Thâu Thiên

Chương 41: Đoạt linh






Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng

Chương 41: Đoạt linh

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -


Động tác của tên man nhân thú võ đó rất nhanh, một quyền đánh chết một hộ vệ, hắn lập tức vung hai tay đấm về phía lão Đồng Yêu và Liệt Hỏa quân.

Hai lão yêu vật đam trầm mê trên thân thể trơn nhẵn đẫy đà khỏe mạnh của thiếu nữ man nhân, lúc tên hộ vệ đó bị đánh chết, máu bắn lên mặt mới khiến họ tỉnh lại. Còn chưa kịp hiểu là xảy ra chuyện gì thì quyền đầu nặng trịch của tên thú võ đó giống như hai quả chùy công thành đã đập tới.

Kinh hô một tiếng, phản ứng của Liệt Hỏa quân nhanh hơn một chút, y bò dậy, hai tay hướng ra sau nghênh đón, trong lúc gấp gáp, y căn bản không kịp vận đủ khí lực, một quyền của man nhân thú võ đánh lên hai tay y, khiến cho Liệt Hỏa quân gào lên một tiếng, bị lực lượng cự đại đánh cho bay ra ngoài hơn chục trượng, đầu đập vào một khối đá núi.


"Tay của ta!" Hai tay của Liệt Hỏa Quân giống như bị xe lu cán qua, biến hình cong queo như móng gà, da thịt ở lòng bàn tay nổ tung thành từng mảnh, máu phun ra, có thể nhìn thấy cả xương trắng.
đọc truyện mới nhất tại .
Y ở đó suýt soa hai bàn tay, còn lão Đồng Yêu thì còn khổ hơn.

Bất kể là Liệt Hỏa Quân hay là lão Đồng Yêu, hai người đều dùng công pháp tà môn, mượn ngoại lực để tu luyện tới cảnh giới thai tức, chân khí của hai người bác tạp, căn cơ không vững chắc, thực lực so với cao thủ tiên thiên thai tức chân chính thì vẫn yếu hơn nhiều, nhục thân của họ còn chưa luyện tới tiêu chuẩn mà cảnh giới tiên thiên thai tức phải có, độ vận chuyển chân khí của họ so với võ giả cảnh giới tiên thiên dưỡng mạch thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Lão Đồng Yêu chỉ cảm giác thấy có một cỗ ác phóng ập tới sau lưng, lão đang cường hành điều vận Thái bổ công pháp để hút tinh khí của thiếu nữ nên nào có kịp thu công? Lão chỉ có thể miễn cưỡng thoát ly khỏi thân thể của thiếu nữ, ngưng tụ một chút tiên thiên chân khí, quán chú toàn bộ lên lưng của mình.

Rên lên một tiếng, lão Đồng bị một quyền đánh cho bay ra ngoài hai mươi trượng. Quyền kinh cường bạo giống như là đạn nổ làm nổ tung lưng lão, da thịt ở lưng nổ thành muôn mảnh, xương cột sống ít nhất cũng bị gãy thành ba mảnh. Cho dù lão là tu luyện giả cảnh giới tiên thiên thai tức, một khi xương sống bị gãy, lão cùng chú định là phải biến thành tàn phế.

Lão Đồng hét thảm một tiếng rồi ngã ra đất, hai tay điên cuồng cào loạn lên mặt đất, nhưng xương cột sống của lão đã gẫy, cột sống ngực toàn bộ không còn tri giác, cho dù là dùng hết khí lực vẫn nằm yên trên đất không thể bò dậy được. Lão yêu vật đã hại vô số người này cuối cùng cùng kinh hãi hét lên: "Cứu ta, lão Liệt Hỏa, cứu ta! Quân hầu cứu ta, cứu ta với!"

Liệu Hỏa quân tay bị trọng thương, hiện tại đang bận bôi thuốc kim sang lên tay. Nghe thấy tiếng hét thảm của lão Đồng, nào có thèm để ý đến lão?

