Nhắc tới Úy Đông Đình, Vân Định Quyền sa sầm mặt lại, căm hận nói: “Cha biết con chịu nhiều uất ức. Con cứ yên tâm đi, nhất định cha sẽ giết cha con tên tiểu nhân vô sỉ Úy Trác để báo thù cho con.” Con gái bị bức ép
thành thân, Vân Định Quyền cũng rất căm giận. Lúc trước chấp nhận cuộc
hôn nhân này cũng chỉ là kế tạm thời của hắn, muốn lấy lòng tin của Úy
Trác chứ hắn chưa bao giờ có ý gả con gái cho Úy gia.
“Cha, con đã là người của Úy Đông Đình, nếu cha giết huynh ấy thì con sẽ thành quả phụ mất.”
“Quả phụ thì có sao chứ?” Vân Định Quyền không cho là đúng. “A Phỉ, khi đó
con là công chúa, vinh hoa phú quý hưởng không hết, anh hùng hào kiệt
trong thiên hạ mặc cho con tuyển chọn. Con yên tâm, lúc đó cha sẽ tìm
cho con một chàng rể thật tốt.”
Lòng Vân Phỉ chợt thấy nặng nề.
Nàng còn tưởng mình nói vậy thì Vân Định Quyền sẽ hạ thủ lưu tình, không ngờ hắn đã sớm ôm ý đồ kén rể khác cho nàng.
Vân Định Quyền nói
hết sức ngang tàng. “Lúc đó con là công chúa cao quý, ai dám chê con đã
từng gả cho người ta.” Hắn hừ một tiếng. “Đợi cha hoàn thành nghiệp bá,
thiên hạ này là của Vân gia, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người
muốn cầu hôn công chúa, con lo gì chứ.”
Vân Định Quyền hoàn toàn
không biết tâm sự của nàng, nàng cũng không thể nói thật, chỉ có thể giữ im lặng. Trong lòng giống như có vô số mũi kim đang châm vào, đau nhoi
nhói, khiến nàng sắp điên lên được.
Ăn sáng xong, Vân Định Quyền
liền đi nghị sự với các tướng lĩnh. Giờ thìn, đại quân xuất phát, đi
thẳng về phía kinh thành. Vân Định Quyền để lại ba trăm quân do Trần Hổ
Thanh – con trai tiên phong Trần Minh Nghĩa – chỉ huy, bảo vệ sự an toàn của Vân Phỉ và Triệu Hiểu Phù.
Trước khi Vân Định Quyền xuất phát, Triệu Hiểu Phù không ra tiễn.
Vân Phỉ thầm lấy làm kỳ lạ, đợi Vân Định Quyền đi rồi nàng trở lại huyện
nha, hỏi nha hoàn Tú Dung bên cạnh Triệu Hiểu Phù. “Sao tam phu nhân còn chưa dậy, có phải trong người không được khỏe không? Có cần mời đại phu đến khám không?”
Tú Dung cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Không cần, phu nhân chỉ mệt quá mà thôi.”
Triệu Hiểu Phù bị thế này không phải là lần đầu tiên. Sau cái đêm bị Vân Định Quyền chiếm đoạt, nàng ta nằm trên giường hai ngày mới dậy nổi. Tối hôm qua, trong phòng cứ một lúc là lại có động tĩnh, gần như đến mở sáng
mới dừng lại, cho nên Vân Phỉ vừa hỏi thì Tú Dung không khỏi lộ ra vẻ
mặt lúng túng xấu hổ.
Nàng ta có vóc người cao lớn thô kệch, lại
thể hiện thần sắc thẹn thùng như vậy thì có vẻ không được tự nhiên. Vân
Phỉ thông minh nhanh nhạy, lập tức hiểu ra, nhất thời trên mặt cũng nóng lên, nàng xoay người rời khỏi phòng.
Triệu Hiểu Phù ngủ cho đến
giờ cơm trưa mới thức dậy. Ngủ lâu thế mà người vẫn cứ uể oải. Nhưng vì
nàng ta quá xinh đẹp nên cho dù mệt mỏi nhu nhược thế thì vẫn xinh đẹp
vô ngần, giống như một đóa hải đường bị mưa làm ướt.
