Không được, tổng giám đốc Lý đã căn dặn rồi, anh ấy không đến thì không thể đi được.” Vệ sĩ trả lời.



Lúc này, rõ ràng là hai vệ sĩ rất đề phòng Lý Trọng Mạnh, cả hai đứng sát lại gần nhau.



“Vậy à.” Lý Trọng Mạnh lắc đầu tỏ vẻ khó xử.



Vào lúc tôi không chú ý, anh ta bỗng lấy thứ gì đó ra khỏi túi, xịt vào mặt hai tên vệ sĩ!



Chỉ sau hai giây, cả hai tên vệ sĩ đều ngã xuống!



Lý Trọng Mạnh lại lấy chìa khóa xe ra, nhấn vào chốt mở.



Cửa mở ra!



Anh ta vội gọi tôi ra khỏi xe, quăng chìa khóa vào trên người vệ sĩ. Vì khó chịu trong người, tôi đi đường còn run run, anh ta bế luôn tôi lên đi về phía xe.



“Anh Lý.” Tôi hơi xấu hổ.



Lý Trọng Mạnh cũng không có thời gian nói chuyện với tôi, bước nhanh đặt tôi vào ghế phụ.



Thắt dây an toàn vào cho tôi xong, anh ta khởi động xe, rời khỏi tòa nhà họ Lý.



“Anh Lý, sao anh lại ở đây?”



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, vẫn còn chưa hết sững sờ.



Lý Trọng Mạnh vừa lái xe vừa liếc nhìn tôi: “Thì em bảo tôi cứu em mà?”



Lúc này tôi mới nhớ tới hôm trước ở bệnh viện tôi đã gửi tin nhắn cho Lý Trọng Mạnh.



“Tôi không ngờ…”



“Không ngờ là tôi sẽ cứu em à?” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trông nét mặt như đã đoán ra tôi nghĩ gì.



Tôi khẽ gật đầu, lại cảm thấy là lạ, bèn hỏi anh ta: “Lý Hào Kiệt đâu? Anh cứ thế mà đưa tôi đi, chắc chắn Lý Hào Kiệt sẽ đi tìm chúng ta!”



“Nó ấy à.” Lý Trọng Mạnh nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Thấy gần đây nó vất vả quá nên tôi cho nó nghỉ ngơi một lát, ước chừng tới sáng mai mới tỉnh lại, tới khi nó tỉnh lại thì chúng ta đã ở nước ngoài rồi.”



“Hả?”



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, không hiểu anh ta đang nói gì cho lắm.



Ngẫm nghĩ một hồi tôi mới hỏi: “Anh định đưa tôi ra nước ngoài à? Đi đâu? Tôi chẳng mang theo cái gì cả.”



Thấy dáng vẻ sốt sắng của tôi, Lý Trọng Mạnh cười nói: “Vậy em nghĩ lại xem những thứ cần để ra nước ngoài đang ở đâu?”



“Ở…”



Tôi ngẫm nghĩ rồi nhớ ra rằng - chúng ở nhà hết.



Tất cả đều ở căn nhà mà tôi chuyển tới, bởi vì tôi giao tiền thuê nhà của cả năm rồi nên dù tôi không về một thời gian thì đồ đạc vẫn ở đó.



Lý Trọng Mạnh nói: “Sau khi em gửi tin nhắn cho tôi, tôi nhờ bạn tìm hiểu, sau đó dùng giấy tờ của em trong vụ kiện Tô Ngọc Nhiên để làm chứng minh giao cho bên công ty thuê nhà, bảo họ mở cửa cho tôi.”



“Nghĩa là anh đang giữ hộ chiếu của tôi à?”



“Đúng rồi.”



Lý Trọng Mạnh khẽ gật đầu, dừng xe ở ven đường, nhìn tôi nói: “Tôi đã làm thế sau khi nhận được tin nhắn của em. Kế hoạch của tôi là đưa em ra nước ngoài một thời gian trước, nếu em có ý định gì khác thì tôi sẽ trả lại đồ đạc cho em, em muốn làm gì cũng được.”



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh.



Anh ta lớn tuổi hơn tôi, trên người có hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, khiến tôi cảm thấy đáng tin.



Hơn nữa, dưới một góc độ nào đó, ra nước ngoài mới là sự lựa chọn tốt nhất.



Tôi muốn rời xa Lý Hào Kiệt!



“Vậy tôi sẽ ra nước ngoài với anh.” Tôi lưỡng lự một chút: “Hình như thẻ ngân hàng của tôi ở chỗ của Lý Hào Kiệt thì phải…”



Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh mỉm cười: “Yên tâm, mặc dù anh không giàu bằng Tiểu Kiệt, nhưng nuôi mình em vẫn dư dả.”



Tôi hiểu ý anh ta, nhưng nói thế này lại khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.



Đêm đó, tôi đi theo Lý Trọng Mạnh ngồi máy bay ra nước ngoài.



Tới khi ngồi trên máy bay, nhìn mây vờn ngoài cửa sổ, tôi mới nhận ra rằng, tôi thực sự đã thoát khỏi sự khống chế của Lý Hào Kiệt rồi!



Trên máy bay, Lý Trọng Mạnh nhìn tôi: “Bây giờ đã cất cánh rồi, nói với tôi đi, đã xảy ra chuyện gì vậy.”



“Tôi…” Tôi muốn nói, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc phòng ngừa HIV, lại còn bị ù tai trên máy bay nữa, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.



Tôi phải đi toilet ngay lập tức.



Tới khi quay lại, Lý Trọng Mạnh đã ngủ rồi.



Tôi ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao trái tim bỗng đau thắt lại.



Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.



Lại ngồi ô tô thêm ba tiếng nữa mới tới một thị trấn nhỏ.



Mui xe hạ xuống, trở thành chiếc mui trần.



Ven đường toàn là kiểu kiến trúc cổ xưa, người đi trên đường đa số toàn là người già, trong quán cà phê, một bà lão ôm một con mèo béo ngồi đó nhấm nháp cà phê.



Có người trông thấy chúng tôi thì chủ động chào hỏi.



Tất cả là hơi thở của sự sống.



Thấy vậy, tâm trạng nặng nề của tôi cũng tốt hơn nhiều.



Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ, tôi đứng ở ngoài cổng nhìn vào, bên trong toàn là hoa râm bụt rất đẹp.