Liễu Tùy Phong cũng không dám để cung phụng cấp tiên thiên thai tức của gia tộc bị diệt như vậ cuống quít gọi hộ vệ tới cứu trị lão Đồng, nhưng man nhân thú võ đã nhìn chằm chằm vào Liễu Tùy Phong đầu đội kim quan buộc tóc, nửa thân trên mặch y sam vô cùng hoa mỹ.

"A đa! A nương! A muội!" Tên thú võ đó ngửa đầu lên trời gào thét, một quyền bức lui tám môn khách có thực lực mạnh nhất ở bên cạnh Liễu Tùy Phong, hai mắt đỏ rựcgiết về phía Liễu Tùy Phong. Gã né tránh hai thanh trường kiếm chém vào người, hai tay tóm ra, nắm lấy đầu hai tên hộ vệ của Liễu Tùy Phong, thuật tay bóp cho nát tươm, sau đó tung cước đá Liêu Tùy Phong.

Liêu Tùy Phong hét lên lui ra sau, nhưng chân y có nhanh nữa cũng không nhanh bằng động tác của tên thú võ đó. Bộ phận chủ yếu trên thân thể của Liễu Tùy Phong nhanh chóng lui ra sau, miễn cưỡng cách ra một cự ly đủ an toàn với tên thú võ đó. Nhưng một bộ vị có chút bành trướng trên thân thể của y vẫn dựng đứng như cũ, mũi chân của thú võ chăng ngờ lại đá trúng bộ vị đó, khiến cho nửa hạ thân của Liêu Tùy Phong thành một đống tương máu. truyện copy từ

"Mẹ của ta ơi!" Liễu Tùy Phong gào lên một tiếng, mặt xanh lét ôm hạ thất nhảy cẫng lên.

Man tử thú võ gầm lên một tiếng: "Ta vào thân nương của các ngươi!" Thân hình của gã giống như một làn gió đen, gầm lên một tiếng giết về phía Liễu Tùy Phong.

Hộ vệ mà Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên dẫn theo liều mạng vây giết tên man tử thú võ này, nhưng tên thú võ này giống như là một con mãnh hổ hình người, lực lượng cực lớn, tốc độ cực nhanh, hai lão yêu vật cảnh giới tiên thiên thai tức còn bị gã đánh lén đả thương, những hộ vệ này trong lúc gấp gáp làm sao tổ chức được một cuộc vây công hữu hiệu?

Đặc biệt là tên thú võ này gào rống như mười mấy con mành hộ đồng thời gầm rú, tiếng vang cực lớn chấn cho tai những hộ vệ này kêu ong ong, trước mặt ngàn sao lấp lánh, bọn họ ngay cả sự thăng bằng còn không giữ được, căn bản không thể nào công kích hữu hiệu địch nhân.

Chuyện đáng sợ hơn cuối cùng cùng phát sinh rồi, đồng thời vào lúc hơn chục môn khách cảnh giới hậu thiên đồng thời tiến đánh tên thú vũ này, hư ảnh mãnh hổ ở phía sau tên thú võ đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng gầm vô thanh. Hoa cô cây cối ở trong phạm vi trăm trượng không có gió mà tự lay động, cỏ tranh trên nóc nhà trong thôn đột nhiên bay loạn ra bốn phía.

Hơn chục môn khách cảnh giới hậu thiên đỉnh phong này cùng nhau ném binh khí xuống, kinh hãi nhìn hư ảnh mãnh hổ đó, hai tay ôm tai, máu trên vành tai tí tách rơi xuống. Một tiếng gầm dài của hư ảnh mãnh hổ này trực tiếp vang lên trong đầu những môn khách này, suýt chút nữa thì xé rách cả hồn phách của họ.

Mắt thấy không ai ngăn cản được thú võ, Yên Bất Quy ở bên cạnh cuối cùng cùng xuất hiện.


"Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Ra ngoài dùng trọng nỏ bán gã đi!”

Yên Bất Quy hét lớn đuổi những tên hộ vệ đang hoảng loạn đó đi, gã rút trường kiếm ở sau lưng ra, hai mắt đột nhiên trừng lên. Một tiếng sói tru kéo dài vang lên, sau lưng gã cùng có một hư ảnh đại lang màu xanh cao khoảng bốn mét hiện ra. Tốc độ chạy của Yên Bất Quy đề thăng tới trình độ bất khả tư nghị, vung kiếm lên mang theo một đạo hàn quang chém về phía thú võ.

