Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 143: Tôi hoàn toàn tin vào anh




Lý Hào Kiệt liếc Cao Vân một cái, ánh mắt thản nhiên, hoàn toàn không nổi giận vì lời nói của cô ta.



Ánh mắt ấy, thậm chí trông giống như đang chế giễu vậy.



Tôi hiểu được ánh mắt của anh, Cao Vân nhất định cũng có thể hiểu. Cô ta cả giận: “Tổng giám đốc Lý, tôi tôn kính anh, nhưng con người tôi vốn bao che cho người mình. Lương Vũ Hạnh là tướng mạnh dưới tay tôi, nếu tôi không ra mặt cho cô ấy thì ai sẽ ra mặt cho cô ấy đây?”



Bội phục.



Tôi tuyệt đối bội phục Cao Vân rồi.



Hơn nữa tôi cũng thấu hiểu cho mọi hành vi của cô ta. Cô ta tin tưởng Lương Vũ Hạnh tuyệt đối, cho nên mới tràn đầy lòng tin như vậy.



Mà lúc này, sắc mặt Lương Vũ Hạnh đã trở nên trắng bệch, biểu tình gượng gạo, đứng sau lưng Cao Vân, ánh mắt láo liên nhìn chung quanh.



Rõ ràng là đang chột dạ.




Lý Hào Kiệt nhìn cô ta, tạm dừng một chút rồi mới hỏi: “Thế cô định làm sao bây giờ?”



“Sa thải cô ta.” Cao Vân nói rồi, lại nói thêm: “Nếu chúng tôi đều thuộc về tập đoàn Hào Thiên, vậy thì không thể vì một con sâu mà làm rầu cả nồi canh được. Nếu tổng giám đốc Lý có tình riêng với cô ta thì hãy nuôi cô ta ở trong nhà ấy, đừng đến đây làm rầu cả tập đoàn chúng tôi.”



Cao Vân nói rõ ràng mạch lạc.



Cô ta vừa dứt lời, mấy giám đốc bên cạnh đều gật đầu lia lịa.



Tôi nghe, chỉ cảm thấy lời này sao mà quen tai thế.



Hình như từng có người cũng nói với Lương Khanh Vũ như vậy…



Lương Vũ Hạnh vốn còn hơi khẩn trương, nhưng bây giờ Cao Vân lại ra sức giúp cô ta phủ nhận chứng cứ của Lý Hào Kiệt, nên cô ta cũng bắt đầu thoải mái hơn, phụ họa một câu: “Đúng, chúng ta là một tập thể mà.”



Tôi nhìn về phía Cao Vân, hỏi cô ta: “Cô tin tưởng cô ta thế sao?”



“Dĩ nhiên rồi.” Cao Vân liếc xéo tôi một cái, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Vũ Hạnh đi theo tôi mấy năm, tôi rất hiểu con người cô ấy. Tuy rằng cô mới vào đây không lâu, nhưng tôi cũng từng nghe nói về chuyện của tôi rồi.”



Trong lúc nhất thời, hiện trường rơi vào bế tắc.



Tôi, Lý Hào Kiệt, Cao Vân và Lương Vũ Hạnh đứng ở bốn góc.



Nhất là Lý Hào Kiệt. Tuy rằng trong lòng mọi người có ý kiến, nhưng cũng không dám tùy ý kết luận.




Nhưng Cao Vân vẫn nói: “Tổng giám đốc Lý, bây giờ kết quả đã rất rõ ràng rồi. Nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi đi trước đây.”



Lý Hào Kiệt nhìn tôi: “Cô có gì muốn nói không?”



“Tôi…”



Tôi cũng không biết nữa.



Tôi có thể làm gì được đây?



Tôi không thể chứng minh tác phẩm đó là của tôi.



Lý Hào Kiệt không ngầm đồng ý, nhưng Cao Vân vẫn định dẫn người rời đi.



“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ”



Lúc hai người còn chưa đi đến cửa thì di động của tôi reo lên.



Là Lương Khanh Vũ.



Tôi nhận điện thoại, liền nghe thấy Lương Khanh Vũ hỏi tôi: “Em còn ở phòng họp không vậy?”



“Còn.”



“OK, em bảo mọi người đều nhìn, sau đó trò chuyện video với anh, mời họ giúp đỡ anh kết nối máy tính từ xa.”



Lương Khanh Vũ nói xong rồi cúp điện thoại.



Tuy rằng tôi không rõ anh muốn làm gì, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rất tin tưởng. Tôi cúp điện thoại, nhìn Cao Vân và Lương Vũ Hạnh đang chờ tôi gọi điện thoại xong rồi rời đi, tôi nói: “Tổng giám đốc Cao, nhà thiết kế Lương, xin hãy chờ cho một lát.



“Tống Duyên Khanh, thời gian của chúng tôi rất quý báu.”



Lương Vũ Hạnh nói.



Lúc này cô ta đã ăn chắc rằng tôi không thể tìm được chứng cứ, cho nên lúc nói giọng rất là mạnh mẽ.



“Chờ một chút thôi là được. Bạn tôi đã tìm được bằng chứng mới cho tôi.”



Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Lương Vũ Hạnh lập tức trở nên trắng bệch. Cô ta nhìn tôi, khó chịu nói: “Đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.”



“Nếu đã đến đây rồi, lãng phí lâu như vậy rồi, vậy thì tại sao có kết quả rồi lại đòi đi?” Tôi nhìn về phía người chung quanh: “Tôi nghĩ mọi người cũng đều muốn biết tác phẩm là của ai đúng không?”