Vân Phỉ thầm nghĩ thảo nào mà cha lại động lòng. Mỹ nhân như thế, đến cả nàng nhìn
cũng thấy mê mẩn. Đàn ông, có lẽ đều háo sắc như thế. Còn Úy Đông Đình
thì sao nhỉ? Đôi đũa trên tay nàng chợt dừng lại, bất giác nghĩ ngợi
mông lung.
Hình như Triệu Hiểu Phù không muốn ăn, uể oải ăn vài
miếng thì buông đũa xuống và nói với Tú Dung. “Trong người ta không được thoải mái lắm, lát nữa ngươi đi mời đại phu tới đây.”
Tú Dung dạ một tiếng.
Vân Phỉ vội vàng cười nói: “Tú Dung không quen thuộc nơi này, để lát nữa con bảo Trần Hổ Thanh phái người đi mời đại phu đến.”
Tuy rằng Vân Định Quyền rất sủng ái Triệu Hiểu Phù nhưng trong lòng vẫn đề
phòng nàng ta có tính toán gì khác nên trước khi đi, căn dặn Trần Hổ
Thanh và ba trăm quân Vân gia rằng mọi chuyện đều phải nghe theo lệnh
Vân Phỉ, không được nghe lệnh của Triệu Hiểu Phù. Vân Phỉ cố ý hỏi qua
Trần Hổ Thanh thì biết Bão Cầm, Tử Thư và hai nha hoàn khác đều mới được mua về, chỉ có Tú Dung là nha hoàn của phủ Tần Vương, vẫn đi theo Triệu Hiểu Phù.
Cho nên, để đề phòng biến cố, Vân Phỉ cảm thấy chuyện này nên để cho Trần Hổ Thanh đi làm thì mới yên tâm.
Môi Triệu Hiểu Phù khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười kinh miệt.
Trần Hổ Thanh làm việc rất nhanh chóng, không lâu sau liền dẫn một vị đại
phu tới. Triệu Hiểu Phù không hề có bệnh gì, chẳng qua tâm trạng buồn
bực không vui nên không muốn ăn uống.
Sau khi đại phu viết đơn thuốc, Triệu Hiểu Phù lấy qua nhìn thật kỹ rồi mới đưa cho Trần Hổ Thanh đi bốc thuốc.
Vân Phỉ thấy thế thì mỉm cười hỏi: “Mẹ ba cũng am hiểu y lí sao?”
Triệu Hiểu Phù khẽ mỉm cười: “Biết sơ qua mà thôi. Ta vốn có một đệ đệ, bị
thứ mẫu hạ dược chết nên trong lòng ta bị ám ảnh, khi rảnh rỗi thường
đọc sách y, đơn thuốc phải đích thân nhìn qua mới yên tâm.”
Vân
Phỉ nghe được những lời này thì lòng nảy sinh cảm giác cùng chung cảnh
ngộ với Triệu Hiểu Phù. Nàng ta tuy có danh hào quận chúa cao quý nhưng
thật ra cũng không khác gì mình, là một người không quyết được vận mệnh. Có điều Vân Phỉ may mắn hơn nàng ta rất nhiều, gặp được Úy Đông Đình
chứ không phải loại đàn ông bạc bẽo, ích kỷ như cha nàng.
Vừa
nghĩ tới Úy Đông Đình, nàng mới ý thức được số lần nàng nhớ tới y trong
một ngày ngày càng nhiều, hơn nữa thời gian nghĩ đến y cũng ngày càng
dài. Sau khi cha đi, trong lòng nàng hết sức mâu thuẫn, vừa muốn biết
tình hình kinh thành, vừa sợ nghe được tin tức không tốt lành. Bất luận
Úy Đông Đình hay cha thua thì nàng đều không vui. Nhưng nàng thật sự
không nghĩ ra được cách nào để thay đổi tình thế này.
Nàng sống
một ngày như một năm, mất ăn mất ngủ. Tuy Mãnh Trì cách Lạc Dương rất
gần nhưng Vân Định Quyền lại không hề truyền tin tức gì đến. Mãi đến
chập tối ngày hôm sau, Vân Phỉ mới nghe được một tin làm người ta chấn
kinh: Úy Đông Đình đột nhiên dẫn binh tiến lên phía bắc, để lại tòa
thành Lạc Dương trống không.