Lô Thừa Phong thốt lên kinh ngạc: "Thì ra Yên Bất Quy cũng là thú võ!"



Man nhân thú võ rít lên: "A đa! A nương! A muội! Các ngươi đều phải chết!"

Hai cánh tay vung ra, man nhân thú võ đập mấy chục quyền, đá mấy chục cước như bão táp mưa giông về phía Yên Bất Quy. Mặt đất bị chấn cho rung chuyển, man nhân thú võ mượn lực bay lên, mỗi lần hạ xuống đất, mặt đất đều run rẩy, đá trên mặt đất đều bị chấn cho bay lên ấy thước.

Yên Bất Quy cúi người vung kiếm, sau khi đạo kiếm quang thứ nhất sáng lên, một đạo nối tiếp một đạo kiếm quang giống như là sấm chớp trong mây đen liên miên bất tuyệt, mang theo tiếng phá gió sắc bén không ngừng đâm vào chỗ yếu hại trên người man nhân thú võ.

Man nhân thú võ sức khỏe vô cùng, tốc độ cũng rất nhanh; kinh đạo của Yên Bất Quy không mạnh bằng man nhân thú võ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều. Hai người giống như là hai trận cuồng vong xoay loạn tại chỗ một hồi, nháy mắt đã hủy đi một nửa thôn. Quyền đầu của man nhân thú vô đánh tới đâu, một căn nhà gỗ liền nổ tung tới đó; kiếm quang đi tới đâu, nhà gỗ ở đó ngay cả thảo dược trong ruộng thuốc cũng bị cắt thành muôn mảnh.

Bỗng nhiên, mấy hộ vệ của Liêu Tùy Phong đột nhiên hét lên.

Yên Bất Quy nghe thấy tiếng hét vội vàng lui ra sau, mấy tên hộ vệ giơ chín chiếc trọng nỏ bắn như mưa về phía man nhân thú võ.

"Băng" ba mươi sáu mũi nỏ tiễn bằng thép thuần ở cự ly không tới hai mươi bước bắn ra, tốc độ phản ứng của man nhân thú vồ đó cũng rất nhanh, nhưng không thể nào né được nhiều cường nổ xạ kích ở cự ly gần như vậy. Mười tám cây nỏ tiễn bắn vào thân thể của man nhân thú võ, bán xuyên qua thân thể cường đại của gã, mang theo mười tám đạo huyết tiễn găm lên tưởng bảo vệ của thôn.

Kịch độc ở đầu mũi tên phát tác rất nhanh, man nhân thú võ thân thể run lên mấy cái, da thịt vốn đen xì nhanh chóng bị phủ lên một tầng màu xanh.

"Các ngươi giết hết tộc nhân của ta!" Man nhân thú võ người run rẩy đứng tại chỗ, hét to: "Ta nguyền rủa các ngươi, ta dùng danh nghĩ của sơn địa chi linh nguyền rủa các ngươi. Các ngươi đều sẽ chết trong mảng rừng núi này, linh hồn của các ngươi sẽ bị sơn địa chi linh thôn phệ, vĩnh viễn trầm luân trong tăm tối!"

Yên Bất Quy cho kiếm vào vỏ, nhìn man nhân thú võ đó cười lạnh: "Không có cái gì gọi là thiên địa chi linh cả, những gì mà đám man nhân các ngươi tin thờ đều là giả cả."

Man nhân thú võ gầm lên một tiếng, làm ra tư thế muốn vung quyền công kích Yên Bất Quy. Nhưng kịch độc nhanh chóng lan ra trong cơ thể gã, tâm tạng của gã đã bị kịch độc tiêm nhiễm, gã vừa vung quyền đầu lên, thân thể liền cứng đã ngã xuống đất.

