Thâu Thiên

Chương 5: Kế thừa






Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng

Chương 5: Kế thừa

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -



Giống như là một giây, mà lại giống như một đời một kiếp.

Vật Khất đang hằn học nhìn vào Diệu Nguyên đạo quân đứng ngoài thái hư đại na di trận và Thượng Quan Dã, thì đại trận chợt bùng nổ.

Xương Chân trái Ngô Vọng chợt bộc phát ra uy lực ghê người, sóng lực làm nhiễu loạn tuyến lộ vẫn hành năng lượng của thái hư đại na di trận, năng lượng khổng lồ va vào nhau tạo ra một phản ứng chuỗi, một trận nổ lớn đã diễn ra.


Chỉ là khoảnh khắc, thậm chí là trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một phần triệu tích tắc, thái hư đại na di trận đã tích đủ năng lượng đưa 3 người Vật Khất, Lạc Tiểu Bạch và Ngô Vọng đi. Vụ nổ lớn hủy hoại tất cả các ngọn núi quan Mã Khâu Tỷ Khâu trong vòng hàng trăm km, nhưng lại không hề làm tổn thương đến 1 sợi tóc của 3 người.

Trong khoảnh khắc đó, trước mắt Vật Khất chợt vô số tia sáng lập lòe, giống như từng tầng bong bóng xà bông va vào nhau, Vật Khất nhìn thấy một mảng trời sao rực rỡ, hoàn toàn khác biệt với những trời sao mà bình thường hắn nhìn thấy vào ban đêm trên trái đất. Tinh cầu hắn nhìn thấy lúc này quá lớn, quầng sáng phát ra vô cùng chói, cả vật thể nguy nga lộng lẫy, vô số tinh tú xa xa lơ lửng trên bầu trời, nhưng lại dường như ngay trước mắt vậy.

Những tinh tú dầy đặc nhanh chóng biến thành từng lưu quang như ngân hà, sức ép lớn từ chúng ùn đến từ tám phương tứ hướng.

Ngô Vọng với bên chân trái sớm đã liệt lúc này cả người dao động, bị sứ ép ép thành vô số mảnh vụn. Lạc Tiểu Bạch cũng tuyệt vọng đau đớn thở hổn hển, thân thể yếu ớt của hắn cũng nhanh chóng vỡ vụn. Hai người đều bị biến thành những hạt năng lượng siêu nhỏ, hai luồng sáng kì dị giống cầu vồng bắn ra từ cơ thể hai người và cũng bị áp lực từ bốn phía làm cho nát vụn.

Vật Khất vừa nhìn thấy hai luồng sáng đó liền biết đó là linh hồn của Ngô Vọng và Lạc Tiểu Bạch.

Khi linh hồn hai người đó nát vụn, hóa thành những hạt 7 màu thì hai chân Vật Khất mềm nhũn ra, hắn điên cuống gào lên.

Ngô Vọng và Tiểu Bạch, một người là thầy một người là bạn, là họ đã mang Vật Khất ra khỏi châu Phi man rợ đáng sợ kia, là họ đã truyền thụ cho Vật Khất bản lĩnh đầy mình, là họ làm cho Vật Khất có sức mạnh tồn tại trên thế giới này. Nay, hai người vỡ vụn ngay trước mặt hắn, hơn nữa lại hồn siêu phách tán, là cái chết thê thảm nhất trên đời này!


“Sư phụ!”

“Tiểu Bạch!”

Khóe mắt Vật Khất rách ra, máu theo đó mà tuôn trào.

Sức ép khổng lồ làm cho nước mắt và máu của Vật Khất vụn ra, trong khoảng khắc tác động lên người hắn.

Bóng ma chết choc đang ập xuống, tim Vật Khất như muốn ngừng đập, hắn há hốc miệng, dường như cảm nhận được miệng tử thần đang phả vào hắn một luồng khí lạnh nghiền xương, hắn dường như đã nhìn thấy mình vỡ vụn giống như Ngô Vọng và Lạc Tiểu Bạch, đến linh hồn cũng nát vụn.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ giòn tan, áo sống của Vật Khất rách bươm, da hắn đang bị dóc dần ra, máu tươi tóe ra khắp nơi.