Vân Phỉ đang ở trong phòng Triệu
Hiểu Phù ăn cơm, nghe được tin tức này, ngoài trừ chấn kinh ra thì trong lòng còn có vẻ nhẹ nhõm không nói nên lời.
Một vấn đề nan giải
khiến nàng hàng đêm mất ngủ lại được giải quyết bằng phương thức không
thể ngờ được này, đúng là người tính không bằng trời tính. Ý trời, giống như một câu đố bí ẩn khiến người ta không cách nào đoán đúng được.
Sau khi vui mừng, nàng lại cảm thấy kỳ lạ. Tại sao Úy Đông Đình lại đột
nhiên bỏ thành Lạc Dương để lên phía bắc, lẽ nào vì y không thể cố thủ
được kinh thành, cũng không muốn tổn thất số quân còn lại nên mới bỏ
thành mà chạy? Nhưng nếu là thế thì khi Úy Trác đưa hoàng đế đến Tấn
Thành thì cũng nên bỏ Lạc Dương, đi thẳng lên phía bắc mới phải, sao
phải đợi đến khi Vân Định Quyền vừa vào tới kinh thành thì mới rút lui?
Vân Phỉ thật sự không đoán được ý đồ của Úy Trác. Nàng cúi đầu nhìn bát cháo hầm táo đỏ mà ngẩn người, không sao hiểu được.
Triệu Hiểu Phù thấy nàng không được yên lòng thì lặng lẽ gật đầu với Tú Dung.
Lúc này Tú Dung đang cầm một cái thìa bằng sứ rất dài, đứng sau lưng Vân
Phỉ. Nàng ta vờ bước tới múc cháo vào cái chén sứ của Triệu Hiểu Phù...
Đột nhiên, nàng ta giơ cái thìa sứ trong tay lên, đập mạnh một cái vào gáy
Vân Phỉ. Vân Phỉ đang ngẩn người, không kịp đề phòng nên cảm thấy gáy
đột nhiên đau nhói, sau đó thì hôn mê.
Bão Cầm và Tử Thư đứng
ngay bên cạnh Vân Phỉ nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ, Tú Dung ra tay
cực nhanh nên hai người hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ ngớ người ra.
Triệu Hiểu Phù lập tức dùng một cây trâm thật nhọn kề sát vào cổ họng
Vân Phỉ.
Lúc này Tử Thư và Bão Cầm mới hiểu được hai chủ tớ quận
chúa muốn làm gì nên sợ tới mức hồn vía bay lên mây rồi lập tức lao ra
cửa, ô thật to: “Người đâu, mau tới đây.”
Tuy Vân Định Quyền để
lại ba trăm quân để bảo vệ an toàn của Vân Phỉ và Triệu Hiểu Phù nhưng
chủ yếu là phòng bị người ngoài tập kích nên đều được sắp xếp canh gác
ngoài huyện nha. Vân Phỉ và Triệu Hiểu Phù ở trong nhà sau của huyện
nha, để tránh tai tiếng, Trần Hổ Thanh chỉ để lại vài vệ binh lớn tuổi
trong nhà.
Tiếng kêu hô của Tử Thư và Bão Cầm lập tức khiến cho
vệ binh trong vườn chạy tới. Mọi người cùng ùn ùn kéo tới thì thấy tam
phu nhân đang bắt giữ tiểu thư nên không ai dám manh động, lập tức sai
người gọi Trần Hổ Thanh tới.
Triệu Hiểu Phù tay cầm trâm vàng, Tú Dung thì cầm chiếc thìa bị gãy, mỗi người một bên cùng kìm kẹp Vân Phỉ, cùng chĩa đầu sắc nhọn nhất vào cổ họng nàng.
Trần Hổ Thanh vội
vàng chạy tới, chỉ biết trơ mắt nhìn tình cảnh này chứ không biết làm
gì. Hắn chỉ đề phòng tai họa bên ngoài chứ có nằm mơ cũng không thể ngờ
được chuyện sẽ thành ra thế.
Triệu Hiểu Phù lạnh giọng nói: “Đưa
ta ra ngoài, nếu không ta giết cô ta, sau đó tự vẫn.” Nàng vốn có khí
chất cao quý ngạo nghễ, lúc này mặt lạnh như băng tuyết thì càng tạo nên cảm giác không thể xâm phạm. Giờ phút này, Trần Hổ Thanh nào dám nói
tiếng không đồng ý, vội vàng nói: “Xin tam phu nhân đừng làm hại tiểu
thư, mạt tướng sẽ đi dắt ngựa lại ngay.”
