Nguyệt Anh lắc đầu.
"Cậu đến phòng hiệu trưởng đi, Hiển Thi cần được nghỉ ngơi."
Tuy có chút bức rứt trong lòng, nhưng Triền Duy cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu.
"Thế còn anh, anh là người đưa Hiển Thi đến phòng y tế, anh có thể vào thăm em ấy không?"
Anh Toàn tự tin chỉ ngón tay vào mình, nụ cười sáng lạn hòa nhã.
Nguyệt Anh lúc này mới chuyển hướng sang đàn anh hơn mình một tuổi đang nhìn cô với ánh mắt phấn chấn đầy mong chờ.
Ánh mắt không mảy may dao động, điềm tĩnh và vô cùng dứt khoát lên tiếng.
"Em là bạn Hiển Thi, thay mặt cô ấy cảm ơn anh vì đã đưa bạn em đến phòng y tế."
"Nhưng thực sự xin lỗi anh, Hiển Thi cần được yên tĩnh nghỉ ngơi."
Anh Toàn có hơi thất vọng vì thái độ không niềm nỡ đến mức khiếm nhã của Nguyệt Anh đối với mình, nhưng rồi anh đã nở một nụ cười tự tin mà anh cho rằng đấy là hành động rộng lượng sẵn lòng thứ tha cho đàn em.
"Vậy sao?"
"Vậy thì giúp anh chuyển lời đến Hiển Thi, buổi sáng là buổi ăn quan trọng nhất nên không được bỏ bữa đâu nha."
Khi hai người rời đi, Nguyệt Anh mới bước vào phòng y tế, cô yên lặng đóng chặt cửa lại.
Sau đấy nhìn về hướng Hiển Thi, cô nàng trầm lặng ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt thẫn thờ xa xăm nhìn vào khoảng không bóng tối tĩnh mịch trong góc bức tường.
Cả người cô tỏa ra một cảm giác u uẩn ma mị khiến Nguyệt Anh chợt giật mình.
Sao tối vậy, vừa nãy đèn còn sáng mà?
Nguyệt Anh thận trọng bước đến bật công tắc đèn lên, cả căn phòng trở nên sáng sủa trở lại.
Dù biết rằng Nguyệt Anh vừa bước vào nhưng ánh mắt Hiển Thi từ ban đầu đến giờ đều không động tĩnh hay nhìn cô chỉ một lần.
Khi Nguyệt Anh định bước đến bên Hiển Thi thì.
"Cạch!"
Đèn điện đột ngột tắt.
Bóng tối lại lần nữa bao trùm căn phòng nhỏ.
Gì thế, công tắc điện bị hỏng rồi ư?
Nguyệt Anh quay lại muốn bật công tắc lần nữa thì nghe tiếng Hiển Thi gọi.
"Nguyệt Anh."
Anh lập tức quay đầu lại nhẹ nhàng ân cần hỏi.
"Hiển Thi, cậu cần gì sao?"
Thi nhỏ giọng.
"Có thể đừng bật đèn được không?"
Lời Hiển Thi vừa nói Nguyệt Anh có hơi ngạc nhiên, cô thu tay lại chậm rãi nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh Hiển Thi.
"Được!"
Trong bóng tối mờ mịt, Nguyệt Anh lo lắng nhìn vết thương được băng lại cẩn thận trên cổ bên phải của Hiển Thi.
Tuy vết thương là do cô y tá băng, nhưng vừa nãy Nguyệt Anh âm thầm quan sát thấy.
Đấy là những vết bầm, vết xướt hàng dài, từng đường tuy không nghiêm trọng lắm nhưng nếu để ý thì chúng hiển hiện rất rõ ràng.
Triền Duy vừa bước đi vừa thất thần đăm chiêu nghĩ về tình trạng của nhỏ lưu manh.
Đến phòng hiệu trưởng, vừa định mở cửa ra thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
"Triền Duy!"
Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy người cậu phong độ đang hầm hầm bước đến.
Thầy hiệu trưởng vừa gọi thì anh không một chút chần chừ, lập tức giao lại công việc cho đồng nghiệm rồi te te chạy đến đây.
Được biết thằng nhóc này ở trường đánh nhau, gây ra thương tích cả bạn học lẫn chính mình.
Sau khi nhìn thấy vết thương trên trán Triền Duy, anh mới nhận ra sự việc còn nghiêm trọng hơn cả anh nghĩ.
Thằng nhóc này, có đánh nhau thì cũng nên tự biết bảo vệ mình chứ, mấy chiêu phòng thủ bỏ chạy anh dạy bộ bồ công anh theo gió mà bay hết rồi à.
Anh là người hiểu cháu mình rõ nhất, thằng bé sẽ chẳng vô cớ hay ngang ngược đánh ai nếu không có lý do chính đáng.
Triền Duy ngớ ra nhìn ông cậu của mình, quan sát cái nét mặt quen thuộc ấy, chắc chắn là đang không được vui.
Cậu cảnh giác khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt lạt nhách, tiêu rồi.
Khi ông cậu sắp đến gần.
"Cạch!"
Thường Đảng ngớ ra.
"..."
Cậu Triền Duy tên Thường Đảng.
Đảng nhìn cánh cửa vừa bị thằng cháu ngoan nhà mình đóng kín lại, không chừa cho anh khe hở nhỏ nào để chui qua, Trên đầu hiện lên đám mây đen ngùn ngụt ầm ầm kéo mây mưa gió lớn.
Thường Đảng gõ tay vào cánh cửa.
"Triền Duy Mở cửa ra cho cậu."
Triền Duy từ trong phòng hiệu trưởng nói vọng ra.
"Cậu đánh con thì sao?"
"Cậu mày ác đến thế à?"
"Cậu còng tay con."
Thường Đảng nhướn mày bất lực.
"Bộ con làm gì ác à?"
Triền Duy.
Đánh người méo mó mặt mũi có gọi là ác không nhỉ?
Thầy hiệu trưởng ngồi trong phòng đột nhiên nhìn thấy Triền Duy đóng sập cửa lại, còn nói chuyện với ai bên ngoài.
Trong phòng còn có thầy hiệu phó, cô chủ nhiệm và Tượng Minh vừa nãy đến để chuyển lời của Triền Duy.
"Triền Duy, em đang nói chuyện với ai vậy?"
Thầy hiệu trưởng nghiên đầu hỏi.
Triền Duy quay sang nhìn thầy, đưa tay lên chạm vào mũi mình, thản nhiên nói.
"Là người nhà của nạn nhân ạ."
Triền Duy lấy can đảm dè dặt mở he hé cửa, vừa ló đầu ra đã bị ông cậu dọa cốc đầu.
Triền Duy ôm đầu mím môi.
Thấy chưa! Bạo lực gia đình, bạo lực học đường.
Thường Đảng thở ra, lấy tay nghiên đầu Triền Duy qua một bên, cau mày quan sát vết thương trên trán rồi trên tay cậu.
"Mấy thế tránh né, phòng thủ, co giò bỏ chạy cậu dạy bộ quên hết rồi à?".