Đúng lúc đó một dòng khí mềm mại âm hàn bắn ra từ chân Vật Khất. Chưởng môn lệnh bài của thâu thiên hoán nhật môn mà Vật Khất giấu dưới chân chạm vào máu của hắn chợt phát ra một quầng sáng màu xanh lam chói mắt.

Một luồng khí lạnh thấu xương rả rich lúc nhu lúc cương tràn ra từ lệnh bài chưởng môn, trong giây lát bao lấy Vật Khất.

Khí lưu âm hàn chớp mắt bao lấy người Vật Khất, nhanh chóng tập trung vào trong hai cánh tay Vật Khất. Vật Khất chỉ cảm thấy hai cánh tay lạnh cóng như ngâm vào băng, lạnh đến mức cả người hắn run rẩy, hai cánh tay không thể cử động được, toàn bộ bị khí lưu kia làm cho đông cứng lại.

Hàn khí từng li từng tí chảy qua hai cánh tay Vật Khất, cuối cùng lệnh bài chưởng môn của thâu thiên hoán nhật môn lặng lẽ hóa thành tro bụi, một thủy quang màu lam lớn bằng vại nước bắn ra từ lệnh bài, nhẹ nhàng nhập vào người Vật Khất. Một âm thanh đắc ý vang lên trong hư không, nghe u uất như tiếng than thở của những linh hồn.


Lực hấp dẫn lớn truyền ra từ trong người Vật Khất, những mảnh vụn linh hồn của Ngô Vọng và Lạc Tiểu Bạch bị hút vào trong người Vật Khất.

Vật Khất cứng đờ người lại, toàn thân chợt bộc phát ra u quang màu lam. Não hắn rung mạnh rồi ngất đi.

Khi đang nửa mê nửa tỉnh, Vật Khất chỉ cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh trong hư không đen như mực, trước mặt hắn, một bóng hình mông lung như có thể biến mất bất kì lúc nào đang nhìn hắn.

Một tiếng thở dài, Vật Khất nghe như bóng người đó nói gì đó.

“Trời xanh không tuyệt người kế nhiệm của ta, hôm nay cuối cùng đã thấy Thất Huyền Đạo Thiên Mạch, về sau ta có truyền nhân rồi!”

Từng viên từng viên trong suốt như thủy tinh được tạo thành, những dòng văn tự cổ quái xuất hiện trên không trung đen kịt, lấp lánh thần bí như cầu vồng, bóng người đó nặng giọng, hắn nói ra chữ nào là không trung lại xuất hiện thêm một cổ văn.

3 chữ đầu tiên xuất hiện trước mắt Vật Khất là “Đạo đắc kinh”

“Đạo khả tặc, phi thường đạo!”

“Phu đạo dã, thiên địa hưu dư nhĩ nhân bất túc, Thủ thiên đích hữu dư chi đạo dĩ bổ tự thân thị dã! Tha nhân hữu dư nhi ngô thân bất túc, thủ tha nhân hữu dư chi đạo dĩ bổ tự thân thị dã!”

“Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; tích sa thổ chi tế, thủy hữu hùng sơn tuấn lĩnh; tích tích thủy chi vi, phương hữu vô lượng hải uyên!”

"Cố thiên hạ vạn vật, vô bất khả thủ giả, vô bất khả đạo giả!"

Thao thao bất tuyệt một hồi, bóng người đó đọc từng tiếng từng chữ, trong không trung từng chữ lấp lánh hiện ra, Vật Khất nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn lại ghi nhớ rất rõ, mỗi chữ trực tiếp đi thẳng vào linh hồn hắn, hắn không tài nào quên được.

