Thanh niên xâm trổ hình rồng trên cổ, con rồng hung tợn nhe răng như uốn lượn quấn quanh cổ cậu ta.
Cậu nhảy đến cạnh Triền Duy vừa đi vừa cười khà khà híp cả mắt hỉnh cả mũi.
"Nghe nói chú em bị một tên điên không quen biết xém tí nữa xiên cho ngáo ộp luôn hả?"
Duy nhàn nhạt quay sang nhìn Mạnh.
"Trông cậu có vẻ hớn hở khi nghe tin thằng bạn của mình xém ngỏm nhỉ?"
Mạnh khịt mũi đánh vào vai Triền Duy đôm đốp.
"Nào có! Chú em nghĩ xấu cho anh không thôi.
Anh đây chắc chắn sẽ tìm được tên điên đấy giúp chú.
Lúc đấy chú tha hồ mà trả thù hắn."
Triền Duy nheo mắt nhìn Mạnh, chuyển chủ đề.
"Không phải chúng ta cùng tuổi sao? Câu này là chú em, câu kia cũng chú em.."
"Đấy là cách gọi thân thiện."
Triền Duy gật gù đầu, đáp trả.
"Vậy mà xém tí nữa em tưởng anh trai Mạnh đây tự thấy bản thân mình già nua hơn nên mới xưng hô thân thiện thế chứ."
Đột nhiên, bất ngờ một đống tàn tro từ trên cao rơi ầm ầm xuống, con hẽm đột ngột bị bao phủ bởi bụi mù mịt, ai cũng chẳng nhìn rõ thấy ai, mặt mũi đều tèm lem màu tro.
"Khụ khụ..
có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy?"
"Cái khỉ gì thế này?"
Trong lúc đám đông đang hỗn loạn ho sặc sụa, rối tung rối mù tìm đường thoát thì một bàn tay mềm mại đột ngột nắm chặt lấy bàn tay Triền Duy, giật mạnh về phía trước.
Bất ngờ bị bàn tay ai nắm lấy, sau đấy lôi cậu ra khỏi đám bụi mịt kia, không nói một tiếng nào cứ thế đưa cậu âm thầm thành công lách khỏi nhóm, tách khỏi những tiếng ồn ào quát tháo chửi tục, tách khỏi đám khỏi đám đông đang hỗn loạn cuống cuồng, hai người cứ thế nhằm vào con đường vắng lặng phía trước mà chạy.
Triền Duy ban đầu còn có ý định chống cự, nhưng sau khi nhận thấy rõ bóng lưng của ai thì sững người ra, kinh ngạc xen lẫn khó hiểu cứ thế ngơ ngác bỏ mặc cho con gái người ta muốn lôi cậu chạy đến đâu thì lôi.
"Khụ khụ!"
"Cái đờ mờ, thằng mất dạy nào gây ra chuyện này vậy?"
"Chó thật chứ!"
Đám bụi dần tan, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, đám đông cũng dần bình tĩnh lại, một người trong nhóm bạn nhìn thấy lờ mờ bóng lưng Triền Duy và một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh nào đó đang chạy cắm cúi phía trước.
"Triền Duy..
cậu ta..
cậu ta chạy đi đâu với ai vậy?"
"Ê thằng mắc dịch Triền Duy.
Đứng lại!"
Mạnh vẫy tay hét lớn nhưng chẳng ma nào thèm để ý đến cậu.
Sau khi khuất tầm nhìn của mấy người họ, Triền Duy bình tĩnh lại.
Cậu khựng bước chân khiến Hiển Thi không cách nào kéo chạy được nữa.
Cùng với gương mặt gấp gáp, Hiển Thi quay lại giật lấy tay cậu.
"Triền Duy, chạy nhanh!"
Cậu kinh ngạc nhìn xuống cô gái nhỏ, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được.
"Sao cô lại ở đây?"
"Cái đó không quan trọng, thoát khỏi đám người xấu đấy rồi tính sau."
"Người xấu?"
Không phải cô ta đang nghĩ mình bị mấy người họ quây đánh đấy chứ.
"Hình như hiểu.."
Triền Duy chưa nói xong thì bị Hiển Thi kéo vào nấp sau góc khuất hàng rào tối.
Đám bạn của Triền Duy đang dần tiến đến gần.
"Họ đang đến đây, tình huống xấu nhất chúng ta có thể bị họ phát hiện."
Cô vừa nói và tay vô thức nắm chặt lấy tay cậu không buông, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này..
quả thật rất ấm, ấm đến mức trái tim của cậu nhảy nhảy lên, rồi lại hẫng vài nhịp.
Cô ta..
vì mình?
Vậy mà buổi sáng còn hùng hồn tuyên bố rằng chỉ làm những việc trong khả năng của bản thân.
Chẳng lẽ đây cũng là việc nằm trong khả năng của cô ta?
Cô ta siêu đến vậy à?
Triền Duy ghé vào tai Hiển Thi nói nhỏ, đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút.
"Bây giờ cô hối hận còn kịp đấy."
Hiển Thi ngước mắt lên nhìn cậu.
Triền Duy tiếp tục, mang vẻ mặt sầu não đau thương giả trân.
"Giao tôi cho bọn họ, cô có thể an toàn mà rời khỏi nơi nguy hiểm này rồi."
Những người kia ngày một tiến đến gần hơn, giọng điệu cộc cằn mất kiên nhẫn.
Họ luẩn quẩn đứng chắn ngang lối ra của hai người
"Cái thằng mặt khỉ đấy trốn đi đâu rồi?"
"Vừa nãy thấy hắn biến mất sau hướng này, chắc là ở đấy?"
"Chơi cái trò quái quỷ gì không biết?"
Tiếng nói rõ ràng, họ càng tiến đến gần, cô càng siết tay Triền Duy chặt hơn, và cũng chẳng có ý định buông tay.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang bị một bàn tay bé nhỏ siết chặt, đột nhiên lại có cảm giác như mình được bao bọc che chở vậy, một cảm giác ấm áp miên man lan tràn trong trong tâm trí.
Cảm giác thân thuộc từ rất rất lâu nay lại vô thức hiện hữu lên lần nữa.
Cô gái này, đang chống chọi lại nỗi sợ để bảo vệ mình ư?
Triền Duy đong đưa tay, đột nhiên xuất hiện hiện tượng vui vui thích thích trong lòng, mím mím môi thì thầm.
"Họ đã phát hiện ra chúng ta rồi."
"Hay là..
bây giờ tôi đi ra nhé.
Cô cứ ở yên đây, lát nữa đợi mấy người đấy lôi tôi đi xa rồi cô hãy ra ngoài."
Cậu còn làm bộ không nỡ mà gỡ tay Hiển Thi ra, biểu cảm sụt sà sụt sịt.
Hiển Thi cương quyết dùng lực ấn mạnh cậu vào tường, bực bội mà gằng giọng cảnh cáo.
"Còn loi nhoi nữa tôi sẽ là người dần cậu đầu tiên."
Hic..
mình còn chưa hết cảm động mà.
Con gái gì..
bạo lực thấy ớn..