Hư ảnh mãnh hổ đột nhiên tụ thành hình ở phía sau man nhân thú võ, nó nhìn chằm chằm vào Yên Bất Quy, ngẩng lên trời phát ra một tiếng gào thét vô thanh. Một vầng u quang sáng rực vòng quanh hư ảnh, rất nhiều điểm sáng nhỏ từ trong cơ thể của man nhân thú võ bay ra, dần dần dung nhập vào trong cơ thể của hư ảnh mãnh hổ.

Yên Bất Quy cười lạnh, nói: "Không thể được, ngươi đã bị người ta giết chết, linh hồn của ngươi nếu như dung nhập vào trong thú hồn, linh hồn của các ngươi sẽ không được tiến vào luân hồi, nói không chừng qua mấy chục năm nữa sẽ hóa thân thành hồn yêu, vậy thì là phiền phức của chúng ta rồi!"


Bước nhanh tới phía trước man nhân thú võ, Yên Bất Quy một tay ấn lên trán hư ảnh mãnh hổ, nhỏ giọng niệm tụng.

"Vạn vật chi linh, đồng căn đồng nguyên. Anh hồn của núi rừng, nơi này không phải là nơi để ngươi ở lại, với danh nghĩa của vạn linh chi mâu, tan đi."

Một đạo quang mang màu xanh từ chưởng tâm của Yên Bất Quy bắn ra, dung nhập vào trong hư ảnh mãnh hổ.

Hư ảnh mãnh hổ đột nhiên tan đi, trong thôn giống như là đột nhiên có thêm vô số đom đóm, từng điểm sáng màu đỏ theo gió đêm bay ra xung quanh, rất nhanh liền theo gió bay về phía mà đám người Vật Khất đang đứng.

Yên Bất Quy thở phào một hơi, nói: "Được rồi, như thế này mới tính là giải quyết triệt để."

Những điểm sáng màu đỏ đó theo gió tiến vào trong rừng, sau khi bay được mấy trăm trượng, đã biến thành ảm đạm vô quang, mắt thường đã rất khó có thể phân biệt được chúng trong bóng đêm. Vật Khất tán phát thủy khí ra xung quanh, lại có thể cảm tri được sự tồn tại của chúng một cách rõ ràng.

Đó là mộ cỗ lực lượng linh hồn rất tinh thuần đã mất đi tất cả ký ức, bị Yên Bất Quy dùng bí pháp đánh tan thành hạt tinh thần cơ bản nhất.

Vật Khất theo bản năng nhớ lại tình cảnh ở trong Thái hư đại na di trận, hắn hít sâu một hơi, lặng lẽ vận đại triền ti thủ.

Thủy khí tản ra xung quanh, tám thành hạt linh hồn trở lên đã nhanh chóng hội tụ về phía Vật Khất. Trong thức hải của Vật Khất, hàng vạn gợn nước đó đột nhiên xoay chuyển nhanh chóng, tất cả hạt linh hồn đều bị dòng xoáy trong thức hải của hắn hút vào cơ thể.

Chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp ngắn ngủi, cường độ của hồn phách Vật Khất đã đề thăng lên khoảng bốn lần. Hắn cho dù là nhắm mắt cùng có thể cảm ứng được tất cả ở trong phạm vi mười trượng. Gió thổi cỏ lay, cây lá xào xạc, còn có cả mấy con côn trùng trong đất ở dưới cây, tất cả đều rõ ràng giống như là ở gần ngay trước mặt vậy.

Chân khí trong cơ thể nhanh chóng ép vào trong, mấy khiếu huyệt trọng yếu trên nhâm đốc nhị mạch bị chân khí biến dị giải khai, thủy khí ở xung quanh chậm rãi hội tụ về phía thân thể của Vật Khất.

Lô Thừa Phong há miệng trợn mắt nhìn Vật Khất, gò má giật giật, giống như là thấy quỷ vậy.

Vật Khất nhìn Lô Thừa Phong cười cười, chắp tay sau lưng, nói: "Xem hai thú võ tranh đấu nên có cảm nhận, Vật Khất đột phá tới cảnh giới tiên thiên nạp tức rồi!"

Trương Hổ và Hồ Uy ở đứng dưới cây cơ hồ là đồng thời đập đầu lên thân cây.