Triệu Hiểu Phù nói: “Ta cần xe ngựa.”
Trần Hổ Thành trơ mắt nhìn Triệu Hiểu Phù lên xe ngựa, còn Vân Phỉ vẫn rơi
vào tay nàng ta thì quýnh lên, một mặt phái người đi thông báo cho Vân
Định Quyền, một mặt dẫn người đi theo xe ngựa ra khỏi thành.
Xe ngựa chạy băng băng làm Vân Phỉ bị xóc nảy mà tỉnh lại.
Nàng khẽ mở mắt ra, lập tức nghe Triệu Hiểu Phù nói: “Không được nhúc nhích.”
Hai tay nàng bị một chiếc thắt lưng trói chặt, Tú Dung đánh xe, Triệu Hiểu
Phù ngồi bên cạnh nàng, với người tới vén màn lên thì nhìn thấy phía sau có mấy chục người đi theo với một khoảng cách an toàn, dẫn đầu chính là Trần Hổ Thanh.
Mặt trời dần đi chuyển về hướng tây, sắp lặn
xuống đường chân trời, những ánh tà chiều chiếu rọi vùng hoang dã vừa
vào thu này. Vân Phỉ chỉ vừa hít sâu một cái mà đã thấy sau gáy đau
nhói.
Nàng nhìn Triệu Hiểu Phù, lòng cực kỳ hối hận, mình đúng là đã quá chủ quan.
Trần Hổ Thành dẫn ba trăm vệ binh, vây quanh canh gác huyện nha như một tấm
lưới sắt, Triệu Hiểu Phù trói gà không chặt, lại sớm thất thân với cha
nàng, cha nàng lại sủng ái nàng ta như thế, Vân Phỉ không ngờ nàng ta
còn muốn đào tẩu.
Xem ra trong bữa cơm tối hôm đó, Triệu Hiểu Phù cáu kỉnh không chịu vào kinh với cha là đã có tính toán trong lòng,
nhân cơ hội này mà đào tẩu.
Có điều Tần Vương đã chết, Quan Trung đã rơi vào tay Vân Định Quyền, nàng một thân một mình, cho dù chạy
thoát thì có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa Trần Hổ Thanh dẫn người theo
sát phía sau, làm sao nàng ta đuổi được truy binh?
Bởi vì có Trần Hổ Thanh vẫn theo sát phía sau nên Vân Phỉ cũng không sợ, ngược lại nở
một nụ cười thân thiện với Triệu Hiểu Phù. “Quận chúa, nếu cô muốn chạy
trốn thì cứ nói thẳng với ta là được, ta sẽ giúp cô chứ cần gì phải
thế.”
Triệu Hiểu Phù nghe thế thì cười lạnh, hỏi với vẻ mỉa mai: “Cô sẽ giúp ta sao?”
Vân Phỉ gật đầu, chân thành nói: “Đương nhiên, bởi vì ta và cô đều là phụ
nữ, ta bị ép gả cho Úy Đông Đình nên không ai hiểu được sự đau khổ của
cô hơn ta.”
Triệu Hiểu Phù khẽ chau đôi mày đẹp, nghi hoặc hỏi: “Ý của cô là cô không muốn gả cho Úy Đông Đình?”
Vân Phỉ cười khổ: “Phải, ta đã chạy tới Tấn Thành, trốn tại Lục gia, ai ngờ số mạng quá xui xẻo nên bị thừa tướng và thái hậu bắt được, đưa trở lại kinh thành, bị ép thành hôn một cách qua loa.”
sắc mặt của Triệu Hiểu Phù ngày càng kỳ lạ, đôi mắt đẹp cứ nheo lại nhìn chằm chằm vào
Vân Phỉ, mang theo vẻ dò xét rất sắc sảo, giống như muốn nhìn thấu nội
tâm của Vân Phỉ.
Nhưng bản lĩnh giỏi nhất của Vân Phỉ chính là
không bao giờ để lộ cảm xúc ra mặt, huống chi những gì nàng nói đều là
sự thật, cho nên trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ bình thản ung
dung, ánh mắt thì hồn nhiên trong sáng, nhìn không có vẻ gì là giả dối,
chân thành đến mức không thể chân thành hơn, khẩn khoản đến mức không
thể khẩn khoản hơn, giống như không hề tức giận khi Triệu Hiểu Phù bắt
nàng, làm hại nàng.