Tôi không biết Lương Khanh Vũ muốn làm gì.



Nhưng tôi hoàn toàn tin vào anh.



Lúc này Lương Vũ Hạnh đã chột dạ: “Chúng tôi không có nhiều thời gian để chơi với cô đâu.”



“Ngồi xuống, chúng ta xem thử cô ta có thể làm trò mèo gì được nữa.”



Lương Vũ Hạnh không muốn ngồi, nhưng Cao Vân không sợ.



Cô ta kéo Lương Vũ Hạnh ngồi về vị trí cũ.



Thấy hai người họ ngồi xuống, tôi bèn mở máy tính lên, kết nối wifi, sau đó kết nối với máy tính của Lương Khanh Vũ từ xa.



Sau khi bên kia đồng ý, máy tính của tôi xuất hiện màn hình desktop khác.



Đó là màn hình desktop của Lương Khanh Vũ.



Đồng thời còn có thể nghe thấy giọng nói của anh.



Trước tiên, Lương Khanh Vũ tự giới thiệu một chút. Chỉ cần vừa nói tên, mọi người ở đây đều biết là anh.



Lương Khanh Vũ bắt đầu triển lãm ba bức tranh trên máy tính.



Một bức là tác phẩm mà Lương Vũ Hạnh đã nộp trong trận bán kết lần này. Hai bức khác tôi đều chưa từng thấy.



Lương Khanh Vũ giới thiệu: “Hai tác phẩm này lần lượt là tác phẩm mà Lương Vũ Hạnh đã hoàn thành trước trận bán kết của cuộc thi thiết kế, cùng với được hoàn thành trong trận bán kết. Còn một bức khác thì tôi không cần phải giới thiệu nữa.”



Anh trưng bày ba bức tác phẩm lên màn hình rồi hỏi mọi người: “Mọi người có phát hiện điều gì khác biệt không?”



Tất cả mọi người đều im lặng.



Lúc này tôi nhìn Lương Vũ Hạnh, sắc mặt cô ta đã trở nên cực kỳ khó coi, bàn tay siết chặt tay vịn ghế dựa.



Ánh mắt như bốc lửa.



Không ai lên tiếng. Lương Khanh Vũ nói: “Trong ba tác phẩm này, hai bức mà tôi vừa triển lãm được làm từ phần mềm phiên bản mới nhất. Còn tác phẩm đấu bán kết thì làm bằng phần mềm cũ. Điểm này, mọi người có thể thấy được từ bóng mờ.”



Lương Khanh Vũ nói rồi lại triển lãm ba tác phẩm.



Lúc này, chung quanh vang lên tiếng bàn luận.



Tôi cũng đã hiểu ra Lương Khanh Vũ muốn làm gì.



Anh không phải muốn chứng minh tác phẩm đó là của tôi, mà là đang chứng minh tác phẩm đó không phải là của Lương Vũ Hạnh.



Chỉ cần tác phẩm đó không phải là của cô ta thì cũng chứng minh được là của tôi.



Lương Khanh Vũ triển lãm xong rồi nói: “Nếu mọi người để ý thì có thể xem những tác phẩm khác của Tống Duyên Khanh. Con người cô ấy vốn nhớ tình xưa, ngay cả phần mềm hay dùng cũng thế, quen dùng phiên bản cũ rồi liền không thích đổi phiên bản mới.”



“Vũ Hạnh nhà tôi cũng có thể dùng phiên bản cũ mà.”



Lúc này Cao Vân bắt đầu không ngồi yên được. Cô ta vừa nói chuyện vừa nhìn Lương Vũ Hạnh.



Thật ra vẻ chột dạ trong mắt Lương Vũ Hạnh đã bán đứng cô ta rồi.



Cao Vân chợt hiểu ra, lúc nhìn Lương Vũ Hạnh, vẻ mặt đã bắt đầu trở nên tức giận.



Nghe Cao Vân nói vậy, Lương Khanh Vũ ung dung nói: “Xin lỗi, tôi và Lương Vũ Hạnh là họ hàng. Trước đó tôi đã khuyên cô ta thừa nhận rồi, nhưng cô ta khăng khăng không chịu. Sáng hôm nay tôi còn chuyên môn hỏi cô ta về phiên bản phần mềm mà gần đây cô ta đang dùng, chính cô ta cũng thừa nhận là dùng bản mới nhất.”



Chỉ nói mấy câu, sự thật đã được phơi bày trước ánh sáng.



Đặng Tùng thở hắt ra một hơi, cười gượng mấy tiếng: “Ha ha, tôi đã nói tôi tin tưởng nhân viên của mình nhất mà. Nếu không thì tôi cũng sẽ không đến tham gia cuộc họp này với cô ấy.”



Lý Hào Kiệt nhìn chằm chằm vào máy tính của tôi. Mỗi lần Lương Khanh Vũ nói chuyện, sắc mặt của anh có vẻ như không được tốt cho lắm.



Cao Vân nhìn chằm chằm vào Lương Vũ Hạnh, hỏi cô ta một cách nghiêm túc: “Thế là thế nào hả?!”



Mấy ông giám đốc công ty cũng đều nhìn Lương Vũ Hạnh, ánh mắt ban nãy còn tin cậy giờ đã biến thành quần chúng xem trò hay.



Lương Vũ Hạnh cúi đầu, im lặng thật lâu. Bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu, chỉ vào máy tính mắng to: “Lương Khanh Vũ, hôm nay là anh ép tôi đấy!”