Sức manh của Thái hư đại na di trận làm cho Vật Khất di chuyển trong hư vô đằng đằng, mỗi giây phút trôi qua không biết trôi đi bao xa, phá vỡ biết bao lạch trời tự nhiên hoặc do có người cố ý tạo nên. Lớp sóng nước màu u lam ôm chặt lấy Vật Khất, năng lượng âm hàn thấu xương không người tẩy rửa toàn thân Vật Khất, một lượng lớn chất cặn bã tiết ra từ nội thể Vật Khất, biến thành uế vật đen ngòm bị áp lực xung quanh nghiền nát.

Hai cánh tay của Vật Khất là trung tâm, cùng với tiếng niệm của bóng người kia, năng lượng băng giá xoay chuyển linh động. Phương pháp luyện công “Thất huyền trúc linh quyết chi thủy nguyên thiên” – thiên đầu tiên mở đầu của “Đạo đắc kinh” dần dần mọc rễ trong người Vật Khất.

Vật Khất thở sâu, phối hợp với công pháp của “Thủy nguyên thiên”, dẫn dắt năng lương màu lam chầm chậm di chuyển khắp cơ thể.

Dần dần, “Thủy nguyên thiên” đi được đến giai cảnh, và cơ thể Vật Khất lại phát ra một âm thanh sóng triều nhưng sóng Trường Giang cuồn cuộn chảy.

Trong đầu Vật Khất lúc này, Từ phủ thức hải đang tối tăm đã phát ra thủy quang nhàn nhạt, thấp thoáng có thể thấy hàng vạn mảng lớp sóng trỗi dậy trong tử phủ của hắn. Bóng người mông lung đó lơ lửng trên đầu ngọn sóng đó, truyền cho Vật Khất từng thiên phức tạp huyền diệu vô cùng của “Đạo đắc kinh”.


Sau đó là sư im lặng ghê gớm kéo dài, bóng hình đó yên lặng nhìn Vật Khất, rồi chợt thở dài.

“Gia nhập môn phái của ta, là duyên pháp của ngươi, cũng là họa của ngươi. Họa phúc về sau là do ngươi. Nếu là phúc đừng tạ ơn ta, nếu là họa cũng đừng trách ta!”

"Ngô chi đạo, nhất đại cận năng truyện nhất nhân. Nhược nhĩ nhất sinh bình an, tự nhiên thị hảo. Nhược thị nhĩ tử, tẫn lượng tương ngô chi đại đạo truyện hạ khứ!"

Lắc lắc cái đầu, bóng người đó chợt ngẩng lên cười lớn, rồi đập mạnh vào não Vật Khất.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Rùng mình, Vương Thông chợt mở hai mắt tỉnh lại.

Lớp sóng màu u lam bảo vệ cơ thể hắn đã được hắn hấp thu toàn bộ, và hiện đang chảy trong mạch hai cánh tay hắn. Áp lực lớn của các tinh tú xung quanh đang đè nén khiến gân cốt hắn kêu rắc rắc, xem ra cơ thể hắn vẫn không chịu nổi áp lực, vẫn phải chịu thảm cảnh vỡ vụn thành từng mảnh.

Một làn sương mỏng len lỏi ra khỏi ấn đường của Vật Khất, rồi hóa thành bóng người mà hắn nhìn thấy trong tử phủ thức hải.

“Thật là đen đủi!”

Bóng người u u mờ mờ không nhìn rõ mặt này cười cổ quái, rồi chợt bùng nổ.

Màn sương đó trùm lên Vật Khất, rồi đưa hắn trôi bồng bềnh lên phía trước, tốc độ còn nhanh hơn thái hư đại na di trận gấp nghìn vạn lần.

Vật Khất không chịu nổi tốc độ đó, da thịt trên người từng mảng từng mảng bị nứt ra, con ngươi long lên rồi ngất đi.

Màn sương đó ngày càng mỏng đi, rồi biến mất.

Ngay trước khi màn sương đó biến mất thì có một tiếng sấm nổ ra trong màn sương đó.

Vật Khất toàn thân máu me rách nát như một túi thịt ghẻ quay tròn đi vào không gian bụi bặm đó.

Màn sương đó cuối cùng biến mất, trong hư không chỉ còn lại một lời trăn trối nhẹ hẫng: “Người của ta, hãy sống tiếp thật tốt!