“Tại sao cô lại không chịu gả cho hắn?
Hắn...” Triệu Hiểu Phù muốn nói lại thôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân
Phỉ, lộ ra vẻ khó tin.
Vân Phỉ thầm lấy làm lạ, tại sao nàng ta
lại quan tâm đến hôn sự của nàng và Úy Đông Đình đến thế? Giờ phút này
mà còn rảnh để truy hỏi vấn đề này.
Vân Phỉ thông minh nhanh nhạy nên lập tức loáng thoáng hiểu được vẻ bất thường trong này nên nghĩ
ngợi một lát rồi nói. “Quận chúa đã nghe qua câu chuyện này chưa? Vào
thời Xuân Thu, Trịnh Lệ Công bảo Ung Củ giết nhạc phụ của mình Sái
Trọng, chuyện này bị thê tử của Ung Củ biết được, nàng hỏi mẹ mình, cha
và phu quân ai quan trọng hơn? Bà mẹ nói với nàng ta đương nhiên là cha
quan trọng hơn, bởi vì cha chỉ có một còn đàn ông trong thiên hạ đều có
thể làm chồng. Vì thế, thê tử của Ung Củ nói cho mẹ biết chuyện phu quân của mình muốn giết cha cho mẹ nghe. Sái Trọng liền giết phu quân của
nàng là Ung Củ.”
Vân Phỉ nhắc tới câu chuyện này là muốn làm Triệu Hiểu Phù xúc động.
Triệu Hiểu Phù im lặng không nói, mắt lóe lên, thất thần trong giây lát.
Vân Phỉ nhẹ giọng nói. “Tuy cha ta đối xử với quận chúa rất tốt nhưng trong lòng quận chúa vẫn nhớ ơn cha mẹ, cho nên ta hiểu được tâm trạng của
quận chúa, nếu quận chúa muốn đi thì ta cũng sẽ không giữ lại. Trần Hổ
Thanh cứ đuổi theo phía sau, quận chúa cũng khó mà thoát thân, chi bằng
thả ta xuống xe, ta sẽ bảo Trần Hổ Thanh không tiếp tục đuổi theo cô
nữa, thả cô đi.”
Triệu Hiểu Phù hoàn hồn lại, nhìn nàng rồi cười khinh miệt, rõ ràng là không tin.
Vân Phỉ khẽ mỉm cười, thở dài: “Những gì ta nói đều là thật lòng, ta thật
sự muốn giúp quận chúa rời khỏi đây, bởi vì cô quá xinh đẹp, cha quá
sủng ái cô, ta thấy rất rõ ràng. Ta thật sự không muốn có thêm một người đến chia sẻ tình yêu thương với mẹ, lay động vị trí của bà.”
Vẻ đề phòng trên mặt Triệu Hiểu Phù dần mất đi, im lặng không nói. Vân Phỉ biết có lẽ nàng ta đã tin những lời mình nói.
Lúc này, hoàng hôn đã bao phủ cả không gian, Trần Hổ Thanh vẫn dẫn người
theo sau xe ngựa. vì trời chập tối, Trần Hổ Thanh sợ bị mất tung tích
nên khoảng cách với xe ngựa cũng ngày càng giảm dần, tiếng vó ngựa ngày
càng vang dội.
Nhưng lúc này Triệu Hiểu Phù vẫn không có ý định
thả Vân Phỉ để nàng đi ngăn cản Trần Hổ Thanh mà sắc mặt vẫn trấn tĩnh,
giống như không sao cả.
Vân Phỉ đột nhiên cảm thấy không ổn,
Triệu Hiểu Phù không hề dao động trước lời nói của nàng, cũng không vội
vã thoát khỏi truy binh, chẳng lẽ là sẽ có người đến tiếp ứng nàng ta?
Vân Phỉ nghĩ đến đây thì trở nên lo lắng. Quả nhiên không ngoài dự tính,
phía trước bỗng nhiên có ánh lửa sáng rực, tú dung ở bên ngoài xe ngựa
hét lên: “Quận chúa, thế tử đến rồi!”